Thiên Vu

Chương 446: Náo động




Thấy hình ảnh khủng bố này đầu óc Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu trống rỗng, tư duy hoàn toàn đông lại, chỉ cảm thấy rợn gai ốc, da đầu tê dại, người mềm như bún, bất giác nín thở. Không chỉ hai thiếu nữ, các cao thủ mỗi vực chạy đến Tiểu Tùng Lâm linh giới đều như thế, mọi người bị hình ảnh này hù ngu người.
Hạ Mạt nhỏ giọng nói:
- Dung nham cuồn cuộn này là lực lượng gì mà sao giốngd...
Hạ Mạt chợt nhớ hình như Trần Lạc có lực lượng biến dị là dung nham nghiền áp tất cả.
- Chẳng lẽ là hắn?
Không!
Tuyệt đối không có khả năng!
Hạ Mạt phủ nhận ngay nghi vấn không tực tế. Nhiều người chính mắt thấy các tu vi của Trần Lạc bị đại thương thiên thẩm phán tán loạn, phủ chủ Trung Ương học phủ nữ nhân bí ẩn chính miệng công nhận điều này. Hạ Mạt tiếp xúc với Trần Lạc hơn một tháng qua, nàng không cảm nhận được chút linh tức trừ người hắn, vì vậy Hạ Mạt cho rằng Trần Lạc không thể nào còn tu vi.
Lùi một vạn bước cứ cho rằng Trần Lạc vẫn còn tu vi cũng tuyệt đối không gây ra hình ảnh kinh thiên động địa như vậy được.
Đây còn là lực lượng nhân loại nên có không?
Không!
Hoàn toàn không thuộc về nhân loại.
Nhưng rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Không ai biết.
Có lẽ hình ảnh trước mắt quá kinh thế hãi tục nên mọi người chìm đắm trong đó, không người nào nhớ chuyện này khi nào thì chấm dứt. Chỉ biết sau khi quái vật u ám khổng lồ giữa hư không biến mất, pháp tắc tự nhiên trong rừng không hỗn loạn nữa. Vòng xoáy hố đen biến mất, không gian không còn bị nghiền. Dung nham sôi sục biến mất, mọi người mới phát hiện rừng cây không còn như trước. Sông núi biến mất, hoa cỏ cây biến mất, mọi thứ đều biến mất. Chỉ còn lại sa mạc khét đen, sa mạc hoang vu mênh mông, không thấy một bộ xương ma thú.
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Tại sao rừng cây như thế này?
Mới rồi quái vật u ám khổng lồ giữa hư không là thứ gì? Dung nham như biển lửa là gì? Vòng oáy hố đen là cái gì?
Rất nhiều nghi ngờ, mờ mịt.
Thánh thành quản lý pháp tắc trật tự thế giới, bảo vệ an toàn thế giới phong tỏa Tiểu Tùng Lâm linh giới ngay, ra lệnh Thần Thánh quân đoàn, Cấm Vệ quân đoàn, Quang Minh quân đoàn, ba quân tiếng tăm lừng lẫy đóng giữ. Quang Minh điện, Thống Lĩnh điện, các điện đường cầm quyền bắt đầu điều tra. Một ngày, hai ngày, ba ngày qua đi, không ai tìm ra đáp án.
Có người nói Tiểu Tùng Lâm linh giới gặp tai họa thiên nhiên ngàn năm có một. Có người bảo là quái vật vực ngoại định thông qua Tiểu Tùng Lâm linh giới xâm chiếm Huyền Hoàng thế giới, cách nói này rất nhanh bị Thánh thành quản lý pháp tắc trật tự thế giới, bảo vệ an toàn thế giới phu định. Ngày thứ ba Thánh thành tuyên bố Tiểu Tùng Lâm linh giới xảy ra tai biến này là vì cổ tích kỷ nguyên thứ ba từ vạn năm trước xuất thế mà ra.
Mọi người rất tin tưởng lời giải thích của Thánh thành, ngẫm nghĩ lại chỉ có cổ tích kỷ nguyên thứ ba xuất thế mới khủng bố như vậy. Đương nhiên có người nghi ngờ cách nói của Thánh thành, bảo Thánh thành che giấu sự thất.
Là thật hay giả không ai biết, có lẽ nhiều người rất tò mò nhưng đó là tạm thời, qua một thời gian ngắn sẽ lãng quên. Vì có rất nhiều chuyện tương tự xảy ra nhiều lần. Đặc biệt là một số Tiểu linh giới cách ba, năm ngày sẽ bỗng nhiên biến dị. Thiên nhiên tai họa, pháp tắc đột biến, cổ tích xuất thế, mọi người tập mãi cũng quen.
