Thiếu Đế Không Muốn Sống Lại

Chương 5



45

Nói ra bạn tin, nhưng có thể Ninh Uy Đế không tin, là do Thập Nhất hoàng tử Sở Hoài Châu ra tay trước.

Thực ra ở kiếp trước cũng vào khoảng thời điểm này, Sở Hoài Cẩn cũng bị nó ra lệnh cho thái giám dưới quyền đẩy xuống hồ băng một lần.

Nhưng lúc ấy Sở Hoài Cẩn là cải chíp không nơi nương tựa, Sở Hoài Châu là con trai lớn của Đức phi kiêm Hằng thân vương, đương nhiên muốn bắt nạt cậu thế nào cũng được.

Còn ở kiếp này, cậu là cải chíp đã ôm được đùi to Đông Cung, nửa năm nay thái tử cưng chiều cậu rõ mồn một, bây giờ đừng bảo là thái giám cung nữ, ngay cả thường ngày tình cờ gặp phải các anh chị em khác, đối phương cũng tươi cười với cậu.

Vậy nên Sở Hoài Cẩn không còn để tâm đến vụ rơi xuống hồ này.

Tuy nhiên, cậu quên béng mất, Thập Nhất đệ của cậu không phải người bình thường, dưới sự dung túng của Sở Uy Đế và sự nhường nhịn của thái tử, giờ đây người ta là thằng nhóc oai phong nhất cả vương triều Đại Ninh.

46

Chẳng biết có phải do kiếp này cậu ôm được đùi to của thế lực thù địch, nom ngứa mắt hơn hay không, Sở Hoài Cẩn cảm thấy, nếu nói kiếp trước Sở Hoài Châu chỉ là muốn khiến cậu mất mặt, bây giờ thằng nhóc này muốn cậu đăng xuất.

Nếu không thì sao sau khi cậu rơi xuống hồ băng rét thấu xương, Sở Hoài Châu không cười nhạo nhìn cậu vùng vẫy tự cứu, mà là bảo mấy tiểu thái giám chờ bên bờ, không cho cậu lên, càng không cho phép bất cứ ai giúp đỡ?

Nếu không phải thái tử nghe tin, đích thân đến cứu, bây giờ có lẽ cậu ấm Sở đã đầu thai lần nữa rồi.

47

Ừm… hình như thế cũng không tệ?

Chưa biết chừng cậu sẽ xuyên trở về hiện đại ấy.

48

Có điều bất kể nói gì, rốt cuộc anh trai thái tử tốt nhất thế giới đã cứu nửa cái mạng của cậu, nửa cái mạng còn lại là do Trịnh thái y cứu.

Lúc được Sở Hoài Thần vớt ra khỏi hồ băng, cậu đã rơi vào cơn sốc, già nửa tháng sau đó sốt cao không giảm, vốn dĩ những người khác bên thái y đều bảo cậu không cứu nổi nữa rồi, nhờ có Trịnh thái y xuất thân từ gia tộc Kỳ Hoàng bỗng nhớ ra một bài thuốc dân gian, lại moi ra được một vị thuốc hoang dã rất ít người từng nghe nói ở trong kho nhà mình, mới giúp cậu không ngửi nhang.

Trịnh thái y cứu người xong, bèn phủi áo bỏ đi, không để lại tên tuổi, tuy nhiên Sở Hoài Cẩn tỉnh lại nghe được tên “vị thuốc hoang dã” đó từ miệng Ngọc Thiền, cậu sốc hoàn toàn.

Tiểu Tiên Đan, mặc dù cái thứ này nghe sặc mùi thực phẩm chức năng của các tổ chức tiêu thụ và lang băm giang hồ bán thuốc giả, e là ngay cả nhân dân lao động cổ đại chất phác cũng không thể lừa được, nhưng công dụng của nó thì quả có thể gọi là tiên đan cứu mạng.

Còn về tại sao rất ít người từng nghe nói, hoàn toàn là vì thứ này quá hiếm.

