Thiên Vấn - Thanh Khâu Thiên Dạ

Chương 4: Bắt đầu tranh giành thế giới bằng hành trình chinh phục kẻ địch



Thế nhưng muốn xưng bá thiên hạ thì phải bắt đầu từ đâu.

Trọng Trạch thật sự nghiêm túc suy nghĩ, lại phát hiện bản thân đối với về vấn đề này dường như hoàn toàn không biết gì cả. Không, không đúng, không phải là hoàn toàn không biết, ít nhất hắn đã từng cùng với đệ tam chủ nhân dù ít dù nhiều cũng có chuẩn bị cho việc này. Cẩn thẩn ngẫm lại một chút, nói không chừng có thể tìm ra một số thông tin hữu ích.

Nghĩ đến đây, Trọng Trạch nhịn không được ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi có chút sầu muộn.

Bạn học cùng trường bên cạnh thấy Trọng Trạch đột nhiên tỉnh lại, trên mặt tràn đầy thần sắc kinh ngạc. Ai ai cũng biết, đệ nhất mỹ nhân Trọng Trạch của học viện Đông Trì bọn họ yêu ngủ như mạng, một khi đã rơi vào giấc ngủ thì sẽ không bao giờ tỉnh dậy, cảm giác như có thể ngủ từ lúc bầu trời đen kịt cho đến tận lúc hừng đông, cho dù là có hàng ngàn kẻ hâm mộ dùng trăm phương ngàn kế vây đến xem vẫn bất động như núi. Hiện tại sắc trời cùng lắm mới chỉ qua chính ngọ, Trọng Trạch đã từ trong giấc ngủ tỉnh lại, đây là lần đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa đến giờ.

"Trọng Trạch, ngươi cảm thấy có gì không thoải mái sao? Hay ngươi thử đi đến chỗ của Bách Thịnh luyện khí sư hỏi xem?" Thụy Dương nghiêng người sang bên cạnh hỏi.

Bọn họ đều là binh khí, nếu như nhận thấy thân thể có gì khó chịu, đương nhiên sẽ muốn đi tìm luyện khí sư. Ở Vô Sát đại thế giới, chỉ vào một thời điểm nhất định, mới có thể nghênh đón những tu sĩ ưu tú được tuyển chọn chặt chẽ từ hàng vạn tu sĩ trong ba ngàn thế giới, cùng với những học sinh đã tốt nghiệp từ khắp bốn phương học viện tiến hành kết đôi, định ra khế ước, sau một khoảng thời gian sẽ tái khởi động trận pháp, vừa là để ngăn cản những người có ý định dòm ngó, cũng vừa là để tránh những tranh chấp đã xảy ra trong lịch sử. Nhưng trong nhóm tu sĩ, vẫn có một ngoại lệ, đó là luyện khí sư!

Đối với các luyện khí sư mà nói, bọn họ ở Tu Chân Giới dù có thể luyện chế pháp khí nhiều đến mấy, cũng chỉ luyện ra được một số ít có linh tính. Muốn pháp khí hình thành thần hồn, thì thủ pháp luyện khí, tài liệu luyện khí, thời gian luyện khí một cái cũng không thể thiếu. Thậm chí, còn phải thời thời khắc khắc đề phòng thiên kiếp sinh ra khi thần khí xuất hiện. Nhưng ở Vô Sát đại thế giới lại không giống như vậy, tại nơi này, mọi binh khí hầu như đều có thể tự do hóa hình, thần trí sinh ra sau khi biến hóa cũng không thua kém bất kì chủng tộc nào, hơn nữa chúng còn sáng tạo ra một phương thức sinh sản của riêng mình. Vì thế đối với luyện khí sư, nơi đây chính là thiên đường, là đạo mà luyện khí sư bọn họ đã truy tìm cả đời!

