Thiếu Tá Cấm Dục: Thuần Hoá Mèo Hoang Nhỏ

Chương 5: Nhớ kỹ cái tên này (H+)



Ngoài trời mưa rơi rả rích, độ ẩm không khí đạt mức thấp nhất. Dù lạnh là thế cũng chẳng thể nào làm giảm bớt nhiệt độ nóng rực đang bủa vây lấy không gian sống động đầy sắc tình.

Ở đâu đó truyền đến tiếng thở đè nén nặng hề, cùng với tiếng rên khe khẽ đầy yêu kiều của người thiếu nữ.

Vào giờ phút này, người đàn ông chẳng hề để tâm đến khái niệm thương hoa tiếc ngọc là gì, thô bạo xé rách chiếc mền mỏng manh trên người của ai kia, để lộ ra cơ thể hút hồn cùng với từng đường cong quyến rũ, đôi gò bồng đào căng tròn đang rục rịch đòi thoát ra khỏi lớp vải gò bó.

Nhìn sắc xuân đang nở rộ trước mắt, một con mãnh thú đã ăn chay hơn ba mươi năm qua không thể nào kiềm nén được sự thèm khát đang dâng trào cuồng nhiệt trong cơ thể mình. Hầu kết chuyển động lên xuống, ánh mắt dịu dàng dưới gọng kính mạ vàng bỗng chốc thay đổi, ánh lên một nét ma mị.

"Nhược Châu..."

Đôi môi mỏng bạc tình nở một nụ cười đầy toan tính, một tay anh ta chống bên eo cô gái, tay còn lại đưa lên tháo chiếc kính để sang một bên. Nhìn thân thể yêu kiều của người phụ nữ không ngừng uốn éo dưới thân mình, người đàn ông không nhịn được mà cúi xuống, chiếm trọn lấy đôi môi mềm mại căng mọng đang không ngừng mấp máy, hệt như cánh hoa đào chớm nở toả ra một mùi thơm của mật ngọt để mà thu hút loài ong tìm mật tới.

"Um... a..."

Cảm nhận được thứ ướt át lạ lẫm đang trượt vào khoang miệng của mình, Bạch Ngọc Cẩm nửa mơ nửa tỉnh nhíu mày, đôi môi theo phản xạ của cơ thể mà mím chặt lại để ngăn chặn vật lạ đang xâm chiếm.

Người đàn ông cau mày, tỏ rõ thái độ không vui khi thấy phản ứng kháng cự của cô gái.

Anh ta giận tím mặt, ánh mắt tối sầm lại. Giây sau vươn một tay ra cố định hai tay Bạch Ngọc Cẩm trên đỉnh đầu, tay còn lại nắm chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của người thiếu nữ. Người đàn ông dùng lực vừa đủ, ép xương quai hàm của cô gái mở rộng, ngay sau đó lập tức áp đôi môi của mình xuống.

Đầu lưỡi như rắn nước không ngừng viền quanh khuôn môi trái tim xinh đẹp của cô gái, phác hoạ hình hài đôi môi gợi sắc của cô nàng. Ngay sau đó, đầu lưỡi ranh ma thuận lợi trượt sâu vào trong khoang miệng của Bạch Ngọc Cẩm, thăm dò mọi khoảng trống cũng như ngóc ngách bên trong, sau cùng khéo léo tìm được đầu lưỡi trơn ướt đang tìm đường lẩn tránh của ai kia.

Lần đầu bị cưỡng hôn, Bạch Ngọc Cẩm cảm thấy hơi thở của mình như bị rút cạn. Thân là hoàng hậu của một nước, lại vẫn chưa từng trải qua một đêm ái tình nồng đậm với nam nhân mình yêu, khi nhận được nụ hôn đột ngột của đối phương, cô chỉ biết rụt rè, môi lưỡi né tránh động tác cuồng bạo từ người phía trên.

"Ưm... hưm... khó... khó thở..."

Bạch Ngọc Cẩm bất lực vô cùng, đôi bàn tay mảnh khảnh vô lực chống trước ngực của người đàn ông, muốn đẩy anh ta ra xa nhưng trong người cô chẳng có một chút sức lực nào.