Chỉ cần không phải là quái vật vực ngoại định tấn công Huyền Hoàng thế giới thì mặc kệ chuyện gì xảy ra, dù trời sập xuống cũng có người cao gánh. Quả nhiên, mấy ngày sau mọi người nên làm gì thì làm cái đó. Khiến người tiếc nuối là sau này không thể đi Tiểu Tùng Lâm linh giới mạo hiểm, ít nhất trong vòng mười năm.
Nguyên nhân thật sự của chuyện này không ai trên thế giới hiểu rõ hơn Trần Lạc.
Giữa trưa hôm nay, nắng gắt.
Trần Lạc nằm trên ghế đung đưa, nhàn nhã tắm nắng. Trông Trần Lạc hơi yếu, mày nhíu chặt suy tư điều gì rất khó khăn. Chuyện xảy ra trong Tiểu Tùng Lâm linh giới mấy ngày trước lặp đi lặp lại trong đầu Trần Lạcm hành động điên cuồng này khiến hắn có nhiều xúc động mạnh. Dù lúc trước Trần Lạc đã suy đoán linh tượng, biến dị chi linh, phân thân thủ hộ sẽ xảy ra biến đổi lớn, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng khi hắn cưỡng ép lấy chúng ra. Nhưng khi linh tượng, biến dị chi linh, phân thân thủ hộ chính thức xuất hiện vẫn hù Trần Lạc giạt mình.
Trần Lạc suy nghĩ ba, bốn ngày, mãi đến bây giờ vẫn không hiểu nổi linh tượng rốt cuộc biến thành cái gì, là tồn tại gì. Cái này còn thuộc về linh tượng sao? Đúng hơn là thần phá hư hủy thiên diệt địa. Lại còn dung nham biến dị đó, một khi lấy ra là không theo khống chế, như sóng thần cắn nuốt tất cả. Còn có vòng oáy hố đen quái dị, sao nó có thể xé rách không gian?
Dù là linh tượng, dung nham biến dị hay vòng xoáy hố đen đều khủng bố, sau này Trần Lạc làm sao lấy ra? Mấu chốt nhất là một khi ba thứ này lộ ra Trần Lạc không điều hiển được cái nào, chúng mà ra là hắn sang góc khác chơi.
Đây không phải điều khiến Trần Lạc bất đắc dĩ nhất. Trần Lạc bất đắc dĩ là bây giờ hắn giận một chút thì giới chi linh hải sẽ biến dị, không hiểu sao sau đó hắn sẽ vào trạng thái điên.
Tuy vào trạng thái điên cảm giác rất sướng, tùy tâm tùy ý, làm gì cũng không cần lo. Nhưng dù gì đây là trạng thái điên, lý trí mất ết, chúa tể hắn là tâm ma ẩn sâu trong lòng.
Loại trạng thái này ngẫu nhiên tiến vào còn được, nếu giận là sẽ điên thì sao được? Chẳng khác nào thành tên điên.
Làm thế nào?
Sau này Trần Lạc phải giữ lòng bình tĩnh mới được, không thể tức giận, nếu lỡ giận lên phát ra linh tượng phá hư khắp nơi là hắn thành kẻ thù của mọi người. Hai đạo hắc bạch chắc chắn không tha cho Trần Lạc.
Trần Lạc khẽ thở dài:
- Ài.
Trần Lạc thở ra bất đắc dĩ trong lòng, thở ra bàng hoàng đường tu hành. Trần Lạc tu luyện đến bây giờ ra ba thứ biến thái, chẳng những không biết rõ còn không thể điều khiển chúng, sau này làm sao hắn tiếp tục tu hành? Nên đi như thế nào?
Lần đầu tiên Trần Lạc thấy hoang mang con đường tu hành, từ lúc mở giới chi linh hải là đã có cảm giác này. Tu vi của Trần Lạc tăng tiến thì cảm giác bàng hoàng càng lúc càng mãnh liệt, có đôi khi bình tĩnh nghĩ lại hắn thấy rất mệt mỏi.
Việc đến bây giờ chỉ có thể đi một bước xem một bước, nếu không thì còn biết làm sao?
May mắn con người Trần Lạc tiêu sái rộng rãi, không nghĩ thông thì lười nghĩ, làm gì thì làm, cùng lắm chét là xong.
Đồ lão đầu nhi vừa cắn hạt dưa vừa vào sân:
- Ta nói này Trần Lạc, hai hôm nay tiểu tử ngươi khác lạ, đang nghĩ chuyện gì?
Trần Lạc cười nói:
- Nghĩ cuộc đời.
- Nhãi ranh nhà ngươi nghĩ cuộc đời cái khri gì?
Đồ lão đầu nhi bước tới phun vỏ hạt dưa vào người Trần Lạc.
- Đồ lão đầu nhi, lão cũng không lớn không nhỏ, có thể đừng ghê tởm vậy không?
- Còn làm bộ ở sạch?
Hễ Trần Lạc gặp Đồ Khai Nguyên là hai người sẽ xoi mói nhau, lần nào cũng vậy.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.