[Thiên Yết Nữ] Cách Sinh Tồn Của Nữ Phụ

Chương 43: Lý do bất cẩn (P.2) - KẺ RA LỆNH PHÍA SAU



Chuyện đêm hôm nay chắc chắn còn điểm khả nghi, những kẻ này cũng chỉ là người làm dưới nhà bếp thì gan làm sao lớn như những kẻ khác được? Tốt nhất cứ nên giữ lấy một người còn tỉnh táo rồi tự sẽ điều tra rõ ngọn ngành được.

Nhìn thấy ba người làm còn lại đều ngã xuống ôm lấy vết thương, tên người làm được giữ mạng kia đang run rẩy. Giờ thì biết con mồi mới đến đây lợi hại như nào rồi, vừa có đôi mắt giống ông chủ vừa có tính tàn bạo không lệch một li! Những vết thương tích bằng cái cổ chai cô ta tự làm lên mặt của những đồng nghiệp kia của gã, không vào mắt thì cũng là động mạch dưới cổ và phần thái dương - toàn những yếu điểm!

"Là kẻ nào sai đến?"

Nhìn xuống thanh sắt đang ở dưới cổ của mình, gã run đến mức quai hàm bạnh ra cắn chặt răng nhưng hai cánh môi thì không ngừng giật lên xuống. Đối mặt với kẻ quyền lực nhất trong đám con cái của Dinh thự thì thằng nào cũng như thế cả thôi, như cá nằm chờ chết.

"Câm rồi à? Vừa nãy còn hùng hổ như thế, sao giờ lại?"

Thiên Yết trầm giọng xuống, bây giờ thứ hương kia mới là có tác dụng. Mùi hương nồng tỏa ra khắp phòng khiến nàng cũng phải lấy khăn tay che mũi. Không nghĩ nhiều nữa nàng lập tức mở cửa sổ giải tán thứ hương đó đi, nàng thì chẳng lo đâu nhưng mùi hương này đối với Ma Kết mà nói, nó sẽ gây hại cho hắn.

Và đương nhiên, gã làm bếp cũng sẽ bị ảnh hưởng. Mùi hương này theo như lời của Elena thì tác dụng của nó vốn là làm hại đến những sợi cơ trong cơ thể con người, ban đầu là khiến nó giãn ra rồi dần dần như mất cảm giác. Nam giới thường cho rằng thân thể mình yếu đi càng ra sức tập luyện thì hương này tích tụ trong người lập tức phát đi phá hủy độ chắc của cơ, càng tập luyện thì độc tính càng tỏ ra mạnh mẽ. Đổi lại, đối vơi nữ giới nghỉ ngơi vài ngày liên tục tắm rửa uống nước thì độc cũng theo đó mà ra ngoài.

Vấn đề là, cảm giác khi hương tụ lại trong người đều không dễ chịu gì, nam hay nữ đều sẽ bị dày vò như nhau. Nàng lấy một lượng hương chỉ bằng một thìa uống trà nên đốt lâu như thế rồi nó mới chịu có tác dụng một chút. Gã nhà bếp kia ngã vật ra đất và khuôn mặt thì nhắn nhó mệt mỏi. Chắc chắn trong người gã đủ độc tích lại rồi.

Nàng nhìn lên Ma Kết vẫn đang đứng đó, hắn vào trong này không lâu như bọn người kia nhưng ở đây lâu cũng chẳng tốt lành gì.

"Không ổn, Capricorn, chúng ta ra khỏi phòng đi, đem hắn theo."

Thiên Yết nhảy xuống khỏi giường, lách người qua Ma Kết ra khỏi phòng. Nàng đi chân đất, vừa đi vừa kéo hắn ra khỏi đó. Nàng không biết Alva có cho hắn tập lmf quen với độc tố hay không, nhưng loại hương này của Elena mới phát minh ra gần đây và thử nghiệm trên chuột, nàng cũng chưa từng nhìn thấy tác dụng của nó trên con người. Tuy nhiên nhìn thấy con chuột quằn quại mấy ngày liền chính nàng cũng thấy rùng mình.