Loài cây thuốc này chỉ mọc ở vách núi Thiên Phong ở quận Nam, năm đó Phong Yến Chu là chủ nhân quận Nam kiêm Nhiếp Chính Vương Ninh Quốc, mà trong tay cùng lắm cũng chỉ có một cây mà thôi.

Mà tại sao Sở Hoài Cẩn biết được “vị thuốc hoang dã” này không phải là vị thuốc hoang dã thật, chính là bởi kiếp trước có lần Phong Yến Chu cũng suýt chết, nhờ có thân vệ tin cậy nhất bên cạnh hắn – Trình Bình – mở kho phủ Nhiếp Chính Vương, mới mang Tiểu Tiên Đan ra đưa cho y quan, chế thuốc cho hắn.

Bây giờ để cứu một cây cải chíp bé nhỏ là cậu, Trịnh thái y lại dùng được thứ thuốc quý thế này…

Sở Hoài Cẩn không thể không cảm thán, đức tính cao thượng nhân hậu cứu người này, thảo nào sau này người ta trở thành “Y Thánh” vang danh thiên hạ.

49

Sở Hoài Cẩn tuyên bố, kể từ ngày hôm nay trở đi, cậu chính là fan số một của đại thần Y Thánh tương lai!

Cổ vũ cho ông chú thái y tốt nhất cả thế giới nào!

50

Có điều bởi Trịnh thái y chỉ nhắc đến tên Tiểu Tiên Đan trước mặt Ngọc Thiền, các cái khác đều không nói, tới tận nửa tháng sau Sở Hoài Cẩn khỏi bệnh rồi, vẫn chưa tìm được cơ hội trịnh trọng cảm ơn, đành ghi nhớ chuyện này, tương lai tính sau.

Thái tử thì cậu đã cảm ơn rất nhiều lần rồi, không chỉ vì Sở Hoài Thần cứu mạng cậu, mà còn vì vị trữ quân này đã cử Thu Nguyệt – một trong bốn đại cung nữ bên cạnh y – đến chỗ cậu.

Hôm Sở Hoài Cẩn rơi xuống hồ, Ngọc Thiền bị hai tiểu thái giám giữ lại, vì muốn cứu cậu, trong lúc liều mạng giãy giụa tróc mất ba cái móng tay, cũng bị thương, một tháng nay phần lớn là Thu Nguyệt chăm sóc Sở Hoài Cẩn.

Giờ đây Sở Hoài Cẩn đã khỏi bệnh, ngay hôm đầu tiên học lại tiểu học Đông Cung, cậu vừa cảm ơn Sở Hoài Thần, vừa bày tỏ tay Ngọc Thiền cũng nghỉ ngơi hòm hòm rồi, không làm phiền người hầu hữu dụng bên cạnh anh trai thái tử nữa.

Ngón tay Sở Hoài Thần gõ nhẹ trán cậu, cười nói: “Tiểu Cửu ngốc. Ta bảo Thu Nguyệt đến chỗ đệ, đâu phải chỉ vì hầu hạ đệ đâu?”

51

Cậu ấm Sở trố cả mắt, đương nhiên hiểu được Tam hoàng huynh của cậu là cử bảo kê đến chỗ cậu, có điều…

Ầy, thôi vậy.

Đã nợ người ta nửa cái mạng, con thuyền anh trai thái tử tốt nhất cả thế giới này, chắc là cậu phải ngồi yên rồi.

Vả lại chỉ e cậu cũng không được lựa chọn nữa.

Dấu nung “đảng thái tử” trên người cậu bây giờ đã vững lắm rồi, chắc là lần này Phong Yến Chu sẽ méo chọn cậu làm hoàng đế bù nhìn nữa.

52

Trên đường tan học từ Đông Cung về nhà, Sở Hoài Cẩn cố gắng nhớ lại mấy năm tới có thể sẽ phát sinh việc gì lớn, đến cửa lãnh cung, bèn được thông báo trong nhà lại có thêm một miệng ăn.

Theo ý của đại thái giám truyền lời, chính là bên nhân sự nghĩ giờ Cửu hoàng tử cũng lớn rồi, sợ chỗ cậu chỉ có cung nữ sẽ bị lẫn lộn quan hệ nam nữ… đương nhiên, nể mặt Thu Nguyệt cô cô, nguyên văn lời nhân sự là “có chỗ bất tiện”… bèn cử một thái giám đến tiếp quản vài công việc hầu hạ bên cạnh.