Giọng nói nỉ non vang vọng đến bên tai, người đàn ông cũng chẳng lỡ để người mình yêu khó chịu. Anh lưu luyến rời khỏi đôi môi mỏng ướt át non mềm kia. Ánh mắt chất chứa bao nét si tình nhìn thẳng vào đôi mắt phượng của cô gái.

"Nhược Châu... tại sao lại rời bỏ tôi?"

"Ưm... nữ nhân đó là ai..."

Nghe người trước mặt gọi tên người phụ nữ khác, Bạch Ngọc Cẩm khó hiểu mà gặng hỏi lại.

Rõ ràng tên của cô là Bạch Ngọc Cẩm, hoàng hậu của một nước oai hùng, ấy vậy mà bị nam nhân trước mặt nhận nhầm thành người con gái khác.

"Bạch Nhược Châu... ai cho em cái gan lớn, dám tự ý rời khỏi tầm mắt của tôi?"

Người đàn ông không để tâm đến câu nghi vấn của Bạch Ngọc Cẩm, một lần nữa đè lên cơ thể của cô, ngón tay vươn ra vuốt ve cánh môi ướt át vẫn còn đọng mùi vị của mình. Nhếch môi nở một nụ cười cợt nhả, ngay sau đó cúi xuống cùng cô gái hôn môi.

Như đang trừng phạt tính ngang bướng của cô gái, người đàn ông cắn miết đôi môi của Bạch Ngọc Cẩm không ngừng, ngay sau đó thâu tóm lấy đầu lưỡi đinh hương của cô.

Hai tay của anh buông xuống bắt lấy đôi chân thon ngọc của Bạch Ngọc Cẩm, đem chân cô vắt lên thắt lưng của mình, hạ bộ nóng rực nương theo đó không ngừng ma sát mờ ám, tiếp xúc gián tiếp vào nơi hang động bí mật của người thiếu nữ.

Chất xúc tác trong cơ thể của Bạch Ngọc Cẩm không ngừng phản ứng mãnh liệt, càng làm thân thể của cô thêm bốc hoả. Nhất là nơi hang động nhỏ mê người kia, khe suối không ngừng rỏ rỉ ra mạch nước ngầm hiếm hoi, làm ướt đẫm một mảng quần bảo hộ mỏng manh.

Bạch Ngọc Cẩm ngày càng khó chịu hơn trước, cơ thể ưỡn cong lên như nghênh đón sự yêu chiều của người đàn ông. Thắt lưng uốn éo để làm giảm bớt đi sự khó chịu tột cùng đang lộng hành trong người, thân dưới không ngừng chà xát với phần nhô cao dưới lớp vải quần âu đen của người đàn ông.

"Dung Hiên... khó chịu..."

Vào lúc người đàn ông thay đổi cách hôn, không khí tràn một ít vào trong khoang miệng Bạch Ngọc Cẩm. Cô khó nhọc mà thốt ra thành tiếng, nhưng ngay sau đó lại bị anh ta nhẫn tâm cắn chặt lấy môi dưới, khiến cô bật khóc kêu đau.

"Bạch Nhược Châu, em nhìn cho rõ! Tôi là ai?"

Bạch Ngọc Cẩm mơ hồ, cố chớp động đôi mắt để nhìn rõ diện mạo của người trước mặt.

Nhưng khổ nỗi căn phòng chìm ngậm trong bóng tối, chỉ có một luồng ánh sáng yếu ớt chiếu rọi lên đỉnh tóc của người đàn ông, không thể soi rõ tướng mạo anh ta ra làm sao.

Người đàn ông biết rõ cô gái không được tỉnh táo, anh cúi xuống hôn lên cần cổ trắng ngần của cô, tốt bụng mà nhắc khéo cô một câu.

"Nên nhớ, tôi là Mộ Trạch Vũ!"

"Nhớ kỹ cái tên này!"

Lời nói vừa dứt, người đàn ông tên Mộ Trạch Vũ dứt khoát mở miệng cắn vào môi dưới của cô một cái đau đớn, khiến cho tâm trí của cô thêm chút tỉnh táo.

