Thiếu Đế Không Muốn Sống Lại

Chương 8



92

Thực ra ở kiếp trước, trước khi hai người họ đi đến mức đoạn tuyệt, Sở Hoài Cẩn cũng từng nhìn thấy Phong Yến Chu cười.

Không phải cười khẩy coi thường cậu tự rước lấy nhục nhã, cũng không phải tức quá hoá cười trước giông bão, càng không phải cười lạnh lùng mà đáy mắt mang cả sát khí thấu xương khi ép cậu nhượng bộ.

Đó là ý cười thuần tuý không mang bất cứ tính toán và mục đích nào của Nhiếp Chính Vương của cậu mà Sở Thiếu Đế tình cờ nhìn thấy được vài lần.

Cậu bèn ôm chặt những hồi ức ít ỏi này vào đáy lòng, coi như báu vật đến chết cũng không chịu buông tay.

Thậm chí dù cho đã cách biệt hai kiếp người, Sở Hoài Cẩn vẫn còn có chút ấn tượng.

93

Nhưng bất kể ra sao, Phong Yến Chu mà cậu quen biết đều không thể nào giống người đang cầm hoa dưới gốc cây nhìn cậu, đầu mày cuối mắt đều là ý cười dịu dàng đã cất hết sắc bén.

Huống hồ người này còn cất lời trêu cậu, pha trò với cậu.

Nhiếp Chính Vương, hình tượng của nhà ngươi sụp đổ rồi!

94

Sở Hoài Cẩn trợn mắt há mồm nhìn Phong Yến Chu, trực giác đầu tiên là đối phương cũng sống lại giống cậu.

Nhưng nghĩ lại những việc lộn xộn ở kiếp trước của họ, cậu lại phủ nhận khả năng này.

Chỉ với việc cuối cùng cậu mời một vò rượu độc, hòng kéo đối phương chết theo, cựu Nhiếp Chính Vương thù dai này mà sống lại thật, không tiễn vong mình đã là tốt lắm rồi.

Còn có thể đối xử với cậu bằng thái độ hiện tại ư?

Kẻ này, có lẽ, chắc là, bị người khác nhập rồi.

Vậy nên mới làm ra nhiều việc khác hẳn kiếp trước như vậy.

95

Nghĩ đến việc Phong Yến Chu lại bị thay thế linh hồn trong im lặng, Sở Hoài Cẩn rối như tơ vò, không thể nói được rốt cuộc là mất mát, thất vọng hay mừng rỡ, nhẹ nhõm.

Còn “Phong Yến Chu” không biết có ruột gì dưới gốc cây thì nhìn cậu mãi không đáp, bèn cười nói: “Bản vương đường đột quá, làm tiểu lang quân sợ à?”

Nói đoạn, hắn rút một lệnh bài dùng để ra vào hoàng cung từ trong lòng ra, giơ tay cho Sở Hoài Cẩn nhìn, như định an ủi cậu, hắn nói bằng giọng mềm mỏng hơn nữa: “Ta là Trấn Nam Vương Phong Yến Chu, hôm nay vào cung diện thánh xong rảnh rỗi, nghe nói cây hoè nghìn tuổi này đang vào mùa ra hoa bèn đến ngắm thử, vô tình quấy rầy tiểu lang quân, đây là lỗi của bản vương.”

Hắn vừa nói vừa chắp tay, lại ngậm cười hỏi: “Xin hỏi tiểu lang quân là hoàng tử cung nào? Bản vương vào kinh đã quá một tháng, hình như chưa bao giờ gặp mặt.”



………

Cử cả Deadpool vương phủ đến rồi, còn giả vờ không quen biết cậu, đùa à?!

96

Sở Hoài Cẩn thầm khinh bỉ kẻ dưới cây.

Tuy nhiên Phong Yến Chu kiếp trước không phải thứ gì tốt lành, tên “Phong Yến Chu” này nom cũng không giống người tốt, bây giờ dù cho cậu là cải chíp phỉ thuý thì cũng vẫn là cải chíp, ứ dám trở mặt với loại phiên vương nắm giữ quyền lực này.

Tay chân Sở Hoài Cẩn leo xuống nhanh chóng, hành lễ nghiêm chỉnh với kẻ này, cúi đầu nói: “Cửu hoàng tử Sở Hoài Cẩn, ra mắt Phong hoàng thúc.”

Mặc dù Phong Yến Chu còn kém ông anh thái tử của cậu một tuổi, nhưng ông bô nhà người ta là anh em khác họ với Ninh Cao Tổ, vai vế hơn họ hẳn một thế hệ.

Trước kia thái tử bảo Sở Hoài Cẩn gọi hắn như vậy, không tính là rối loạn nề nếp.

Nhớ hồi ấy, trong số các lý do thâu tóm quyền lực hợp lý hợp pháp mà ngài Nhiếp Chính Vương họ Phong tự tìm cho bản thân, có một cái là “thần là thúc phụ của thánh thượng” kìa!

97

Cậu ấm Sở nhận giặc làm chú xong cũng không buồn ngẩng đầu, chẳng biết kẻ trước mặt có biểu cảm gì, có điều nghe thấy loáng thoáng tên “Phong Yến Chu” này hình như thở dài?