Cuối cùng, Ma Kết cho người lôi bốn người làm bếp đó xuống dưới sảnh của căn nhà còn hắn cùng Thiên Yết ngồi trên ghế. Một hầu gái nhìn thấy hắn tới cũng không dám ho he lấy một câu, ngoan ngoãn dọn dẹp qua nệm ngồi và cái bàn ở sảnh, hơn nữa còn chu đáo lấy ra hai tách trà tốt nhất của khu nhà, mặc dù cô ta biết loại trà này nhạt thếch so với nước uống bình thường cũng chẳng khác mấy.

Bốn người làm bếp kia đang bị những người làm còn lại tiến hành trói, ép quỳ xuống sàn nhà, trên mặt của hai người trong số chúng máu đang rỉ ra bị ánh nến phản chiếu nổi bần bật. Ma Kết lại nhìn qua Thiên Yết, nàng còn trẻ như vậy nhưng mấy nơi như mắt, thái dương của người khác, nơi nào có thể triệt để khống chế bọn chúng nàng đều ra tay rất dứt khoát. Hắn cũng đang rùng mình, hắn gặp qua vô số các cô gái thậm chí là những tiểu thư nhiều tuổi hơn nàng nhưng chỉ cần nhìn thấy máu là bọn họ lập tức ngất xỉu hoặc sợ hãi bỏ chạy. Còn nàng thì sao? Nàng còn làm người ta bị thương, nàng còn là tác giả của cả một dòng máu lớn chảy tòng tòng trên mặt chúng kìa.

Giả sử nếu không thành đồng minh, không liều đặt cược tiếp cận nàng thì lúc nàng trở nên mạnh hơn hắn thì vết thương đó có hiện lên mặt hắn không? Cũng có thể lắm chứ, cực kỳ cao là đằng khác, nàng ghét hắn và đến giờ nàng vẫn còn có thể ra tay đấm vào cái vai đang băng bó của hắn cơ mà.

"Sao lại phải xuống, chuyện này ầm ĩ thì chúng ta cũng chẳng được gì."

"Trong phòng của em có hương độc, ở lại lâu không tốt." - Thiên Yết uống một ngụm trà rồi trả lời.

Nàng nhăn mày đôi mắt lờ đờ như muốn ngủ, nàng lại uống thêm một ngụm nữa. Từ khi nàng từ chối uống những tách trà hàng tuần được đem tới từ khu nhà Trung Tâm của cha thì hình như khả năng kháng độc và thuốc mê của thân thể nàng bị giảm đi thì phải? Trước đây đối với thuốc mê mới điều chế của Elena nàng cũng thử qua và lâu dần cũng kháng được thuốc, nhưng khả năng điều chế dược của Elena cả Dinh thự này chưa chắc có ai vượt qua được, vậy mà thuốc mê lần này lại có thể khiến nàng buồn ngủ? Là thuốc Elena đưa tới thì không khả thi, vậy thuốc này là của ai?

Điều mà Ma Kết nói, nàng không phủ nhận nhưng giờ điều tra âm thầm cũng chẳng có ích gì hết. Nàng bị giam lỏng ở chỗ này thì có ai tới đánh hoặc làm hại vốn không bị truy cứu trách nhiệm. Mặc kệ nàng có khả năng ra ngoài và giành lại quyền lực rất cao, những kẻ ở ngoài kia đa số là đều đang cười nhạo nàng, cho rằng đây là thời điểm thích hợp nhất để trả thù.

Quá vô lý, nàng chẳng đụng vào bọn họ, chỉ là vài bậc thực lực nàng giành lấy cũng thành cớ để chúng oán hận. Nàng chỉ là cùng Elena điều chế thuốc, phát triển ma thuật của mình để tự tăng thế lực, chưa đừng động đến một sợi tóc của ai. Thấy mái tóc đen của nàng có thể đung đưa trong ba lần tiệc sinh thần của Alva thì giống như nàng là kẻ thù truyền kiếp của bọn họ.

Hoặc là bà mẹ Masha của nàng? Dựa vào quyền lực của nàng lại tự cho rằng mình có thế lực cao ngất ngưởng, nay chọc tức phu nhân này, mai đâm chọt người tình kia của chồng, kéo theo lòng ganh ghét của cả mẹ lẫn con của mấy người đó đổ hết lên đầu nàng. Nàng đúng thật là không có số tốt khi vớ phải bà mẹ hờ này.

