Thiên Vu

Chương 87: Xưng huynh gọi đệ với vực chủ




Úy Thiên Long thật sự rất hưng phấn. Trần Lạc thầm tò mò không hiểu ra sao.
Trần Lạc vừa ăn bào ngư vi cá vừa hỏi:
- Ta nói này lão Úy, ngươi dù gì cũng thấy qua trường hợp lớn, có chuyện gì khiến ngươi hưng phấn như vậy?
Đôi khi Trần Lạc rất phục Úy Thiên Long, đặc biệt là gã hiểu về ăn. Trần Lạc nhìn một bàn hai mươi món ăn, hắn không biết tên chúng.
Úy Thiên Long cười bí hiểm, quay vào phòng. Một lúc sau Úy Thiên Long đi ra, tay cầm một chiếc hộp gấm.
Trần Lạc cầm cái hộp, mở nắp ra xem, bên trong đựng một chiếc dây chuyền màu trắng. Đó là sợi dây chuyền Trần Lạc giao cho Úy Thiên Long giám định trước khi hắn bế quan.
Trần Lạc cười hỏi:
- Ta còn tưởng là thứ gì, ngươi vì cái này hưng phấn hết nửa ngày?
- Gì mà thứ này?
Úy Thiên Long không biết nên nói cái gì, dở khóc dở cười.
Úy Thiên Long nghiêm túc nói:
- Tiểu Lạc, ngươi thật sự không biết đây là bảo bối gì sao?
- Nếu ta biết thì đưa cho ngươi giám định làm gì?
Trần Lạc lấy dây chuyền ra ngắm nghía, nhìn kỹ càng.
Trần Lạc hỏi:
- Phải rồi, giám định được chưa? Thứ này là gì?
- Đây chính là Vân linh Ngọc Hồn Trụy do Huyền Cổ đại sư tiếng tăm lẫy lừng luyện chế ra.
Úy Thiên Long nói xong nhìn Trần Lạc chằm chằm, muốn thấy biểu tình giật mình của hắn. Nhưng không, đừng nói giật mình, Trần Lạc không chút ngạc nhiên.
Trần Lạc nhướng mày nói:
- Vân linh Ngọc Hồn Trụy là thứ gì? Có giải thích cặn kẽ không?
- Tiểu Lạc, ngươi đúng là...
Úy Thiên Long suýt phát điên, gã không ngờ Trần Lạc không biết báu vật vô giá Vân linh Ngọc Hồn Trụy. Úy Thiên Long chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Úy Thiên Long giải thích rằng:
- Vân linh Ngọc Hồn Trụy là một báu vật linh hồn, Huyền Cổ đại sư dùng hai mươi tám loại vân linh chi tinh luyện chế ra, có công hiệu ôn dưỡng linh hồn.
- A? Báu vật linh hồn? Không tệ, không tệ.
Trần Lạc không hiểu nhiều về linh bảo nhưng biết báu vật linh hồn là loại rất quý giá trong linh bảo.
- Chỉ không tệ? Trời ơi là trời!
Úy Thiên Long bị kích thích, khóc không ra nước mắt.
Úy Thiên Long nhìn Trần Lạc, ngữ điệu cực kỳ phức tạp nói:
- Linh bảo trong thiên hạ có nhiều chủng loại, trong đó báu vật linh hồn là quý nhất, dù chỉ một cái bình thường cũng đã vô giá. Huống chi linh bảo của ngươi có thể ôn dưỡng linh hồn, là vật báu vô cùng thế mà ngươi chỉ nói là không tệ. Tiểu Lạc ơi là tiểu Lạc, ngươi làm lão Úy ta rất muốn đập đầu vào tường.
- Không cần làm quá như vậy, chỉ là linh bảo.
Trần Lạc tiêu sái một lần nữa khiến Úy Thiên Long phát điên, gã đoán hắn không có khái niệm về linh bảo.
Úy Thiên Long tính toán giá trị Vân linh Ngọc Hồn Trụy, nói:
- Tuy Vân linh Ngọc Hồn Trụy chỉ là ột linh bảo nhưng giá trị to lớn, lớn đến nỗi làm người ta nghẹt thở, dù bán Thiên Khải các chúng ta cũng thiếu rất nhiều.
Trần Lạc nghe nói Vân linh Ngọc Hồn Trụy quý giá đến cỡ đó làm hắn giật mình, nhưng chỉ có thế. Trần Lạc vẫn ăn uống như bình thường, Úy Thiên Long thấy vậy rất buồn bực. Úy Thiên Long không biết rằng có lẽ Vân linh Ngọc Hồn Trụy rất quý giá nhưng chỉ là linh bảo trong mắt Trần Lạc, bởi vì trong kho báu của hắn có mấy chục, hàng trăm sợi dây chuyền tương tự.
Úy Thiên Long định cho Trần Lạc biết thêm về giá trị của Vân linh Ngọc Hồn Trụy, gã là người thích báu vật, nhẹ nhàng nâng niu Vân linh Ngọc Hồn Trụy. Úy Thiên Long phổ cập lý lịch Huyền Cổ đại sư cho Trần Lạc biết.
