Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 40



Editor: Mai_kari

Cho đến khi ánh sáng mặt trời chính ngọ từ ngoài cửa sổ chiếu lên mi mắt, Tương Thiếu Diễm không thể không mở mắt, mê mê màng màng nhìn trần nhà ngốc hồi lâu, trong đầu ký ức tối hôm qua chợt ùa về.

Tối hôm qua gần như không ngủ được bao nhiêu lâu, kỳ phát tình đã bị kiềm chế suốt bao nhiêu năm qua một khi phát lên liền tạo ra khí thế cuộn trào mãnh liệt, một cơn sóng vừa qua lại thêm một cơn sóng mới. Nhưng Uông Triết dường như mới là người bị kỳ phát tình chi phối hơn cả hắn, vừa mới ngửi thấy tin tức tố Omega tràn ra dù chỉ mới tí chút thôi cũng lập tức mắt sáng rực, liên tục cọ cọ hôn hắn, đến khi hắn chịu không nổi gật đầu đồng ý, sẽ lập tức nhào tới khó mà dằn nổi tiến vào, lần nào cũng là tính trí bừng bừng bắt đầu, tinh bì lực tẫn kết thúc.

Lúc này đây thể lực của hắn cũng đã khôi phục lại khá nhiều, Tương Thiếu Diễm cố gắng giật giật cơ thể thay đổi tư thế, đột nhiên phát hiện, trong cơ thể còn đang hàm chứa cái thứ đó.

“Ô.. Tỉnh rồi?” Uông Triết bị động tác của hắn đánh thức, xoa xoa mắt, hôn hôn lên cái trán của Omega trong lòng mình, thanh âm khàn khàn. “Muốn ăn chút gì không?”

Tương Thiếu Diễm trên mặt ửng đỏ, có chút không tự nhiên mà ho hai tiếng: “Khụ khụ.. Em đi ra ngoài trước đi.”

Uông Triết có chút không rõ: “Sao vậy? Bộ anh muốn thay quần áo hả?”

Tương Thiếu Diễm thoáng đẩy lòng ngực y ra: “Anh là nói … cái thứ kia của em, đi ra ngoài.”

Uông Triết giật mình, lúc này mới nhận thức được, mặt lập tức đỏ bừng.

“A, xin lỗi, em không biết sao tự dưng lại …” Y vội vã rút ra, lo lắng xốc chăn lên. “Không có việc gì chứ? Hình như em …”

Y còn chưa nói xong, liền thấy được thứ đó của mình rời khỏi hậu huyệt của Tương Thiếu Diễm, xuôi theo đó chính là tinh dịch, theo đùi chảy ướt xuống một mảng giường.

Hình như là do hồi sáng sau khi hai người họ sau khi tắm sơ qua, nhịn không được lại tiến vào thêm một lần nữa.

Tương Thiếu Diễm nhìn thấy y chợt ngưng động tác mà nhìn chằm chằm như thế, đôi mắt y chợt tối sầm lại, lập tức nói: “Không được.”

Uông Triết giương mắt, có chút ủy khuất: “Em cái gì cũng chưa nói mà.”

“Ánh mắt của em đã thể hiện quá rõ rồi.” Tương Thiếu Diễm sau đêm hôm qua đã hiểu được y, lập tức mất sức lực nói. “Trước đi làm chút đồ ăn cho anh đi, thiếu chút nữa bị em làm chết rồi …”

Uông Triết xuống giường, rất nghe lời, lập tức đứng dậy xuống bếp làm bữa trưa. Tương Thiếu Diễm nhìn bóng lưng đầy tinh thần của y, có chút hoài nghi không biết có phải y uống thuốc tráng dương hay không, sao mà vùi đầu miệt mài cả một đêm mà chút uể oải cũng không có?

Uông Triết không chỉ tự mình làm mấy món giản đơn, còn gọi điện cho một tiệm ăn gần đó giao qua thêm mấy món nữa. Tương Thiếu Diễm tắm xong đi ra thì thấy bàn ăn đồ ăn hơn nửa bàn, từ cháo điểm tâm tới đồ mặn, thậm chí còn có món ngọt tráng miệng.

