Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 15: Đã chết



Cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương ngày càng một đến gần, Bạch Ngọc Cẩm bị doạ sợ, ngay lập tức nhắm chặt đôi mắt lại.

"Cũng giống như cô, Bạch Ngọc Cẩm!"

Giọng nói thều thào vừa dứt, ngay tức khắc trước mắt Bạch Ngọc Cẩm xuất hiện một bóng dáng của người con gái.

Toàn thân nữ nhân ấy mờ mờ ảo ảo như làn sương đêm. Mái tóc xoã dài qua vai bay phấp phới cùng với chiếc y phục màu trắng muốt. Nhưng khi Bạch Ngọc Cẩm nhìn kĩ, làn da của người phụ nữ ấy dần trở nên tím tái cùng đôi chân trần nhấc bổng khỏi mặt đất.

Khuôn mặt nhợt nhạt bất thình lình xuất hiện trước tầm nhìn, toàn thân Bạch Ngọc Cẩm như bị hoá đá, mắt phượng trừng lớn nhìn người trước mặt một lúc lâu, dường như bao nhiêu hơi tích tụ lại đều được cô một lần gào thét đến chói tai.

"Aaaaa!"

Lòng bàn tay chống vật thể lạnh lẽo, ra sức lùi lại phía sau, hô hấp của cô ngày càng gấp gáp, nhịp tim trong lồng ngực nhanh bất thường, giống như tiểu thỏ tử nhảy lộng hành tìm lối trốn thoát khỏi lồng giam chật hẹp này.

Cô ta là người hay quỷ vậy?

Tại sao lại biết tên của cô, lại dẫn dắt cô ở trong không gian lạ lẫm này.

"Ngươi là ai? Tại sao lại dám ngang nhiên trước mặt gọi thẳng tên của bổn cung? Nhà ngươi chán sống rồi sao?"

Người phụ nữ kia không thay đổi sắc mặt của mình, nhìn chằm chằm vào gương mặt bị doạ cho sợ hãi của Bạch Ngọc Cẩm một lúc lâu, sau đó mới từ tốn mở miệng đáp lại câu nghi vấn của cô.

"Bạch Ngọc Cẩm, cô không phải sợ, đây chỉ là trong giấc mơ của cô."

Bạch Ngọc Cẩm bình tĩnh lại, bàn tay nhỏ ép trước lồng ngực điều chỉnh lại hô hấp của mình. Lúc bấy giờ cô mới để ý kỹ, nữ nhân này có dung mạo hoàn toàn giống hệt với cô, kể cả nốt ruồi hứng lệ hay là mắt phượng mày ngài, ngay cả vóc dáng mảnh khảnh đều có điểm tương đồng với cô.

Chỉ khác một điều, khí chất của cô ta không cao ngạo như một bậc mẫu nghi thiên hạ, ánh mắt không lạnh lùng sắc biến khi nhìn khiến đối phương phải dè chừng, mái tóc chỉ dài đến qua vai trong khi nữ tử ở Long Minh quốc, ai ai cũng phải để mái tóc dài suôn mượt qua eo.

Bạch Ngọc Cẩm nhìn đối phương từ đầu đến cuối chân mà đánh giá, trong đầu cô cảm thấy mông lung khó hiểu. Mở miệng định nói nhưng không biết mình nên mở lời thế nào, Bạch Ngọc Cẩm hít một ngụm không khí lạnh vào trong lồng ngực, vài phút đắn đo trôi qua, cô nhẹ giọng lên tiếng.

"Ý ngươi là sao? Ta không hiểu những gì nhà ngươi đang nói!"

Người phụ nữ nở một nụ cười đầy thê lương, nhìn cô với ánh mắt tràn đầy vẻ đau thương, khẽ đáp lại.

"Bởi vì tôi và cô đã chết!"