Úy Thiên Long đang nói hăng chợt nghi hoặc hỏi:
- Không biết Vân linh Ngọc Hồn Trụy có sự tích gì, có lẽ lúc trước Huyền Cổ đại sư yêu một nữ nhân nên luyện chế ra sợi dây chuyền, có vẻ nữ nhân không có ý với Huyền Cổ đại sư nên khéo léo từ chối tình cảm.
Trần Lạc khâm phục Úy Thiên Long:
- Mấy chuyện này mà ngươi cũng biết?
- Ta nghĩ có lẽ là vậy, nếu không thì tại sao dây chuyền có tám chữ này? Có một khả năng khác là nữ nhân kia yêu Huyền Cổ đại sư nhưng Huyền Cổ đại sư vô tình, luyện chế dây chuyền khắc chữ từ chối khéo. Khả năng này không quá lớn, vì ta khẳng định mấy chữ đó là sau này mới khắc. Nếu Huyền Cổ đại sư dùng dây chuyền từ chối tình cảm, khi luyện chế sẽ dung nhập chữ vào, không cần sau này mới khắc. Có lẽ nữ nhân đó nhận dây chuyền đã khắc chữ từ chối Huyền Cổ đại sư.
Trần Lạc tò mò hỏi:
- Chữ gì?
- Này.
Úy Thiên Long chỉ mấy chữ trên Vân linh Ngọc Hồn Trụy, đọc lên:
- Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.
Trần Lạc đang uống nước phun trà ra, nói:
- Cha nó, ngươi nói tám chữ này sao?
Úy Thiên Long khó hiểu hỏi:
- Như thế nào?
- Đây là chữ ta khắc.
Thấy biểu tình Úy Thiên Long ngạc nhiên, Trần Lạc nén cười giải thích rằng:
- Khi ta tu hành trong Tiểu La Thiên học viện có một nữ học đồ rảnh rỗi hay tặng ta linh đan này nọ nên ta tặng lại dây chuyền cho nàng, xem như có qua có lại. Ta khắc mấy chữ này là mong nàng đừng bám lấy ta.
Úy Thiên Long nghe nói là Trần Lạc khắc chữ thì gã cực kỳ giật mình, thấy xấu hổ điều mình vừa phỏng đoán, giật mình vì Trần Lạc tiêu sái.
Úy Thiên Long khó tin hỏi:
- Nữ học đồ đó chỉ tặng cho ngươi một ít linh đan mà ngươi tặng Vân linh Ngọc Hồn Trụy cho nàng? Tiểu Lạc ơi tiểu Lạc, ngươi ra tay khoát xước quá.
- Lúc đó trong tay ta không có thứ khác, huống chi ta không biết thứ này đáng giá.
Úy Thiên Long không biết nên nói cái gì:
- Ngươi... Ngươi thật sự là...
Úy Thiên Long hỏi sự việc quá khứ, thầm mừng, mưng rỡ vì nữ học đồ không biết hàng. Vân linh Ngọc Hồn Trụy giá trị liên thành cứ thế được tặng đi, khi đó muốn khóc cũng không có chỗ để khóc. Trần Lạc, Úy Thiên Long nói chuyện một lúc. Úy Thiên Long đề nghị sau đại hội triển lãm đấu giá buộc Trần Lạc phải đeo Vân linh Ngọc Hồn Trụy bên người, dù sao nó có thể ôn dưỡng linh hồn, có ích rất lớn cho tu hành. Tuy nhiên Trần Lạc từ chối, bửi vì hắn biết rõ độ mạnh linh hồn hiện giờ của mình không cần ôn dưỡng gì, hắn không cần Vân linh Ngọc Hồn Trụy. Bất đắc dĩ Trần Lạc từ chối nhưng Úy Thiên Long thì kiên quyết, hắn đành hứa miệng.
Cất Vân linh Ngọc Hồn Trụy đi, Trần Lạc, Úy Thiên Long định thoải mái chè chén thì chợt vang tiếng đập cửa. Úy Thiên Long lên tiếng, đứng dậy mở cửa.
Bên ngoài vọng vào tiếng cười sang sảng:
- Ta nói này lão Úy, tuy hôm nay chỉ triển lãm nội bộ nhưng tiểu tử nhà ngươi không lộ mặt ra sao được? Núp trong này làm cái gì, kim ốc tàng kiều sao?
Cửa mở, một nam nhân trung niên xuất hiện. Nam nhân trung niên dáng vẻ đường đường, khí độ bất phàm, dù cười sang sảng nhưng không thể che giấu khí chất uy nghiêm.
- Ta còn tưởng là ai, thì ra là lão Tiết. Ngươi đến đúng lúc, chúng ta chỉ mới mở tiệc.
Úy Thiên Long quen nam nhân trung niên, vỗ vai kêu gã vào. Nam nhân trung niên không khách sáo, bước vào phòng thấy Trần Lạc thì ngẩn người. Nam nhân trung niên không ngờ Úy Thiên Long bỏ đại hội triển lãm đấu giá để cùng khách quý lại là một thiếu niên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.