Thiên Vu

Chương 436: Óng ma bao phủ Kim Thủy Vực (2)




Phải nói Vũ Hóa Phi rất thông minh, nói mấy lời này vừa không mất mặt mà trong giọng nói biểu thị xem trọng hai học tỷ.
- Đây là chuyện Kim Thủy Vực các ngươi, ta chỉ cùng Phiêu Phiêu đến xem.
Hạ Mạt cười nói:
- Phiêu Phiêu thì sao?
Bạch Phiêu Phiêu nhún vai nói:
- Đây là chuyện Kim Thủy Vực các ngươi, tự các ngươi quyết định đi.
Tuy Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu nói rõ chỉ đến xem, sẽ không nhúng tay vào chuyện này nhưng mọi người biết rõ hai nàng đã đứng đây nghĩa là không ai có thể bỏ qua Trục Lộc học viện, và còn có quyền lên tiếng nặng ký.
Đây chính là nhân mạch, có khi nhân mạch mạnh hơn tu vi, thực lực của bản thân rất nhiều.
Thế là nhân vật đại biểu Phi Hồng học viện, Úy Lam học viện, Trục Lộc học viện, Tiểu La Thiên học viện bàn bạc nhau quyết định quyền sở hữu Kỳ sơn. Các đại nhân vật Vũ Hóa Phi đứng một bên nghe. Không biết Diệp Thanh lấy đâu ra lá gan chủ động tới gần Bạch Phiêu Phiêu, liên tục xin lỗi. Thấy Bạch Phiêu Phiêu thật sự tha thứ cho mình thì Diệp Thanh thân thiết gọi nàng là tỷ tỷ, tỏ rõ rất tôn sùng nàng. Diệp Thanh nói Bạch Phiêu Phiêu là hào kiệt trong giới nữ, nàng nằm mơ đều muốn làm muội muội của Bạch Phiêu Phiêu. Diệp Thanh rất giỏi lấy lòng người, ít nhất nàng kêu Bạch tỷ tỷ làm tâm tình Bạch Phiêu Phiêu rất tốt, tuyên bố muốn nhận Diệp Thanh làm tiểu muội. Diệp Thanh mừng rỡ.
Qua nửa canh giờ Tiểu La Thiên học viện, Phi Hồng học viện, Úy Lam học viện, Trục Lộc học viện bàn bạc đã có kết quả. Kỳ sơn chia làm bốn, bốn học viện chiếm một góc. Mọi người công nhận kết quả này. Phi Hồng học viện có Vũ Hóa Phi trợ trận. Trục Lộc học viện có đại tỷ Bạch Phiêu Phiêu trợ trận. Bọn họ rất nhanh chọn tài nguyên mình vừa lòng trong Kỳ sơn, nhưng vị trí tài nguyên Phi Hồng học viện, Tiểu La Thiên học viện chọn thì có tranh cãi, hai bên xung đột.
Diệp Thanh không chỉ được Bạch Phiêu Phiêu tha thứ còn nhận người ta làm tỷ tỷ, vẻ mặt lại ngang ngược vênh váo, giọng điệu còn càn quấy hơn vừa rồi.
Diệp Thanh chỉ vào mặt Trương Hoài, cười nhạo gã:
- Ngươi chỉ là kẻ thua cuộc trong tay bản tiểu thư, có tư cách gì tranh giành mấy khối đất tài nguyên với chúng ta? Không soi gương xem mình là thứ gì? Làm đệ tử Trung Ương học phủ đã cho rằng mình là thiên kiêu sao? Hạ tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ, Vũ công tử mới là thiên kiêu thật sự. Các ngươi chỉ là thứ cáo mượn oai hùm, vô danh, không ra gì, dám đến đây mất mặt?
Rõ ràng là nhục nhã, chọc Trương Hoài tức điên, đỏ mặt tía tia. Tính cách Tạ Bằng ôn hòa cũng bị Diệp Thanh chọc tức. Nếu không có các cao thủ Bạch Phiêu Phiêu, Hạ Mạt nữ thần đứng đó chắc chắn Tạ Bằng sẽ bất chấp tất cả lao qua đánh Diệp Thanh hấp hối.
Tạ Bằng hít sâu, cắn răng hét chói tai:
- Diệp Thanh, ngươi là nữ nhân vô sỉ nhất ta từng thấy! Hừ, chúng ta đúng là người vô danh, sao dám so với ngươi? Ngươi là ai? Toàn thế giới có ai không biết đại danh Diệp Thanh của ngươi?