"Anh không muốn nghi ngờ đâu, nhưng cô chị gái cùng cha cùng mẹ của em hình như nắm bắt được thông tin này thì muốn đuổi cùng giết tận em đấy."

Ma Kết cười cợt. Chuyện Sally được thả ra ngay sau khi Thiên Yết bước chân vào căn nhà này đã kịp loan đi khắp nơi mặc kệ giờ nghiêm của Dinh thự không cho bất cứ người hầu nào ra ngoài. Hắn sống lâu ở đây như vậy rồi vẫn không hiểu, không có người đi lại trong đêm mà sao mấy cái tin đó được truyền đi nhanh như thế?

Thiên Yết nhìn hắn, tự nhiên bản thân bật cười. Nàng cười vì bà mẹ sống già đầu hai thứ tóc mà độ kiên nhẫn gần như bằng không, con gái thứ mới rơi đài thì lập tức đưa con gái lớn lên thế chỗ. Nghĩ rằng con gái lớn sẽ đem về quyền lực to lớn cho mình sao? Sao bà ta vẫn còn suy nghĩ rằng Sally có thể đạp nàng xuống dưới chân như mười năm trước thế?

"Ha ha, cũng đúng. Em vào căn nhà này thì đồng nghĩa bà ta đang mất đi quyền lực to lớn trong một khoảng thời gian. Anh không biết mẹ em gây chuyện nhiều thế nào đâu, nếu không có em thì chắc bà ta đã bị đuổi đến cái xó xỉnh nào đấy trong Dinh thự rồi. Người coi quyền lực như nguồn sống ấy thì làm sao có thể để mất nhiều thứ vậy? Chắc chắn sẽ tìm cách vớt lại thôi."

Ma Kết cười trong bụng. Quan hệ mẹ con của ba người nàng đúng là rất thú vị, một bà mẹ đam mê quyền lực, một cô con gái luôn đâm đầu vào những kế hoạch như xôi hỏng bỏng không và con gái thứ vớt vát lại quyền lực vỗ béo mẹ thành một con lật đật, bị đánh thế nào cũng có thể giương cái mặt và vành mũ lên tận nóc chuông của Dinh thự.

Kể ra hắn so sánh cũng không có sai, rằng mụ ta rất giống con lật đật. Phần thân tròn đầy nhưng cái đầu lại nhỏ xíu, kéo theo cái gì đó bên trong cái đầu cũng nhỏ theo, lại còn nhẵn nhụi đúng như đầu của con búp bê không thể ngã đó.

Nhìn bốn con người đang vật vã dưới sàn nhà, Thiên Yết không khỏi cười khinh một cái. Không cần bọn chúng khai thật danh tính của kẻ đã đến sai chúng động đến nàng, qua mấy câu nói của Ma Kết nàng đã lờ mờ đoán ra ngay.

"Có cần dùng hình phạt thì các ngươi mới mở miệng ra không?"

Ma Kết cầm lấy thanh sắt hắn dựng bên cạnh ghế, lẳng đến trước mặt của chúng. Thanh sắt va đập với gạch hoa của khu nhà liền vang lên mấy tiếng leng keng, doạ bọn họ giật bắn mình, nghiến răng mím chặt môi nhắm tịt mắt.

"Nói."

Hắn chỉ bừa vào người ngoài cùng. Người kia ngẩng mặt lên, là kẻ mà Thiên Yết ném cổ chai vào thái dương rồi ngất đi đó. Đó là nàng còn ném không chuẩn, chứ đúng vị trí một chút nữa là gã đó đã về thế giới bên kia mất rồi, không cho nàng lấy một cơ hội được hỏi cung gã.

"Nhưng... Nhưng phu nhân sẽ nổi giận... Chúng tôi không làm gì khác được! Không làm... bà ta... bà ta sẽ chuyển chúng tôi đến giếng Bắc để dọn cỏ... nơi đó ma quỷ như vậy, chúng tôi không dám trái lời."

Thiên Yết nhướn mày. Ồ, vị phu nhân nào quyền lực đến thế?

"À, vị phu nhân đó nổi giận thì ngươi sợ. Ta nổi giận chẳng lẽ không đáng sợ sao?"

