Thiên Thần Cánh Trắng

Chương 17: Phu Quân Mặt Liệt (9)



Trần Minh, cả cuộc đời này ta hối hận nhất chính là đã gả cho huynh.

Tiếng nói nặng nề vang lên trong đầu, trái tim như một cái gì đó bóp nghẹn lại, từ từ hút lấy đi mọi sức lực, ánh mắt cũng dần mất đi tia sáng, trở nên mịt mờ.

Hắn gặp nàng là một sai lầm?

Muốn giữ nàng lại bên cạnh mình là do hắn đã quá tham lam?

Hay căn bản hắn chính là hắn không nên tồn tại trên đời này?

Bóng lưng nhỏ gầy của nàng lao vụt ra ngoài, cô đơn, tĩnh mịch khiến hắn đau đớn. Hắn muốn lao ra, muốn đuổi theo nàng. Nhưng, đôi chân kia như bị gông lại, kìm hãm lại, khiến hắn không thể nhúc nhích. Hắn chỉ biết ngồi yên một chỗ chết lặng nhìn nàng, bàn tay vô lực siết chặt lấy ngực, trong lòng đau đớn nhưng không biết làm sao.

Ngọc bội trong tay Trần Minh lành lạnh, dù hắn cố siết chặt cỡ nào cũng không thể làm cho nó có hơi ấm. Cũng như bóng ma kia, hắn đã từng bị Lâm Dạ Mễ xoay lưng bỏ lại, từng bị nàng ghét bỏ, bị nàng sợ hãi. Hiện tại, dù nàng đã đối xử với hắn tốt hơn cũng không thể khiến hắn lần nữa yên lòng. Trần Minh như một chú rùa nhỏ đang cố gắng thu mình lại, sự quan tâm của nàng khiến hắn tham luyến, muốn đón nhận, nhưng hắn lại sợ hãi. Sợ hãi sự quan tâm đó không dành cho mình, sợ hãi bản thân chỉ đang ảo tưởng, một khi mất đi, hắn sợ sẽ đánh mất chính bản thân mình. Hắn tự ti, tự ti vì bản thân không xứng với nàng.

Ánh mắt của nàng, nụ cười của nàng. Hắn có khát vọng muốn chiếm giữ tất cả.

Hắn biết mình không thể hi vọng, nhưng lại càng muốn hi vọng.

Thân ảnh đang ngồi cứng đờ bỗng đứng bật dậy lao ra ngoài, sợi dây màu đỏ luồng qua ngọc bội khẽ phất nhẹ trong gió.

Hắn chính là không muốn buông tay.

Khi Trần Minh lao ra, trước mắt hắn chính là một mảnh hoảng loạn.

Giữa tiểu viện có một có một cái ao sen, hiện tại là thời điểm sen nở rộ đẹp nhất, nhưng chúng lại bị bới tung không còn nhìn ra hình dáng. Từng đám sen bị vớt lên, bị giẫm đạp rơi ra từng mảnh. Dưới ao sen, gia nhân cố gắng vạt đám lá sen để vớt lên một nữ tử.

Chân mày Trần Minh khẽ nhíu lại.

Đứng cách đó không xa cũng có một nữ tử đứng sững người, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Đó là Lâm Dạ Mễ, thân thể nàng sớm đã cứng đờ.

Sau một hồi hì hục, đám gia nhân rốt cuộc cũng lôi được nữ tử bị vướng dưới ao sen kia lên.

Nàng vừa nhìn thấy liền nhận ra, đó là Ngọc Linh. Lập tức cổ họng nàng như nghẹn lại, không nói nên lời, chỉ có tiếng lầm bầm khe khẽ, ngắt quãng từng đợt, nặng nề kêu lên: "Không thể nào... không thể nào... "

Sắc mặt Ngọc Linh trắng bệch, lạnh lẽo như nước ao sen kia. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, không còn mang vẻ tinh nghịch lay động lòng người của ngày thường. Khi thân thể Ngọc Linh được đặt xuống, mái tóc đen dài rớt sang một bên, lộ ra vầng trán cao, ở bên thái dương còn có thêm một vết máu tụ, bầm đen một mảng lớn, chứng tỏ đã bị người khác đập đầu.

Mọi người xung quanh nhìn vết thương không khỏi hít lạnh một hơi. Hiện tại không rõ còn sống hay không. Nhưng nhìn vào ai cũng thấy được,...

E là, lành ít dữ nhiều.

Tiếng xì xầm bắt đầu vang lên, họ đoán xem vì sao Ngọc Linh lại bị đập đầu rồi đẩy xuống ao sen.

