Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 18: Bạch lão phu nhân



Căn phòng này được thiết kế theo phong cách châu Âu, tất cả đồ vật bày trí đều thuộc loại hàng đắt đỏ hoặc phiên bản giới hạn trang thiết bị tiện nghi, những viên gạch ốp lát màu vàng chói loá hiệt như dát vàng.

Lúc này một bà não mái tóc đã bạc trắng, trên người mặc sườn xám, đeo kĩnh lão hoá, bên cạnh có quản gia dìu từng bước đi từ phía cầu thang đi xuống.

Bạch Nhược Châu mất vài phút thơ thẩn, sau nhìn thấy Khắc Duệ hơi cúi thấp người xuống chào. Cô theo phản ứng cách hành xử của nữ tử cổ đại, làm động tác hành lễ với bề trên nhưng sực nhớ ra thân phận hiện tại, Bạch Nhược Châu ngay lập tức cúi đầu xuống chào người trước mặt.

"Bà nội!"

Bạch lão phu nhân bước xuống, liếc nhìn hai người một cái, sau đó khẽ gật đầu. Bà đi đến bên cạnh Bạch Nhược Châu, vươn tay ra nắm lấy tay cô, ý muốn cô dìu bà đến bên sofa gần đó.

Bạch Nhược Châu ngay lập tức hiểu ý, miễn cưỡng nở một nụ cười tươi rói trên khuôn mặt tao nhã, sau đó đỡ Bạch lão phu nhân hướng về phía bàn uống nước.

Sau khi ngồi xuống, Bạch lão phu nhân đem tay cô đặt trên đùng mình, đôi bàn tay có nết nhăn vuốt ve làn da mịn màn của người con gái, quan sát từ đầu đến cuối chân hệt như đang kiểm tra xem trên người Bạch Nhược Châu có vết tích của việc bạo lực gia đình hay không.

Thấy cô cháu gái nhỏ vẫn còn an toàn, lúc bấy giờ Bạch lão phu nhân mới thở dài một cách nhẹ nhõm. Bà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lên tiếng hỏi thăm.

"Mười ngày qua không thấy cháu về thăm nhà, làm ta lo muốn chết! Tiểu Châu, nói cho ta nghe, mấy ngày qua cháu có chịu khổ không?"

Bạch Nhược Châu cười gượng trong lòng, cô căn bản không phải cháu gái của bà. Nhìn ánh mắt lo lắng của Bạch lão phu nhân, Bạch Nhược Châu bất giác cảm thấy ấm lòng vô cùng.

Cô không biết cảm giác này diễn tả bằng câu từ nào, nhưng chí ít khi đối diện với người thân của nguyên chủ, họ lại mang đến cho cô một cảm giác được chở che, an toàn đến lạ thường.

Bạch Nhược Châu rời khỏi ghế sofa, đầu gối quỳ dưới nền nhà mát lạnh, đầu hơi nghiêng sang một bên gối lên đùi của Bạch lão phu nhân.

"Bà nội! Cháu không sao hết! Mấy ngày qua cháu vẫn sống tốt, chỉ là xa nhà cháu cảm thấy nhớ bà da diết."

Bạch lão phu nhân mỉm cười, một tay đặt trên lưng cô, tay còn lại vuốt ve mái tóc suôn mượt của người con gái.

"Tốt! Vậy thì tốt rồi! Tiểu Châu này, ta biết cháu từ nhỏ đến lớn luôn chịu thiệt, chỉ vì sai lầm của ba cháu năm đó dẫn đến liên luỵ cháu. Cháu đừng trách ta gả cháu cho người khác sớm như vậy, ta chỉ vì muốn tốt cho cháu nên mới làm như vậy! Tuổi của ta đã già, không thể bảo vệ tốt cho cháu. Chỉ cần cháu lấy chồng, người đó sẽ thay ta chăm sóc tốt cho cháu."

Bạch Nhược Châu im lặng không nói gì, cô dường như tìm kiếm trong trí nhớ, bóng dáng của người đàn ông mà mười ngày trước cô đã kết hôn.

Nhưng chẳng hiểu sao, trong tâm trí cô hiện tại trống rỗng vô cùng, dường như nguyên chủ không quý trọng người mình được gả, cho nên trong đầu hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.

Phải chăng, người đàn ông đêm qua chính là người Bạch lão phu nhân nhắc đến?

Bạch Nhược Châu thở dài đầy ngán ngẩm, cô khẽ cử động cơ thể, tìm tư thế thoải mái nhất gục mặt vào đùi Bạch lão phu nhân.

"Tiểu Châu luôn ghi nhớ lời bà dạy!"

Kể từ sau khi ba Bạch Nhược Châu chết bất đắc kỳ từ trong vụ tai nạn xe hơi năm đó, cô dường như sống trong bóng tối của địa ngục. Chịu đựng mọi sự rèm pha, miệt thị từ mọi người, bị mẹ kế cấu kết với người chị cùng cha khác mẹ ngày ngày gây khó dễ đủ điều, khiến cho thể lực của cô ngày càng thêm tều tuỵ.

Năm lên chín tuổi, trong một lần đi học về, Bạch Nhược Châu vô tình nghe thấy cuộc cãi vã giữa ba Bạch bà mẹ kế. Bà ta không muốn một đứa con hoang như cô chung sống trong gia tộc nhà họ Bạch có tiếng tăm bao năm qua.

Cuộc tranh cãi từ đầu đến cuối của ba mẹ, Bạch Nhược Châu đã nghe thấy hết. Cô chỉ biết ủ rũ ngồi trong một góc xó, gương mặt hồng hào gục xuống đầu gối, sống mũi cay cay mà khóc thầm, trong lòng ấm ức.

Đã từng rất lâu rồi, Bạch Nhược Châu có ý định rời khỏi nơi khiến cô phải hứng chịu tấn bi thương để tìm cuộc sống tự do tự đại của chính mình nhưng vì thương ba mình, người mà hết mực yêu thương chiều chuộng cô, chưa từng gắt gỏng hay đánh đòn cô bao giờ. Không muốn nhìn dáng vẻ buồn rầu trên khuôn mặt có chút nếp nhăn của ba mình nên Bạch Nhược Châu đã cố gắng cắn răng chịu đựng đến tận bây giờ, ngay cả sau khi ba Bạch qua đời cô cũng không rời khỏi biệt thự riêng nhà họ Bạch.

Chỉ có điều, căn nhà chứa bao nhiêu kỷ niệm giữa cô và ba đã bị Bạch phu nhân đem đi thuế chấp, không còn chỗ nào để ở, Bạch Nhược Châu đành nhẫn nhịn theo chân người mẹ kế cùng với chị gái không thân thích, sống trong một khu nhà ổ chuột, ngày thường cô vừa lén lút đi học, vừa đi làm kiếm chút chút tiền trang trải cuộc sống. Tối đến lại trở thành người giúp việc không công, không làm vừa ý hai mẹ con họ bị nhốt trong phòng tối ẩm ướt, đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo hệt như đang gò bó sự tự do của người con gái.