Bạch Ngọc Cẩm định mở miệng nói điều gì đó, bỗng nhiên người đàn ông ngang tàng giật đứt áo bra khỏi người cô, bàn tay to khoẻ không một chút kiêng nể, thô lỗ xoa nắn cặp thỏ ngọc béo mũm mĩm kia.

"Ưm... đừng mạnh tay..."

Mộ Trạch Vũ không để tâm đến lời nói nỉ non van xin của cô, đầu lưỡi vươn ra ve vỡn lấy đỉnh ngọn nơi đẫy đà. Trong lòng vẫn đang bực tức vì cô gái không có sự cho phép của anh mà dám bỏ trốn, hại anh suýt nữa đánh mất cô. Mộ Trạch Vũ không một chút kiêng nể, răng cửa nghiến nhẹ lấy nụ hoa hồng hào vừa chớm nở dưới tác động vật lý, làm cho Bạch Ngọc Cẩm toàn thân co rút, hai tay đưa lên đan vào mái tóc mềm mại của người đàn ông.

"Đừng cắn... Trạch Vũ... sẽ hỏng mất..."

"Yên tâm! Tôi rất biết giữ của! Đặc biệt những thứ trên cơ thể của em, tôi tuyệt đối không làm hỏng hóc, thậm chí còn có thể giúp chúng giãn nở, có kích thước to hơn trước!"

Nói xong, Mộ Trạch Vũ liếm môi đầy cám dỗ, con ngươi ma mị nhìn vào nét mặt quá đỗi kiều diễm của cô nàng.

Mẹ kiếp, nếu còn nhịn thêm giây phút nào nữa ông đây không phải đàn ông!

Mộ Trạch Vũ nhìn sắc xuân nở rộ trước mặt mà không nhịn được chửi thề một câu, ngay sau đó anh hơn rướn người lên, tay chống bên eo của cô, tay còn lại không an phần mà vuốt ve từng tấc da tất thịt của cô gái.

Nhiệt độ mát lạnh từ lòng bàn tay tiếp xúc vào da thịt nóng rực khiến cho Bạch Ngọc Cẩm dễ chịu không thôi, cổ họng không ngừng phát ra những thứ âm thanh như đang khiêu khích sự nhẫn nại của người đàn ông.

Mộ Trạch Vũ vuốt ve một bên gò đồi căng tròn, sau đó dịch xuống lướt qua chiếc bụng bằng phẳng của người thiếu nữ, sau cùng tịch tiến đến khu căn cứ bí mật.

Động tác của người đàn ông khiến cho Bạch Ngọc Cẩm chưa từng trải qua khoái cảm cực lạc ngay lập tức giật mình. Hai tay cuống cuồng vươn ra nắm chặt lấy cổ tay của Mộ Trạch Vũ, ngăn không cho anh hành động nhưng vẫn chậm nửa bước.

Vào lúc tay cô chạm vào da thịt của người đàn ông cũng là lúc ngón tay thon dài của anh đã vuốt ve cánh môi e thẹn của cô.

Bạch Ngọc Cẩm rùng mình, theo phản xạ tự nhiên mà khép chặt đôi chân thon ngọc lại với nhau, nhưng xen vào đó lại là cả cơ thể cường tráng áp lực của ai kia.

Mộ Trạch Vũ cảm thấy hứng thú vô cùng. Đốt ngón tay của anh vừa mới xâm nhập vào bên trong đã bị vô số cái miệng nhỏ thi nhau xông đến cắn xe, một dòng dịch trắng trơn ướt theo đà đưa đẩy của ngón tay không ngừng chảy ra, cuốn lấy đốt ngón tay của Mộ Trạch Vũ.

Bạch Ngọc Cẩm không ngờ phản ứng của cơ thể lại kích thích đến như vậy. Cảm nhận được dị vật đang không ngừng tiến sâu vào trong cơ thể, cảm xúc trong người cô sảng khoái vô cùng, một phần nào làm dịu đi cơn ngứa ngáy trong người mình.