“Bộ cho anh bổ thân thể đó hả?”

Uông Triết bưng món canh cuối cùng trong bếp đi ra, nghe vậy lập tức gật đầu: “Mấy ngày nay cơ thể anh sẽ có chút suy yếu, tối hôm qua lại khổ cực như vậy.. Giờ phải bồi dưỡng cẩn thận.”. T𝘳ờ 𝙪m t𝘳𝙪m h𝙪yề𝔫 t𝘳ùm ﹟ t 𝘳 𝙪 m t 𝘳 𝙪 y e 𝔫.𝐯𝔫 ﹟

Tương Thiếu Diễm nở nụ cười, vẫy tay với y: “Lại đây.”

Uông Triết đặt canh xuống, ngoan ngoãn mà đi tới bên chỗ hắn: “Sao vậy?”

Tương Thiếu Diễm nhịn không được kéo cổ của y xuống dán người sát tới, hít một hơi thật sâu mùi vị Alpha của mình, sau đó mới cảm thấy thư sướng.

Hôm qua cả đêm cùng nhau dây dưa, trong cơ thể mấy lần bị đánh dấu, toàn thân đều tràn ngập tin tức tố Alpha bao bọc lấy, cho nên hiện tại chỉ cần Uông Triết rời đi một chút liền cảm thấy cả người không thích hợp.

Quả thật như mới dính chất gây nghiện.

“Ôm anh ăn.” Hắn lẽ thẳng khí hùng mệnh lệnh.

Uông Triết sửng sốt, mặt đỏ lên, xấu hổ nói. “Được …”

Y cúi người, một tay ôm lấy thắt lưng Tương Thiếu Diễm, một tay ôm lấy hai chân thon dài của hắn, đem người toàn thân bế lên, đi tới bên bàn ngồi xuống, để Tương Thiếu Diễm ngồi lên đùi của mình, sau đó ôm hắn vào trong lòng.

Tương Thiếu Diễm không chút khách khí, điều chỉnh một tư thế thoải mái, cầm lấy đũa bắt đầu ăn, nhưng Uông Triết vẫn không chút nhúc nhích, cứ thế mà ôm hắn, thường thường nhắc nhở hai câu kêu người nào đó phải ăn nhiều hơn một chút.

“Em không đói à?” Tương Thiếu Diễm trong miệng nhét đầy đồ ăn hỏi.

Uông Triết mỉm cười lắc đầu, dịu dàng nói: “Anh ăn trước đi, anh mệt hơn em mà.”

Y dời tầm mắt, nhìn thấy trên cái cổ trắng nõn của Tương Thiếu Diễm có mấy vết hồng ngân, nhất thời lại đau lòng, ngón tay khẽ vuốt: “Tối hôm qua em.. có chút không thể khống chế, xin lỗi …”

Tương Thiếu Diễm liếc nhìn y một cái: “Em cũng biết đó hả.”

“Uhm …” Uông Triết cẩn thận lấy lòng mà cọ cọ. “Em rất là hạnh phúc, cho nên cái gì cũng quên hết …”

Tương Thiếu Diễm hừ cười, liền nâng cằm của y lên: “Hiện tại đã tin là anh thích em chưa?”

“Ừ! Tin!” Uông Triết cố sức gật đầu, cực kỳ nhu thuận.

“Sớm nên tin đi, ngốc muốn chết, anh đã thấy sao tự dưng em biểu hiện lại kỳ quái như thế, thì ra do bản thân tự mình suy tưởng bậy bạ, cũng không biết tới hỏi anh nữa.”