Đôi mắt vàng của nàng nheo lại rồi từ từ mi mắt dãn ra hung dữ, vẻ buồn ngủ vừa nãy không biết đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại sức uy hiếp cực kỳ lớn.

Ma Kết khẽ nhăn mày, đôi mắt này của nàng đúng là một món vũ khí lợi hại. Hắn thầm nghĩ tên đang bị hỏi cung kia nên nhanh chóng nhả ra chữ "sợ". Đến hắn còn bị nàng vật nằm ngửa trên giường, bị đầu gối của nàng chèn lên ngực kia thì mấy tên này sẽ được gửi sang thế giới bên kia bằng cách quái quỷ nào nữa?

"Là... Là phu nhân Masha cùng một cô gái lạ mặt, cô ta nói chỉ cần làm cô hoảng sợ và bị thương là được. Còn lại... Cái gì cũng tùy chúng tôi... Chỉ là không ngờ cậu chủ đến kịp lúc."

Người bên cạnh nghe thấy Thiên Yết nói như vậy, trong đầu hiện lên mấy lời đồn đoán gã nghe về nàng, không tàn nhẫn hạ độc thì cũng để con quạ nào đấy bay đến cào suýt chết chị ruột. Đối với chị em cùng cha khác mẹ nàng ta còn lạnh lùng như vậy thì với đám người làm bọn họ còn có thể như nào nữa? Tất cả chúng đều bị túi tiền đầy ắp cùng với lời trấn an quỷ quyệt kia mê hoặc, liều mình giở trò với nàng ta. Giờ thì tốt, cả đám bị nàng ta hạ độc, toàn thân rã rời lại nóng như lửa đốt, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đang chạy khắp khoang bụng, cổ họng khát khô.

Thiên Yết à một tiếng kéo dài, Ma Kết hít một hơi sâu rồi ngả lưng vào lưng nệm của ghế. Đúng là hắn không đến kịp thì e rằng nàng cũng gặp chút khó khăn. Giờ bọn người kia mới nằm lăn ra đất, từng hơi thở hồng hộc ai cũng nghe thấy, trán còn đổ cả mồ hôi. Xem ra hương độc trên phòng nàng nếu dùng nhiều hơn chút và tác dụng nhanh hơn thì nàng cũng ảnh hưởng mà thôi.

Hắn đoán quả nhiên không sai, Sally được thả ngay trong đêm thì mẹ con cô ta đã tính đánh phủ đầu Thiên Yết. Vẫn cho rằng nàng là đứa con gái nhỏ sáu tuổi ấy, muốn ra oai thì chỉ cần làm nàng kinh hãi bạt vía rồi nàng sẽ răm rắp nghe lời sao? Sally bị nhốt trong tháp thì hắn không bàn đến, nhưng còn Masha? Bà ta biết năng lực của nàng, nàng có thể khiến Sofia sống dở chết dở thì sao lại có thể tự tin rằng nàng sẽ không làm điều tương tự với bọn họ, thậm chí là còn thảm hơn?

Là có mưu tính khác, hay đầu óc của mụ ta thật sự như đầu của đồ chơi lật đật, phẳng phiu nhẵn nhụi?

Thiên Yết nghe thấy hai tiếng "Masha" phát ra từ miệng của người kia cũng không thấy bất ngờ lắm. Nàng chẳng phải đoán ra ngay từ đầu rồi sao? Bà mẹ của nàng nghe tin nàng bị giam lỏng ở nơi khỉ ho cò gáy này, bản thân lại được thừa hưởng thêm một nguyện vọng như thế, đương nhiên trong lòng cảm thấy vui vẻ không còn gì bằng, chỉ muốn ngay lập tức thả con gái lớn ra đoàn tụ vui vẻ.

Niềm vui đó đã chiếm trọn bộ não của bà ta, nàng e rằng nguyện vọng riêng của chính bà cũng đem ra dùng cho con gái lớn rồi. Nguyện vọng của nàng bị bà ta đem ra để thả Sally, còn lại nguyện vọng riêng chắc chắn là làm chuyện gì đó gây bất lợi cho nàng thôi, ai chẳng biết Masha ghét nàng chứ?

"Được rồi, lấy nước giếng trong sân uống, mấy ngày tới nghỉ ngơi không cố vận động mạnh thì sẽ tự hết."