Có điều chẳng chờ cậu nghĩ nhiều, đối phương đã bước thêm một bước, đỡ cậu dậy, ngậm cười ngắm nghía cậu: “Thì ra tiểu lang quân chính là “Tiểu Cửu” Hoài Cẩn mà thái tử điện hạ nói, ta còn tưởng là tiên đồng ở tiên cung nào đi nhầm đến nhân gian chứ.”

… Nếu cậu là tiên đồng, kẻ trước mặt chính là bị cầu vồng trên trời nhập có được không?!

Ton hót bằng miệng của Phong Yến Chu, nhà ngươi không chột dạ à?!

98

Cậu ấm Sở đơ mặt, nhìn chàng trai áo đỏ này cong lưng nhặt mấy chùm hoa hoè dưới đất, đưa cho cậu, nói khẽ: “Hoài Cẩn hái nhiều hoa hoè thế này định làm gì vậy?”

Đương nhiên là ăn rồi, không thì bện vòng hoa tặng Phong Yến Chu, chúc hắn kiếp sau đầu thai làm người tốt à?!

“Cháu nghe nói hoa hoè ăn được, bèn muốn hái thử xem.” Sở Hoài Cẩn không nhận đám hoa trắng được chìa ra trước mặt, lại khom mình hành lễ, nói rất cung kính: “Phong hoàng thúc, đến lúc cháu học bài rồi, xin phép cáo từ.”

Nói xong, cậu bèn lùi lại vài bước, rồi quay người chạy như bay, chẳng khác nào bị chó đuổi.

99

Phong Yến Chu bị vứt bỏ tại chỗ như choáng mất một lúc, đến khi phản ứng lại muốn giơ tay kéo Sở Hoài Cẩn, chỉ víu được một góc vạt áo.

Bằng võ nghệ đỉnh cao ảo diệu trong truyền thuyết của Trấn Nam Vương, muốn cản đường một thiếu niên không có chỗ dựa thì dễ như trở bàn tay, có điều hắn thở dài, không đuổi theo. Hắn nhún mình, chỉ đạp vài bước trên cành cây thô to bên cạnh, bèn nhảy phắt lên ngọn cây hoè nghìn tuổi này.

100

Sở Hoài Cẩn chạy bước nhỏ về thẳng lãnh cung, nhìn Thu Nguyệt hơi ngạc nhiên trông về phía cậu, trong lòng vẫn hơi thấp thỏm không yên.

Mặc dù cậu méo biết “Phong Yến Chu” hiện tại là nhân vật thế nào, nhưng chỉ dựa vào việc hắn có thể sai bảo Trình Bình, nắm giữ được phủ Trấn Nam Vương vững vàng trong tay, còn dám mạo hiểm bản thân đến kinh thành khuấy nước đục… Đây chẳng phải loại đơn giản.

Một nhân vật hung ác thế này, lại giả vờ đạo mạo đến tận chỗ cậu.

Cậu ấm Sở nói thế nào thì cũng là người đã sống hai kiếp, tuổi linh hồn cộng lại quá năm mươi, đương nhiên sẽ không nghĩ cuộc gặp gỡ vừa rồi của cậu với Phong Yến Chu là hoàn toàn tình cờ… Tên phản bội Ngọc Thiền bặt tăm từ lâu, Trình Bình hàng ngày luôn chực chờ gần cậu cũng méo biết đi đâu mất tiêu.

Cậu nhìn Thu Nguyệt chắc cũng đang bên bờ vực làm phản, chẳng tài nào hiểu nổi, một lãnh cung hoang vắng quạnh quẽ như này, có tài cán gì mà bị Phong hoàng thúc của cậu lựa chọn, quyết tâm phát triển nơi này theo hướng trung tâm hoạt động của đảng ngầm quận Nam.

101

Cứ tiếp tục thế này, nếu có một ngày những nhân viên gián điệp của phủ Trấn Nam Vương bị vạch trần, đến khi đó muốn bảo hoàng tử là cậu vô tội, có khi ngay cả bản thân Sở Hoài Cẩn cũng không dám tin.

102

Sở Hoài Cẩn biết cuộc gặp gỡ giữa mình và Phong Yến Chu dưới gốc cây hòe chắc còn chưa kết thúc, sẽ có hồi sau.

Nhưng cậu không ngờ, mới đến giờ cơm tối, hồi sau này đã tới.

Đó là một bữa tiệc hoa hòe do phòng Ngự Thiện đặc biệt chuẩn bị.

Từ sủi cảo hoa hòe, bánh hoa hòe đến hoa hòe rán, chè hoa hòe… mỗi loại không nhiều lắm, nhưng mười tám chén đĩa bé xíu bày ra, chiếm đầy cả bàn cơm vốn đã không lớn lắm trong lãnh cung.

Ngọc Thiền miễn cưỡng nhét chén nhỏ cuối cùng lên bàn, cười bảo: “Phòng Ngự Thiện tạm thời chỉ nghĩ ra từng này món, điện hạ còn thích gì hay muốn thử gì thì cứ bảo, qua mùa hoa hòe trong kinh thành rồi mà người muốn ăn nữa thì chỉ có thể bảo người lên phương Bắc lạnh hơn tìm xem thôi.”

Bây giờ cậu ấm Sở ứ muốn ăn gì cả, cậu chỉ có một câu méo biết có nên nói hay không…

Nhà ngươi bị một thằng tâm thần nhập à, Phong Yến Chu?!