Thiếu Đế Không Muốn Sống Lại

Chương 9



103

Hôm nay Sở Hoài Cẩn nhớ đến chuyện kiếp trước, hứng thú nhất thời mới muốn ăn thử hoa hòe, sau khi hái hoa gặp phải kẻ thù méo biết có nên gọi là “người quen cũ” hay không, hứng thú của cậu bèn mất sạch.

Người biết chuyện này, ngoại trừ bản thân cậu ra, thì chỉ có Phong Yến Chu.

Bắt ép phòng Ngự Thiện làm ra từng này thứ, cũng chỉ có thể là Trấn Nam Vương vươn tay siêu dài này.

Nhưng đối phương vươn xa ngần này, kết quả làm ra cả bàn tiệc hoa hòe… Cậu ấm Sở nghĩ dù kẻ này muốn hạ độc trong thức ăn, giết cây cải chíp là cậu, thì cũng xử lý cồng kềnh quá.

104

Sở Hoài Cẩn cầm đũa còn chưa bắt đầu ăn, thái tử khó khăn lắm mới rút được thời gian rảnh tình cờ đến thăm.

“Ta từng nghe nói bách tính trong kinh thành hái hoa hòe nấu ăn, không ngờ chỗ Tiểu Cửu cũng có.” Thái tử ngồi xuống cạnh Sở Hoài Cẩn rất tự nhiên, bảo Thu Nguyệt lấy cho y đôi đũa, vừa nhìn hoa hòe đầy bàn vừa cười: “Ta nghe nói ngoại trừ hoa hòe, mùa này dân gian còn ăn hạt du và rau sam, hay là ta bảo người từ ngoài cung hái một ít cho đệ thử xem?”

Mặc dù cậu ấm Sở rất muốn khen ông anh thái tử của mình thấu hiểu cực khổ dân gian, nhưng điều cậu muốn nói hơn là: “Thôi ạ, đệ đâu phải thỏ mà suốt ngày ăn mấy cái này.”

Cậu thật lòng sợ Sở Hoài Thần cũng làm cho cậu cả một bàn cơm hạt du, bánh bao rau sam gì đó.

105

Dù Sở Hoài Thần dùng bữa rồi, nhưng vẫn ăn các món làm từ hoa hòe này với Sở Hoài Cẩn, nếm thử món mới lạ.

Đặc biệt là chè hoa hòe được vị trữ quân này rất yêu thích, thậm chí y còn bảo người đến phòng Ngự Thiện thưởng cho thái giám nấu ăn.

Sau bữa, y hỏi đơn giản về những thứ Sở Hoài Cẩn rút ra được từ đọc sách gần đây, lại xem bài tập viết bút lông hàng ngày của cậu, tới tận khi sắc trời tối hẳn mới rời gót về Đông Cung.

Mấy lần Sở Hoài Cẩn mấp máy môi, đến tận khi tiễn Sở Hoài Thần, cậu mới dựa sát vào y, thì thầm như tán gẫu: “Sáng nay lúc hái hoa hòe, đệ đã gặp Phong hoàng thúc.”

Thái tử sửng sốt, mới hỏi: “Hắn bắt nạt đệ à?”

“Không đâu, đệ chào hỏi hắn xong chạy mất.” Sở Hoài Cẩn ngẫm nghĩ rồi nói.

“Tiểu Cửu làm đúng lắm.” Thái tử gật đầu, cân nhắc rồi bảo: “Hắn diện thánh xong không xuất cung, lại chạy sang gần lãnh cung, e là có ý đồ… Dạo này đệ cứ ở trong cung đọc sách, không việc gì thì đừng chạy lung tung, kẻo bị liên lụy bởi rắc rối hắn gây ra.”

Sở Hoài Cẩn vô thức liếc nhìn Ngọc Thiền và Trình Bình bị mình sai ra ngoài.

Nếu đến lượt cậu xui xẻo thật, chỉ e là người ngồi trong cung, tai họa Phong Yến Chu gây ra cũng có thể giáng từ trên trời xuống!

106

Cuối cùng Sở Hoài Cẩn cũng không nói rõ với thái tử rằng bữa tiệc hoa hòe tối nay thực ra là do Phong hoàng thúc của họ làm ra, việc này có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, cậu đã quyết tâm giả vờ làm Cải Chíp phù hợp với kiếp này, thế thì không được tỏ ra chín chắn và sáng suốt quá, có vài việc cậu có thể nhắc nhở để người khác suy đoán, nhưng không thể tự mình nói toạc ra.

Thứ hai, sau khi gặp Phong Yến Chu có thể đã bị đổi ruột, Sở Hoài Cẩn mới đột nhiên nhận ra, rốt cuộc Tam hoàng huynh của cậu có phải nguyên đai nguyên kiện không, e là cũng khó nói.

Trước kia cậu bị những tiểu thuyết từng đọc gây hiểu nhầm, cứ nghĩ mình vừa xuyên việt vừa sống lại, trải nghiệm này có thể nói là trâu bò đến mức có một không hai trên trần đời.

Tuy nhiên đâu có ai quy định rằng, trong một chiều không gian chỉ có một người sống lại hoặc xuyên việt?

Phong Yến Chu bị nghi là người khác nhập, việc này có khả năng cao, thay đổi ở kiếp này của Sở Hoài Thần không phải là hiệu ứng bươm bướm sau khi Cải Chíp là cậu vỗ cánh, mà là…

Ông anh thái tử của cậu chính là một con bướm đêm.