Nàng không thích mang thêm tiếng xấu rằng mình là đồ không có trái tim, tất nhiên nàng cũng không là một thánh nữ có thể bỏ qua cho tất cả những ai động chạm đến mình. Nàng đứng dậy, phủi đi mấy bụi bẩn bám lên váy ngủ của mình.

Thiên Yết biết mình bị giam lỏng thì đồng nghĩa với việc trong tay chẳng còn tí quyền lực nào, lời nàng nói cùng lắm chỉ để đe doạ, cãi nhau với đám người làm ở đây còn việc ra lệnh thì sẽ chẳng có ai nghe theo, nếu có cũng chỉ là nghĩ tới việc nàng vẫn còn cô con gái cưng của Alva mà thôi. Thế là nàng lại phải nhờ người đồng minh này hay sao?

"Sáng mai cho người đưa bốn người này tới giếng Bắc làm việc, đêm thì treo bọn họ trong bốn cái giếng đó, tìm dây chắc một chút đừng để bị rơi xuống. Để đó đến khi nào em ra khỏi đây đi."

"Em đúng thật là người không có trái tim." - Ma Kết cười nàng, thế quái nào mấy trò hành hạ tâm lý này qua miệng nàng lại nhẹ nhàng như thế nhỉ?

"Bốn cái giếng đó đều cạn, rơi xuống một cái là coi như xong. Đã thế..." - Hắn dừng lại một chút, thấy nàng nhìn mình thì hắn cười một cái, tiếp - "Không phải em cũng nhìn thấy mấy lão đồ tể đi đi lại lại sao? Khác nào doạ bọn họ mất hết hồn vía không? Ba đêm là được rồi."

"Thưa cậu chủ, luật Dinh thự đã ghi rằng việc cô chủ có xảy ra chuyện gì cũng không phải truy cứu."

Ella - cô hầu gái trẻ nhất nhưng ở đây lâu nhất đã lên tiếng. Cô ta hiểu rất rõ luật ở Dinh thự, bất cứ cậu chủ hay tiểu thư nào tới đây, bản thân có bị hại thì có thể phản kháng nhưng không được truy cứu. Cho nên thoát được nạn hay không đều do người đó có thể phản kháng lại hay không thôi!

Ma Kết nhìn Ella, đương nhiên hắn biết cô là ai. Hắn gặp cô ta lần đầu tiên năm hắn mười bốn và cô hầu gái này ở bên cạnh cha hắn, rất giống tình nhân của lão nhưng Ella hình như chẳng quan tâm gì đến những gì mà Alva đã cho. Đều đặn hàng tháng, cô ta đều đến chỗ của Alva thông báo tình hình chỗ của mình, cũng coi như là một cánh tay đắc lực.

Đương nhiên hắn chẳng muốn Ella tự nhiên nhảy lên làm phu nhân rồi hắn phải gọi cô ta là "dì" đâu.

"Đúng, luật Dinh thự không cho người bị hại truy cứu." - Ma Kết dằn tách trà xuống bàn làm nó kêu một tiếng cạch lớn. Nhìn thấy Ella không đổi sắc mặt, hắn thầm cười hừ một cái. - "Nhưng không cấm người khác truy cứu, cô cũng hiểu rất rõ điều này mà, Ella."

Ella biết mình không ngăn được Ma Kết xử phạt bốn người này, cũng không nói thêm được gì nữa. Nàng ngước mắt lên nhìn Ma Kết, thì ra lời của ông chủ nói là thật. Giữa con trai và con gái của ông chủ đã hình thành mối quan hệ đồng minh, người này bất lực thì người kia trợ giúp, thật sự Ma Kết sẽ không để yên cho kẻ nào dám động đến đồng minh của hắn.

Nàng lại nhìn Thiên Yết, nàng chỉ biết rằng nàng ta là một cô gái thông minh, đã nghĩ đến mọi việc có thể xảy ra khi bước chân vào căn nhà này nên chuẩn bị mọi thứ cực kỳ trơn tru. Phòng bếp mọi lần trước có ai tới là y như rằng sẽ xấu bụng nghĩ cách doạ một trận rồi đối xử giống như một nô lệ mới mua về và không hề coi đó là con cái của ông chủ, nhưng khi Thiên Yết đến, không một ai dám làm khó hay to tiếng với nàng ta, thậm chí phòng của nàng ta còn được lau dọn sạch sẽ trước đó.