- Lúc Lạc gia còn là đệ tử của Tiểu La Thiên học viện ngươi cả ngày mặt dày mày dạn quấn quýt người ta. Lạc gia vì tránh thoát ngươi dây dưa tặng cho Vân linh Ngọc Hồn Trụy báu vật vô giá. Sau này ngươi thấy tu vi Lạc gia bị phế, chạy đến tuyệt giao với người ta. Trên đài đá xanh, ngươi thấy tu vi Lạc gia tăng vọt thì nói người ta xâm nhiễm hơi thở tà ác. Kết quả thế nào? Cuối cùng nếu không phải Lạc gia đại nhân rộng rãi miễn cho ngươi không phải lạy, không thì ngươi dập đầu đến chết! Lúc hội thi Kim Thủy Vực ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích Lạc gia, còn Lạc gia lười để ý ngươi. Bản thân ngươi không biết tiến lùi, cuối cùng bị Lạc gia đánh đến tè tại chỗ.
- Chậc chậc, toàn thế giới có ai không biết sự tích quang vinh của ngươi? Ngươi có biết mọi người nói ngươi thế nào không? Nói ngươi là nữ nhân tiện nhất thế giới, là tiện nhất, cũng là nữ nhân mắt mù nhất thế giới!
Không ai ngờ tính cách Tạ Bằng ôn hòa bỗng nhiên nổi khùng, càng không nghĩ đến gã sẽ lôi những chuyện đó ra nói trước mặt Diệp Thanh. Nhắc đến Lạc gia, đến Trần Lạc thì mọi người đều im lặng, sắc mặt liên tục thay đổi.
Đúng vậy, Trần Lạc đến từ Trường Tín thành Kim Thủy Vực, đây là chuyện mọi người đều biết. Không may là những người có mặt tại đây đa số có thù oán lớn với Trần Lạc. Như Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh. Ba người có một điểm chung là từng khiêu khích Trần Lạc, cuối cùng bị hắn đánh mất hết mặt mũi. Quan trọng hơn là Trần Lạc nghịch thiên mà đi, uy chấn thiên hạ, không biết là ai bới móc mấy chuyện đó ra cho mọi người biết. Khi đó Diệp Thanh, Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên trải qua ngày tháng rất khổ sở. Vũ Hóa Phi không dám ra cửa, luôn bế quan. Vì hễ Vũ Hóa Phi bước ra cửa sẽ bị vây quanh, bị người chỉ trỏ, nói gã không biết lượng sức mình dám khiêu khích Lạc gia.
So sánh thì tình huống của Vũ Hóa Phi còn đỡ, thần thông tệ hơn nhiều. Đoạn thời gian kia Diệp Thanh mà lộ mặt ra là bị vây quanh, vây công, nhục nhã còn tính nhẹ, có người phun nước miếng vào nàng. Cuối cùng Diệp Thanh không dám ở lại Thiên Hạ học phủ. Đoạn thời gian đó Diệp Thanh sống trong bóng tối, đau đớn không muốn sống, từng nghĩ đến chuyện tự sát.
Hiện nay tính cách Diệp Thanh điêu ngoa, vặn vẹo như vậy là vì bị sự kiện đó ảnh hưởng lớn. May mắn cuối cùng Trần Lạc bị đại thương thiên thẩm phán mất hết tu vi, Diệp Thanh dần phấn chấn lại. Không chỉ mình Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên cũng vậy. Trong thời gian Trần Lạc hôn mê bảy tháng bọn họ dần tìm về tự tin, tìm lại bản thân mình.
Vũ Hóa Phi trở về công tử ca ôn hòa nho nhã, tràn ngập tự tin của hai năm trước.
Đinh Tử Hiên trở về là Đinh Tử Hiên kiêu ngạo của hai năm trước.
Diệp Thanh trở về cá tính điêu ngao, càn rỡ của hai năm trước, tiểu thư nhà giàu cho mình là trung tâm, thậm chí càng tệ hại hơn.
Chín tháng qua đi, Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh dần bước ra khỏi bóng ma Trần Lạc, thậm chí lãng quên. Nhưng hôm nay Tạ Bằng nhắc lại chuyện cũ, mặt Đinh Tử Hiên trắng bệch, khóe môi Vũ Hóa Phi co giật. Trần Lạc là bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng bọn họ, nghe đến tên hắn là tim sẽ đập nhanh, là cảm giác tức giận, sự tức giận đè nén đã lâu, còn có sợ hãi, nỗi sợ không bao giờ tan biến.
Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên còn như vậy đừng nói là Diệp Thanh.
Mặt Diệp Thanh vặn vẹo, người phát ra ánh sáng, hai tay siết chặt, mặt dữ tợn, mắt hung tợn.
Diệp Thanh tức giận người run rẩy chỉ vào Tạ Bằng, lắp bắp:
- Ngươi... Ngươi... Đồ rác rưởi... Có gan thì... Thì nói lại lần nữa xem!
- Nói thì nói, ta sợ ngươi sao?
Tạ Bằng không nhường bước, chỉ vào đám người xung quanh, quát to:
- Những người có mặt ở đây ai không biết sự tích quang vinh của ngươi? Hừ! Còn dám nói chúng ta mất mặt, so với ngươi đúng là gặp sư phụ!
Diệp Thanh đưa mắt nhìn quanh, thấy ánh mắt kỳ lạ của mọi người làm nàng run dữ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.