Từng câu từng chữ thoát ra đều vọng đến bên tai Bạch Ngọc Cẩm. Cô hoàn toàn không tin vào những gì tai mình vừa nghe thấy, lời nói của nữ nhân kia chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến Bạch Ngọc Cẩm tỉnh táo thêm phần nào.

Đúng rồi, là cô đã chết!

Bị chết cháy trong lãnh cung, nơi giam cầm sự tự do của cô.

Mà đến bây giờ, Bạch Cẩm Ngọc mới thấu hiểu sự thật, người hãm hại cô ra nông nỗi này không ai khác chính là thanh mai trúc mã và phi tần của Hoàng thường.

Hắn vì có được thân xác của cô mà không từ thủ đoạn, cấu kết với Lãnh phi đẩy cô vào con đường chết. Đáng lẽ ra, khi ấy Bạch Ngọc Cẩm có cơ hội thoát khỏi lưỡi hãi tử thần, chỉ là cô không ngờ được rằng, y phục trên người cô mặc sớm đã có người tẩm thứ dầu dễ dàng bén cháy, chỉ cần tiếp xúc với lửa ở cự ly gần đủ để thiêu rụi tất cả mọi thứ.

Bạch Ngọc Cẩm cười khổ trong lòng, ông trời thật lắm bất công, muốn trêu đùa số phận của người phàm trần hay sao?

Chỉ vì muốn nắm độc quyền trong tay chức vị Hoàng hậu mà một phi tần cỏn con không từ bỏ mọi thủ đoạn để giăng bẫy, hãm hại Hoàng hậu Long Minh quốc vào chỗ chết.

Càng nghĩ đến sự thật đó, trong lòng người con gái càng đau như cắt, nét mặt không giấu nổi sự thất vọng, buồn bã, sống mũi cô cay nồng, tầm nhìn trước mắt như có sương mù trải dày đặc, mịt mờ không thấy rõ lối.

"Phải! Ngươi nói đúng! Ta đã chết rồi! Chết trong sự cô đơn, tai tiếng. Ta đã đặt hết niềm tin vào người mình yêu nhưng nhận lại chỉ là một nụ cười lạnh nhạt cùng với ánh mắt khinh bỉ. Ta không nên nhất kiến chung tình với hắn, càng không nên nghe theo sắp xếp của phụ thân gả vào Hoàng cung là Hoàng hậu của hắn. Ta cũng càng không thể nào khinh thường kẻ địch ẩn náu xung quanh mình."

"Bạch Ngọc Cẩm, cô đừng quá đau lòng!"

Người phụ nữ trước mặt dường như đã thấu hiểu được nỗi khổ bao năm nay mà Bạch Ngọc Cẩm chôn giấu trong lòng, nhẹ nhàng đi đến bên cô mà quỳ xuống dưới chân, hai tay mang theo hơi lạnh nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy của Bạch Ngọc Cẩm.

"Tôi biết! Giữa chúng ta có sợi dây tơ mệnh to lớn. Số trời sắp đặt để cho cô sống tiếp một cuộc đời."

Bạch Ngọc Cẩm ngạc nhiên vô cùng, lời nói của nữ nhân này hệt như ngọn lửa thắp sáng tia hy vọng trong người cô. Bạch Ngọc Cẩm không giấu nổi sự vui mừng trên khuôn mặt, cố gắng gặng hỏi lại cô gái trước mặt.

"Thật sao? Ta có thể sống tiếp? Bằng cách nào? Khi sống lại liệu rằng chất độc trong cơ thể ta có được bài trừ không? Mộ Dung Hiên, chàng ấy liệu rằng có lạnh nhạt với ta không?"

Người con gái ngay lập tức lắc đầu, phủ nhận lại mạch cầu khẩn của Bạch Ngọc Cẩm.

"Sống lại trong thân xác của cô, xin lỗi tôi không thể giúp. Nhưng sống lại trong thân xác của tôi, cô có thể làm được."