Giữa tiếng xì xầm bình luận to nhỏ đó, Lâm Dạ Mễ toàn thân cứng đờ. Nàng không dám nhìn, không muốn nhìn, nhưng lại không thể không nhìn.

Nàng vừa đến đây, người đầu tiên nói chuyện với nàng chính là Ngọc Linh. Khi nàng ốm, người chăm sóc nàng cũng chính là Ngọc Linh. Khi nàng hoang mang, đau khổ, người thay nàng bất bình cũng chính là Ngọc Linh. Tiểu nha đầu có nụ cười rạng rỡ, tiểu nha đầu không biết lớn nhỏ, một nha đầu tinh nghịch đáng yêu. Từ bây giờ, nàng không còn có thể nhìn thấy nàng ấy? Không còn được nghe nàng ấy cằn nhằn với giọng điệu bà cụ non? Không được nghe nàng ấy bên vực mỗi khi bị hạ nhân khinh thường?

Tiếng thịch rơi xuống lồng ngực vang lên thật lớn. Như viên đá rơi xuống mặt nước, làm mặt nước rợn sóng, kéo theo sau đó là sự phẳng lặng đến đáng sợ.

Lâm Dạ Mễ vô thức đưa bàn tay lên xoa lồng ngực mình, dường như như vậy sẽ làm nàng dễ chịu đôi chút.

Nàng muốn khóc nhưng cổ họng cứ nghẹn lại, dù cố thế nào cũng không thể thông yết hầu, cảm xúc của nàng như thể muốn vỡ òa, lại như thể đã hóa đá.

Thì ra cảm giác nhìn thấy người thân ra đi là như thế này.

Thì ra, nó khó chịu hơn nàng tưởng.

Trần Minh chưa từng thấy Lâm Dạ Mễ hốt hoảng đến như vậy, đau lòng đến như vậy. Hắn vội chạy đến bên nàng, muốn ôm nàng thật chặt, thay nàng hứng chịu hết tất cả cảm xúc tiêu cực.

Thân thể Dạ Mễ khẽ chao đảo, sau đó liền ngã vào vòng tay ấm áp phía sau.

Ôm Lâm Dạ Mễ trong lòng, nhìn đôi vai gầy yếu của nàng không ngừng run rẩy khiến trái tim Trần Minh cũng nghẹn theo. Hắn muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Bàn tay hắn nhiều lần giơ lên, sau đó lại bất lực buông xuống, hắn chỉ có thể để nàng dùng sức níu lấy áo mình mà khóc.

Mãi đến khi toàn thân đều bủn rủn vì khóc quá nhiều, nàng mặc kệ vừa rồi tức giận Trần Minh đến như thế nào, toàn thân vô lực vùi mặt vào ngực hắn. Nghe tiếng tim Trần Minh chậm rãi vang lên, tâm trạng Lâm Dạ Mễ mới bình ổn đôi chút. Nàng ngừng khóc, nhưng thỉnh thoảng đôi vai vẫn run lên khe khẽ vì tiếng nấc.

Nàng bình tâm lại, muốn đứng thẳng dậy thì bị đôi tay ai kia ghì lại, khuôn mặt nàng lại áp sát vào lồng ngực kia. Lâm Dạ Mễ vì bị kinh ngạc mà trợn to mắt, trên đỉnh đầu nàng, một giọng nói ấm áp mang theo chút khàn khàn như đang cố kiềm nén xúc động gì ấy vang lên: "Ta nhất định tìm ra hung thủ thay nàng."

Nghe lời nói này, Lâm Dạ Mễ thoáng lần nữa kinh ngạc nhưng rất nhanh sau đó trong lòng nàng tràn đầy cảm giác ấm áp lạ thường.

Nàng im lặng, không nói gì, nhưng khóe môi bất giác nở nụ cười.

Trần Minh vì nàng không nói gì mà thoáng căng thẳng, trong lòng xen lẫn chút sợ hãi. Hắn không biết nói gì nên chỉ đành vờ ho khụ khụ vài tiếng rồi buông nàng ra, vội xoay người.

Hắn sai người đem Ngọc Linh chăm sóc đồng thời sai người tìm thầy thuốc, xem thử có thể đem Ngọc Linh từ quỷ môn quan kéo về hay không.

Mọi người xung quanh cũng nhận thấy, thiếu gia hiện tại hơi khác thường. Trần Minh sở dĩ như vậy là vì hắn đang cố che giấu sự rối bời trong lòng, hắn không muốn cho nàng thấy là hắn đang đau lòng thay nàng, không muốn cho nàng biết là hiện tại hắn đang cực kỳ sợ hãi.