Đồng thời đối với các binh khí trong Vô Sát đại thế giới, luyện khí sư cũng là một sự tồn tại rất kỳ diệu, mỗi khi binh thân của mình xuất hiện vấn đề gì, bọn họ cơ hồ đều có cách giải quyết, kể cả khi bản thân bị sứt mẻ một số bộ phận hay gãy thành hai nửa trong lúc tranh đấu với người khác, họ cũng có thể hỗ trợ phục hồi, chữa trị. Trừ khi thần hồn binh khí tiêu tan hết, bằng không bọn họ vẫn có cách tái tạo lại thân thể bằng việc tìm một người thân hiến tặng một số bộ phận cơ thể. Bởi vậy mà binh khí trong Vô Sát đại thế giới đối với luyện khí sư đều có mười phần hảo cảm. Phần lớn những tu sĩ muốn đến đây chọn binh khí cũng sẽ học một chút kỹ năng luyện khí.

Ở trong Đông Trì học viện, luyện khí sư có tài nghệ tốt nhất đương nhiên là Bách Thịnh.

"Không cần." Trọng Trạch lắc đầu, "Ta chỉ là đang suy nghĩ một chút sự tình, chư vị đồng môn không cần để ý đến ta."

Làm sao có thể không để ý đến chứ?

Có không ít binh khí len lén nhìn trộm về phía Trọng Trạch, đại mỹ nhân cau mày như thế, bọn họ sao có thể không lo lắng cho được.

Chẳng mấy chốc, tin tức Trọng Trạch nhíu mày thật chặt, trong lòng có phiền não trong nháy mắt truyền đi khắp cả học viện. Từ năm nhất đến năm ba, không chỉ những binh khí còn độc thân mà kể cả binh khí không còn độc thân cũng đang ngo ngoe, rục rịch chuẩn bị hành động, ngay sau khi nhất đẳng(1) phu tử kết thúc buổi học, bọn họ liền nhanh chóng chạy tới chỗ của Trọng Trạch.

(1)Nhất đẳng: Hạng nhất, đứng đầu.

Biết đâu chừng, mình vừa có thể giải quyết vấn đề phiền não của Trọng Trạch, vừa có thể ôm được mỹ nhân?

"Tử Chân, không phải chỉ là một cái nhíu mày thôi sao, việc gì phải khoa trương đến mức này?" Một nữ tử ở bên cạnh bất mãn nhìn về phía đồng bọn, " Trong lòng bọn họ chỉ để ý cái tên Trọng Trạch kia, có bao giờ để Tử Chân ngươi ở trong lòng? Ngươi đường đường chính chính là đệ tử dòng chính của kiếm tộc, là thần binh mà mấy luyện khí sư kia cũng phải khen ngợi không ngớt đấy!"

"Tửu Nhi, cẩn trọng lời nói." Thiếu nữ tên là Tử Chân liếc mắt nhìn nàng một cái, "Trọng Trạch sinh ra đã xinh đẹp, bọn họ ngưỡng mộ cũng là chuyện thường tình."

"Tu sĩ ở những thế giới khác lúc lựa chọn binh khí có mấy ai để ý đến binh khí có xinh đẹp hay không, suy cho cùng vẫn là coi trọng thực lực." Tửu Nhi nhỏ giọng phản bác, "Ta chỉ là không thích nhìn hắn như thế, mỗi ngày đều ngủ, đối với ý tốt của người khác thì lại làm như không thấy, chẳng phải chỉ là một cây thương bị hỏng thôi sao?"

"Tửu Nhi" Tử Chân mở to mắt trợn trừng quát, rõ ràng là tức giận thật rồi, " Thương tộc cũng nằm trong Thập Bát Gia, sức mạnh cường đại, không thua kém gì kiếm tộc chúng ta!"

"Ta......ta chỉ là thuận miệng nói một chút." Tửu Nhi co rúm người lại, không dám đối diện với ánh mắt của Tử Chân, "Cho dù là Thương tộc thực sự lợi hại, cũng không có quan hệ gì với Trọng Trạch."

Tử Chân không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.