“Em sợ hỏi ra biết anh không thích em, vậy sẽ triệt để tan rã … Không hỏi tốt xấu còn có chút hy vọng.” Uông Triết lông mày hạ xuống. “Tất cả mọi người ai cũng nói anh sẽ không thích em …”

Tương Thiếu Diễm nhìn y như vậy liền đau lòng. Hắn cũng hiểu được, hoàn cảnh của một người có thể ảnh hưởng người đó tới mức nào, tựa như Uông Triết từ nhỏ tới lớn luôn bị nói là một người chẳng có chút khí khái Alpha, hết lần này tới lần khác lại đi thích một Omega hung hãn như hắn, hơn nữa trước đó lúc nào mình cũng nói mình thích dạng Alpha mạnh mẽ, Uông Triết trở nên mất tự tin cũng là chuyện hợp lý.

“Anh xin lỗi, được rồi chứ, không ngờ em lại khờ như thế, xin lỗi a.” Tương Thiếu Diễm nói đùa.

Uông Triết cũng cười: “Anh không ghét bỏ em là được rồi.” Vẻ mặt dương quang sáng lạn.

Đáng tiếc cái dương quang sáng lạn này chẳng duy trì được bao nhiêu lâu, sau đó lập tức biến thành dục niệm cuộn trào mãnh liệt thâm trầm.

Tương Thiếu Diễm nhiệt độ cơ thể chỉ mới vừa nâng cao một chút, bản thân còn chưa phát hiện tin tức tố của mình đang tràn ra, đã bị ôm đặt lên bàn ăn.

“Chết tiệt! Lão tử còn chưa ăn xong, em chờ cái — A!”

Câu mắng chửi chợt biến thành một tiếng rên rỉ, chỉ vì ở phía dưới có một thứ cứng rắn đang cách lớp quần ngủ của hắn mà cọ cọ.

Uông Triết đem toàn bộ đồ ăn trên bàn đẩy qua một bên, đem Tương Thiếu Diễm đặt nằm lên trên đó, cánh tay đặt ở hai bên đầu, hít sâu tin tức tố Omega ngọt ngào tỏa ra trong không khí, hơi thở gấp gáp, nhưng lại không dám động, chỉ thấp thỏm mà nói: “Em, em hình như lại không thể khống chế được rồi … Xin lỗi …”

Tương Thiếu Diễm tức giận, nhấc chân đặt lên lòng ngực của y, đẩy y ra ngoài: “Cút, chờ anh ăn xong được không hả? Con mẹ nó anh đây còn nhịn nổi, mà em sao lại không nhịn nổi hả?”

Uông Triết cầm lấy cổ chân của hắn, đặt ngay lồng ngực đang đập mạnh không ngừng của mình, nhắm mắt lại bình phục một hồi, nhưng khi mở mắt lại thì đôi mắt màu lục lại càng thêm thâm trầm, y cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên từng ngón chân của Omega nhà mình.

“Chính vì là anh.. nên mới không thể nhịn nổi.”

Nghe xong câu này, Tương Thiếu Diễm cũng thấy mình nhịn không nổi nữa.

Bữa cơm này tới cuối cùng vẫn là không thể ăn tiếp được, hắn lại bị Uông Triết từ trong ra ngoài ăn sạch một lần nữa.

Lần này làm thật quá hung hãn, Uông Triết ở giữa tìm được chỗ mẫn cảm của hắn, nhắm ngay vị trí đó liên tục trừu tống, Tương Thiếu Diễm ban đầu còn có thể kiên cường nén nhịn thanh âm, nhưng sau đó thì chịu không nổi, bị làm tới chân phát run, ngay cả muốn vòng quanh quấn lấy thắt lưng của Uông Triết cũng không có sức, chỉ có thể nhuyễn nằm ở trên bàn ăn mặc cho đối phương giày vò, đến tận khi thanh âm không thể nào phát ra được nữa, phân nửa là hùng hùng hổ hổ, phân nửa là rên rỉ mơ hồ không rõ.

Khi hắn không biết đã bắn lần thứ bao nhiêu, chỉ có thể nằm dài trên bàn ăn thất thần nhìn Alpha trên người mình, trong đầu chợt hốt hoảng nhớ tới bản thân đã từng khờ dại cho rằng Uông Triết là động vật ăn cỏ.

Nếu thời gian có thể đảo ngược lại, hắn nhất định sẽ tặng cho bản thân hắn thời điểm đó một cái tát.