Thiếu Uông Kỷ Cú

Chương 69: Ngoại truyện nhỏ: Lễ tình nhân



Lễ tình nhân năm nay, Uông Triết bỗng nhiên nổi hứng muốn tự làm socola.

Tưởng Thiếu Diễm đứng ở cửa bếp, khoanh tay trước ngực nhìn anh mày mò suốt buổi sáng. Bệ bếp lấm tấm đốm nâu, tất cả đều là sốt socola bắn ra lúc anh trộn, dây vào cả mu bàn tay cũng không biết cứ thế lau lên mặt, làm khuôn mặt không khác gì chú hề, còn phấn khích nói: "Bước cuối cùng! Đổ vào khuôn nữa là xong! Thắng lợi nằm trong tầm tay!"

"Anh biết bây giờ anh giống gì không?" Tưởng Thiếu Diễm không nhịn được lên tiếng.

Uông Triết ngoảnh đầu sang, ánh mắt sáng long lanh: "Giống một người chồng xuất sắc?"

"Không, giống con cún ngốc lăn lộn trong bùn sủa inh ỏi, bị chủ xách tai về xử lý."

Uông Triết giật thót, cuối cùng cũng cảm nhận được mối nguy: "Anh sẽ dọn sạch sẽ!"

"Mười phút sau em kiểm tra kết quả, còn nữa." Tưởng Thiếu Diễm liếc miếng socola mới thành hình: "Tốt nhất là nó ngon, nếu không anh phải bù cho em một phần tư cuối tuần đã bỏ phí."

"Hiểu!"

Tưởng Thiếu Diễm dặn dò xong bèn xoay người rời khỏi bếp, ra phòng khách xem tivi.

Gần trưa Uông Triết mới bê một chồng socola thành phẩm để trong tủ lạnh ra.

"Cho em thử đầu tiên."

Tưởng Thiếu Diễm nằm nghiêng trên sô pha, ánh mắt rời từ tivi lên người anh, há miệng vẫy tay gọi anh lại.

Uông Triết nghe lời đi đến, ngồi xổm xuống cười nói: "Còn cần anh đút cho em à?"

"Ai cần anh đút, em không có tay chắc." Tưởng Thiếu Diễm cầm một miếng socola ném vào miệng mình, giữ gáy anh sáp lại gần.

"Muốn thử chung với anh thôi."

Socola tan giữa răng môi khiến nụ hôn càng lúc càng ngọt, càng lúc càng...

... Hình như hơi ngọt quá rồi.

"Anh bỏ nhiều đường quá phải không?" Tưởng Thiếu Diễm cau mày tách ra, miệng ngọt phát sợ: "Cảm giác như ăn đường ấy."

Uông Triết vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn ngọt ngào vừa rồi thì đã tiu nghỉu bởi câu chất vấn này.

"Anh bỏ theo trên mạng mà, chắc là tỉ lệ không có vấn đề đâu..."

"Thế thì chắc chắn người viết công thức ăn cực kỳ ngọt." Tưởng Thiếu Diễm ngồi thẳng dậy cầm cốc nước trên bàn trà tu ừng ực, bấy giờ cổ họng mới dễ chịu hơn.

"Được rồi, tấm lòng của anh em đã nhận, lần sau có thời gian chẳng thà ở bên em cho thực tế. Hai đứa mình đều không thích ăn socola, anh làm nhiều cũng lãng phí."

Uông Triết mỉm cười: "Không phải làm cho mỗi hai đứa mình đâu, con cũng đòi nữa, nó kêu phải mang đến trường tặng bạn."

Tưởng Thiếu Diễm nhướng mày: "Omega nhà nào xui xẻo lọt vào mắt thằng quỷ con ấy vậy?"

"Thằng bé thích tám omega, bảo là chuẩn bị chọn một người dịu dàng nhất làm vợ, dùng socola để thử lòng trước."

Tưởng Thiếu Diễm khịt mũi khinh bỉ: "Mới học mẫu giáo đã lăng nhăng, tìm được vợ mới lạ, anh cũng chiều nó thật."

"Trẻ con không hiểu đâu, cũng chỉ thấy thích thú thôi, nếu con làm sai thật thì anh sẽ phạt."

Uông Triết lại lấy một miếng socola quá nhiều đường ngậm trong miệng, đôi mắt màu xanh nâu thấp thoáng vẻ mong đợi: "Ăn một miếng nữa được không em?"

Tưởng Thiếu Diễm lắc đầu ghét bỏ.

Uông Triết lập tức cúi đầu ủ rũ, quai hàm nhai socola phồng lên, nói không rõ tiếng: "Thôi vậy..."

Tưởng Thiếu Diễm hờ hững bóp mặt anh, đoạn ghé người lại.

Uông Triết bị ép dẩu cả môi, vô cùng hoang mang: "Hửm?"

Tưởng Thiếu Diễm cúi đầu hôn "chụt" một cái rõ vang.

"Ăn xong thì đi súc miệng, sau đó ăn em."

Uông Triết lập tức vẫy đuôi đi súc miệng.

Tưởng Thiếu Diễm nằm kềnh ra sô pha nhìn trần nhà, cũng không còn lòng dạ xem tivi.

Năm nay cún ngốc làm socola cho hắn, sang năm hắn phải đáp lễ đúng không?

Lễ tình nhân còn có thể tặng gì nhỉ... À hoa tươi, vậy thì sang năm trồng trước một ít hoa, cũng xem như tự tay làm...

Hắn chưa cân nhắc xong kế hoạch đã bị Uông Triết vừa đi súc miệng về phá rối mạch suy nghĩ, sau đó nữa kể cả khả năng suy nghĩ cũng thất thủ, trong lúc thở hổn hển quấn quýt bên nhau, hắn chỉ cảm thấy ôm người này còn ngấy hơn socola.

Về phần đĩa socola mới ăn thử hai miếng, nghe đâu ngày hôm sau thằng quỷ con mang đến trường rồi mất cả tám người "vợ tương lai", đau buồn trở về nhà gào khóc thật to.

Uông Triết vừa an ủi vừa thắc mắc: "Cũng đâu đến nỗi dở lắm? Không phải trẻ con đều thích ăn ngọt sao?"

Tưởng Thiếu Diễm nhàn nhã đi ngang qua hai bố đến phòng bếp, ném chai sữa chua rỗng vào thùng rác.

Ừm, lại là một lễ tình nhân hoàn hảo.