Thanh âm Tửu Nhi càng ngày càng nhỏ, dần dần không còn nghe thấy nữa. Chỉ là trong lòng nàng vẫn còn một chút khó chịu. Tiết học tiếp theo chính là tiết học luyện khí của Bách Thịnh luyện khí sư, người mà Tử Chân sùng bái nhất, Tử Chân nhất định sẽ đi. Đến lúc đấy hãy chờ xem nàng làm thế nào để xé xuống cái bộ mặt dối trá kia của Trọng Trạch, cũng để cho những người đó phải mở mắt nhìn thật rõ, binh khí các nàng ở trong Vô Sát đại thế giới này, xét cho cùng đều phải dựa vào thực lực.

_______________________________________________

________________________

"Này, người tên là gì, sao lại một mình chạy đến đây?" Một cánh tay trắng mịn, non nớt vén màn xe lên, ló cái đầu ra tìm hiểu, tò mò nhìn về phía thiếu niên trước mắt, không chút khách khí hỏi.

Bát Ngọc trung thế giới của bọn họ lãnh thổ rộng lớn, đất đai dồi dào, tiểu thế giới phụ thuộc cũng không ít, các môn phái tu tiên mọc lên như núi, mỗi khi cánh cửa tiên môn mở ra để chiêu mộ đệ tử từ khắp nơi, sẽ có vô số người ùn ùn kéo tới, đi vào từng tòa tiên sơn phía trước. Chỉ có vào riêng thời điểm này, tiên sơn mới có thể mở, mới có thể hiện lộ trước mắt con người. Nơi tập trung gần đây nhất ước chừng cũng phải cách tiên sơn này ba nghìn dặm.

Đường xá xa xôi như vậy, nếu buông thả để một đám thiếu niên choai choai chưa trưởng thành tự đi một mình tất nhiên sẽ vạn phần không ổn. Những gia đình giàu có thường sẽ cung cấp một số xa phu, nô bộc hỗ trợ đi cùng, còn những gia đình khó khăn hơn một chút thì sẽ lập nhóm, kết bè kết đảng thành đôi mà đi. Nhưng riêng Du Quỳnh Cửu lại là trường hợp ngoại lệ.

Tiểu tử tên Hoàng Vũ này trên người mặc một bộ trường bào, là một kiện pháp khí, do người trong nhà hắn đã tiêu một số tiền lớn mua lại từ một tu sĩ gần đấy, do đó cũng biết được không ít thường thức tu chân cơ bản. Hắn sở hữu song linh căn, thủy mộc tương sinh hỗ trợ lẫn nhau, cho dù bây giờ hắn muốn đầu nhập vào bất kể tông môn nào, cơ hồ đều sẽ là đệ tử nội môn, bởi vậy gia tộc cũng chịu phá lệ mà chiếu cố hắn, trong số những người hầu hắn mang theo có mười người là luyện khí sĩ, tốc độ rất nhanh đã vượt xa người khác, nhất mã đương tiên(2).

(2)Nhất mã đương tiên: Là thành ngữ Trung Quốc, ẩn dụ cho những người đi trước, chủ động dẫn đầu

Hoàng Vũ ban đầu vẫn luôn nghĩ bản thân hắn là người nhanh nhất, lại không ngờ rằng khi hắn đến được chân núi, thì bắt gặp một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười năm tuổi chậm rãi đi bên đường, trên lưng mang theo một cái tay nải lớn, đôi giày dưới chân đã mòn đến lợi hại. Nhưng dù có mang theo nét phong trần, mệt mỏi cũng không thể che giấu hào quang chói lọi trên người y, thậm chí trên gương mặt y lúc nào cũng nở nụ cười khó hiểu, không khỏi khiến người khác vừa gặp mặt liền sinh ra vài phần hảo cảm.

Hoàng Vũ đi lâu như vậy rồi đều chưa gặp được người nào, hiện giờ lại nhìn thấy một người tuổi so với hắn cũng không lớn hơn là bao, tự nhiên trong lòng nổi lên một chút hứng thú.