107

Kiếp trước Sở Hoài Cẩn không thân thiết với thái tử cho lắm, hoặc nên nói là, không thân thiết với đại đa số hoàng huynh hoàng đệ của mình.

Suy cho cùng, trong hai năm nội loạn sau khi Ninh Uy Đế băng hà và thời kỳ thanh tẩy những năm An Thịnh đầu tiên, những người này gần như đều xanh cỏ cả.

Chỉ có hai thằng cu của Đức phi, à không đúng, là hoàng quý phi, xuất thân từ nhà họ Lương đứng đầu các gia tộc, được bình an vô sự trong sự bảo vệ của nhà mẹ đẻ… Đặc biệt là Thập Nhất đệ Sở Hoài Châu của cậu, kiếp trước hoàn toàn đầu hàng Nhiếp Chính Vương, chỉ e là sống sung sướng nhàn nhã hơn cả hoàng đế bù nhìn cậu đây.

Vậy nên, dù là thái tử so với kiếp trước có chỗ nào không đúng, cậu ấm Sở cũng méo nhận ra được.

Trái lại, bản thân cậu bị đối phương nhìn thấu quá dễ dàng.

Ở bữa tiệc đầy tháng của Thập Tứ hoàng tử một năm trước, nếu đổi thành Cải Chíp lãnh cung hàng hiệu của kiếp trước, đừng bảo là “to gan đoán mò ý vua”, e rằng ngay cả chủ động sán đến gần trữ quân một nước nói một câu cũng không dám.

Nếu Sở Hoài Thần không phải sống lại thì còn đỡ, nếu phải, e rằng lúc ấy cậu vừa cất tiếng, đã bị lộ tẩy rồi.

Cũng chẳng biết một năm nay thái tử chăm sóc cậu rốt cuộc có mấy phần là tình nghĩa anh em, có mấy phần là đang… lặng lẽ nhìn cậu biểu diễn?

108

Lúc làm Thiếu Đế, chắc là do trước đây nhu nhược tự ti thành thói, cuối cùng còn hơi nhạy cảm quá, chỉ một ánh nhìn của Nhiếp Chính Vương họ Phong, có khi còn khiếu cậu trằn trọc cả đêm.

Tuy nhiên sau khi làm cậu ấm nhà họ Sở, sống một lần ở xã hội hiện đại, phải tiếp nhận và hấp thụ tất cả những thứ đối với cậu mà nói là lạ lùng kỳ quái, lòng cậu trở nên thoáng đãng hơn người thường nhiều, thần kinh cũng thô hơn người khác.

Vậy nên lúc đi ngủ tối nay, cậu chẳng trằn trọc bao lâu đã bình tĩnh trở lại.

Phong Yến Chu và Sở Hoài Thần, một kẻ là lãnh chúa quận Nam nghi là xuyên việt, một người là thái tử Đông Cung nghi là sống lại. Hai ông thần đều cầm kịch bản nam chính đánh nhau, Cải Chíp ngoài mặt ra chẳng có gì hay như cậu, trăn trở theo làm gì.

Tại dưa ăn không ngon, hay kịch xem không hay, tại sao cứ phải đâm đầu nhúng tay vào tranh giành vương quyền làm gì?

109

Nhắc đến ăn dưa xem kịch, mặc dù ở hiện đại, dưa hấu rất được ưa chuộng, loại hoa quả cần thiết để giải nhiệt mùa hè được trồng rộng rãi khắp các nơi toàn quốc, lại cực kỳ hạt dẻ, tuy nhiên ở triều Đại Ninh, mặc dù dưa hấu không hoàn toàn mất dạng như ớt, nhưng chỉ trồng ở vùng biên giới Tây Bắc.

Cậu ấm Sở muốn ăn dưa, cùng lắm chỉ được ăn dưa vàng và bí ngô trồng ở vương đô mà thôi.

Muốn ăn dưa hấu quá, mức chi phí cũng chẳng kém vải là bao.

Chậc, xã hội cũ tàn ác.

110

Sở Hoài Cẩn đã quyết tâm giả ngu đến cùng.

Dù sao thì kiếp trước cậu cùng lắm chỉ là hoàng đế bù nhìn chẳng làm được gì, kiếp này ngoại trừ ban đầu nói một câu chỉ có cậu và thái tử nghe thấy ở bữa tiệc đầy tháng của Thập Tứ hoàng tử ra, cũng méo kịp làm gì trật ray.

Thế dù cho người cả thiên hạ đều sống lại, chắc cũng chả được mấy kẻ hứng thú phí thời gian để ý đến cậu.

111

Ừm… Phong Yến Chu và Thập Nhất hoàng đệ Sở Hoài Châu có thể là ngoại lệ.

Phong Yến Chu thì khỏi phải nói, còn về thằng em số 11 của cậu, khụ, đó là vì hai người họ từng là tình địch.

Chuyện Sở Hoài Châu cũng thích Phong Yến Chu, sau khi trở thành cậu ấm nhà họ Sở, Sở Hoài Cẩn mới dần dần ngẫm ra.

112

Có điều bảo cậu và Sở Hoài Châu là “tình địch”, thực sự là dát vàng lên mặt cặp anh em cùng khổ này.

Suy cho cùng, Nhiếp Chính Vương về cơ bản là không thích đàn ông.

113

Ồ, có khi kẻ này cũng chả thích phụ nữ.

Chỉ với Phong Yến Chu mà Sở Hoài Cẩn quen biết ở kiếp trước, cả đời hắn chắc chỉ thích hai thứ.

Một là giang sơn.

Hai là xã tắc.