Ella biết, cô tiểu thư này sẽ là người đầu tiên đường hoàng bước ra khỏi đây và không phải chịu bất cứ điều tồi tệ nào giống như những anh chị em đã từng tới đây của nàng ta. Thiên Yết không giống họ, nàng ta đủ tự tin, đủ ngoan độc để khiến kẻ khác không nghe không được!

Bảo sao, Alva lại kìm hãm đứa con gái này đầu tiên chứ không phải Ma Kết! Cậu ta đã chẳng còn hứng thú gì đến thứ hạng, ngược lại Thiên Yết kia lại ra sức thâu tóm, cô ta tham vọng hơn bất cứ người con nào mà Ella nàng từng gặp!

Alva nói rằng con gái thứ ba của lão là kẻ vừa khó đoán, vừa khó đối phó, giờ thì nàng hiểu rồi!

"Vậy là không có vấn đề gì đúng không? Anh trai ta truy cứu chẳng hề phạm luật của Dinh thự."

Ella nhìn Thiên Yết đắc ý ở bên kia, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Coi như nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ kìm lại nàng ta theo như ý muốn của ông chủ.

"Còn một việc nữa, đêm nay Scorpio sẽ không ngủ ở chỗ này." - Ma Kết đứng dậy, hắn xoa cổ tay và bả vai của mình, thấy biểu cảm sững sờ của Ella, hắn đắc ý nói tiếp. - "Em ấy sẽ đến chỗ ta, dù sao Nhà Chính không thiếu phòng."

"Nhưng như thế, không phải là ngài đang coi thường hình phạt của ông chủ sao? Ngài hãy suy nghĩ lại đi." - Ella vội vàng nói.

"Hả? Cô quản lý người của mình không tốt, ta chưa hỏi đến cái tội này của cô là may lắm rồi, còn dám đem cha ta ra doạ dẫm? Chỗ này nguy hiểm, phòng của em ấy thì nhiễm khí độc, cha ta biết cũng chẳng hài lòng đâu."

Ella nghĩ lại thái độ của ông chủ, đúng là lão vẫn không nỡ hành đứa con gái này như thế. Ra lệnh cho nàng, tốt nhất là nên giữ Thiên Yết an toàn cẩn thận, mà nàng lại ngủ quên không chặn được bốn người đàn ông dưới bếp này giở trò với nàng ta, chuyện đến tai Alva thì không biết phải phản ứng thế nào.

"Ta sẽ xử lý vết thương cho Scorpio rồi lại mang em ấy về vào ngày mai. Im lặng hoặc đến tạ tội với cha ta là tùy cô, còn hôm nay tôi vẫn sẽ mang người của tôi đi."

Ma Kết đã sớm nhận ra thái độ khác lạ của Ella liền đoán ra cha hắn đã nhúng tay vào chỉnh sửa thái độ của đám hầu gái với Thiên Yết, chẳng tội gì lại không dùng điều đó để áp chế cô ta để có thể dễ dàng đưa người ra khỏi đây cả.

Cả người Thiên Yết chao đảo, nàng hình như không chống được cơn buồn ngủ đang ập tới. Nếu như Ma Kết không kịp thời bắt chặt tay nàng, cả cánh tay hắn làm chỗ tựa cho lưng của nàng thì chắc chắn nàng đã ngã ngay xuống ghế. Hắn nghĩ nên đưa nàng đi càng sớm càng tốt, vừa dứt lời đã xoay người nàng dẫn đi không để cho Ella nói thêm câu nào.

"Cố chịu một chút, đến Nhà Chính em có thể ngủ. Anh sẽ lo mấy chuyện còn lại."

END CHAPTER 43.

- -------------------------------------------------------------

Tự nhiên thấy mình chăm lạ thường:)))

Các nàng cũng thưởng cho sự chăm chỉ của ta nhó:3

P/s:

Người ta: So sánh con lật đật với sự kiên cường, không dễ bị lật đổ.

Anh tôi: So sánh con lật đật với sự cứng đầu vênh váo + não phẳng của đối thủ 😃