Đám gia phó bên cạnh cũng thuận theo xe ngựa mà dừng lại, chỉ có nam tử trung niên dẫn đầu hơi thoáng nhíu mày, nhưng cũng không có nói gì thêm. Nếu là trước đây, bọn họ sẽ không bao giờ để tiểu thiếu gia đi giao thiệp với loại người không rõ lai lịch như vậy. Nhưng hiện giờ bọn họ đang ở dưới chân tiên môn, ở đâu cũng có loại người thâm sâu khó lường, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại, hắn không tìm ra bất kì dấu vết tu luyện nào trên người thiếu niên này, hoặc là đối phương thật sự đến đây để bái sư, hoặc là tu vi của đối phương vượt xa hắn. Bất kể là loại tình huống nào, hắn lên tiếng khuyên bảo đều không phải chuyện tốt gì.

Du Quỳnh Cửu ngừng lại, quay đầu nhìn thấy một nam hài trên người mặc trang phục sang trọng bước xuống khỏi xe ngựa.

Thời điểm mà Du Quỳnh Cửu còn chưa có rời khỏi cái gia đình gọi là gia tộc tu chân kia, cũng gặp qua không ít người vận những pháp y tương tự như vậy.

"Tại hạ Du Quỳnh Cửu, vì bái sư mà đến, tiếp kiến công tử." Du Quỳnh Cửu hướng về phía Hoàng Vũ khẽ gật đầu nói.

"Ngươi một mình tới đây?" Hoàng vũ hoài nghi quan sát Du Quỳnh Cửu, "Nơi này trước không có thôn xóm, sau không có khách điếm, một mình ngươi sao có thể đi xa đến vậy? Hay ngươi là đệ tử của tiên nhân nào đó?"

Không nói Hoàng Vũ cảm thấy kì quái, tên Du Quỳnh Cửu này thật sự là chuẩn bị quá ít đồ vật, nhìn kiểu gì trên người cũng chỉ có độc một cái tay nải, lúc Hoàng Vũ xuất hành, ước chừng phải mang theo một xe ngựa chở đồ, mà còn luôn phải thời thời khắc khắc bổ sung đấy!

"Núi này tuy rằng hẻo lánh, ít dấu chân người nhưng tài nguyên phong phú." Du Quỳnh Cửu dừng một chút, "Bình thường tại hạ thích đọc một ít sách tiêu khiển, cũng nhận biết được một vài thứ." Rau dại trong núi, chim bay cá nhảy, chỉ cần thêm một chút gia vị, là có thể trở thành mỹ vị nhân gian. Du Quỳnh Cửu trang bị gọn gàng ra trận, gấp rút lên đường, tôi luyện ra một thân bản lĩnh.

Cũng không biết có phải tiên nhân truyền cho mình một ngụm sinh khí quá mức lợi hại hay không, mà mỗi lần mãnh thú nhìn thấy Du Quỳnh Cửu, cơ hồ đều sẽ đi đường vòng, căn bản không dám tới gần.

Nghĩ đến đấy, tim Du Quỳnh Cửu không khỏi đập loạn xạ.

Lúc mẫu thân còn sống trên đời đã không ngừng dạy bảo hắn, nếu không cẩn thận khinh bạc người ta thì phải chịu trách nhiệm. Du Quỳnh Cửu không biết cái này có tính là khinh bạc hay không, chỉ là mỗi lần nghĩ tới, mặt y lại không ngừng đỏ lên, trái tim đập loạn nhịp, không thể kiềm chế được.

Thánh nhân nói, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ ngôn. Lại không có nói phi lễ chớ tư, phi lễ chớ tưởng.

Nếu tiên nhân muốn hắn đi tu tiên, hắn liền tới.

Du Quỳnh Cửu sờ sờ chiếc nhẫn trên tay, không hiểu sao cảm thấy an tâm.

Sau khi tiên nhân rời đi, liên để lại chiếc nhẫn này trên tay y. Tiên nhân nói, nếu có chuyện gì xảy ra có thể tùy thời thông qua chiếc nhẫn này tìm ngài. Trên nhẫn có khắc một vòng hoa văn tinh tế, hình như là một cán ngân thương xanh biếc cực kì xinh đẹp.

Đợi đến khi mình bái sư thành công, liền có thể báo tin mừng này cho tiên nhân.