Cậu ấm Sở nghe đại thái giám nói, trực giác đầu tiên là: Vãi! Trải qua lễ rửa tội của văn minh hiện đại, cậu suýt thì quên béng mất vụ ấm dâu của người cổ đại.

53

Có biết sự tích tiểu cô nương 13 14 tuổi được gọi là “lứa tuổi đậu khấu” từ đâu ra không?

Chính là “tuổi độ mười ba dáng mảnh mai, như hoa đậu khấu mới giêng hai” của Đỗ Mục dẫn nhịp vải của Đường Huyền Tông.

Mặc dù Đỗ Mục không xuất hiện trên dòng thời gian của triều Đại Ninh, cũng không có tính từ “đậu khấu”, nhưng vẫn có rất nhiều tiểu nương tử, tiểu lang quân mới 13 14 đã kết hôn, thậm chí là… kỹ nữ.

Chậc, xã hội phong kiến tàn ác.

54

Sở Hoài Cẩn vừa chê bai văn hoá hủ bại của triều Đại Ninh, vừa nhìn về phía nhân viên mà bên nhân sự vừa cử cho cậu.

Sau đó tay cậu run bắn không kiểm soát được, xé toạc bài tập về nhà đang cầm trong tay.

55

Còn nhớ kiếp trước, hộ vệ theo sát bên người mà Phong Yến Châu tin tưởng nhất tên là gì không?

“Tiểu nhân Trình Bình, ra mắt điện hạ.” Người đàn ông cao gầy 24 25 tuổi đó nhanh nhẹn dứt khoát quỳ gối với Sở Hoài Cẩn, nói.

Phải, chính là y.

56

Phải cái beep!

Tại sao cấp dưới đắc lực của Phong Yến Chu lại chạy đến chỗ cậu làm thái giám?!

Deadpool mà Trấn Nam Vương đào tạo từ tấm bé đã trung thành đến mức thân dưới xoẹt một phát hết muộn phiền, vào cung làm điều tra tình báo ư?

Bị hạ cổ rồi phải không?!

57

Nhưng trong mảnh ruộng cải chíp của cậu, ngoại trừ Thu Nguyệt là đại cung nữ của thái tử, Ngọc Thiền là phản bội hàng hiệu của Phong Yến Châu ra thì còn gì mà điều tra đâu?

58

“Tiểu nhân nguyện nghe theo điện hạ sai bảo, làm trâu làm ngựa cho điện hạ.” Trình Bình tiếp tục vừa quỳ vừa nói.

Thế nhà ngươi cởi quần ra, cho ta xem rốt cuộc bên dưới nhà ngươi đã cắt hay chưa… Ánh mắt cứ không nhịn được liếc về phía dưới y, Sở Hoài Cẩn thầm nghĩ trong lòng.

59

Đương nhiên, Sở Hoài Cẩn cũng chỉ nghĩ thế trong lòng mà thôi, thốt ra thật, cậu sợ e là vị cao thủ mà Trấn Nam Vương cử tới này sẽ tắm máu mảnh ruộng cải chíp của họ mất.

60

Cậu ấm Sở giả vờ không hay biết, dùng Trình Bình như thái giám bình thường một tháng trời, cũng đoán xem tại sao y lại đến đây mất một tháng trời.

Sau đó, cậu méo đoán nữa.

Không phải cậu đã mò được kết quả, mà là, Trấn Nam Vương đương nhiệm, Nhiếp Chính Vương tương lai, thậm chí là hoàng đế dựng nước, Phong đại thân vương Phong Yến Chu, không ngờ lại chủ động đòi vào kinh.

61

Game bị lỗi, boss cuối tự dưng đến thôn Tân Thủ, người chơi hệ sống lại Sở Hoài Cẩn làm gì còn lòng dạ suy nghĩ đến hạng tép riu như Trình Bình, Trình Lọ Chai gì nữa!