Thỏ Hoa Đào

Chương 33



Trans: Vương Linh

Beta: Yam

Nhạc Quỳnh Quỳnh cảm thấy, bất kể là ai khi nhìn thấy ánh mắt của Ninh Tây Cố, đều khó có thể nói ra lời cự tuyệt.

Cô cũng thật sự mềm lòng hơn trước đây rất nhiều. Nếu là hai tháng trước, Ninh Tây Cố dám mặc kệ thì cô đã sớm nói “Muốn làm thì làm” rồi, nhưng bây giờ trong lòng lại do dự không dứt khoát được.

Cô vừa muốn mở miệng.

Thì Ninh Tây Cố lại cướp lời, giọng nói thanh cao mang theo mấy phần chán nản thất vọng: “Thôi bỏ đi, chị đừng nên trả lời tôi thì hơn.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “???”

Ninh Tây Cố dùng giọng nói lạnh nhạt đến bất thường, nói: “Vốn dĩ giữa hai chúng ta, tôi là người quan tâm nhiều hơn, chị thì không để tâm gì đến việc này.”

“Nhạc Mỹ Lệ, chị suy nghĩ thật kỹ đi, nghĩ xong thì trả lời tôi. Con người chị ấy à, có lúc nói chuyện mà quên không dùng não, tôi không chấp nhận câu trả lời thiếu lý trí.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh tức đến bật cười: “Cậu còn quay lại mắng tôi? Vậy nếu như tôi bảo cậu đi, có phải cậu sẽ viện cớ là câu trả lời của tôi không đủ lý trí nên không chấp nhận?”

Ninh Tây Cố nghiêm chỉnh nói: “Nếu như sau khi đã suy nghĩ kỹ mà chị vẫn muốn tôi rời đi thì tôi sẽ chấp nhận. Nhưng trước mắt, món quà tôi muốn tặng chị vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, ít nhất cũng nên để tôi tặng xong rồi nói tiếp.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh bị mấy lời vòng vèo của cậu làm đau cả đầu, cô tức giận nói: “Vậy rốt cuộc là bây giờ cậu muốn tôi trả lời hay không trả lời thế? Tôi ghét nhất là dạng người như cậu đấy, lòng và lòng vòng, phiền chết đi được.”

Ninh Tây Cố cứng ngắc nói: “Không phải là lòng vòng mà là cẩn thận, nghiêm túc.”

Nói thì nói thế thôi chứ trong lòng Ninh Tây Cố cũng không tự tin, không biết Nhạc Quỳnh Quỳnh có giữ mình lại hay không. Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng cảm thấy thiếu tự tin như bây giờ. Nhưng trước mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh, cậu vẫn luôn lo được lo mất, không nắm chắc điều gì.

Người phụ nữ kỳ quái này thay đổi xoành xoạch như thời tiết, không đoán được rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Nói xong.

Ninh Tây Cố tổng kết: “Tôi cũng không ở lại nhà chị gây thêm phiền phức cho chị nữa, tôi định sẽ trở lại Giang Thành chờ chị, quà tôi muốn tặng chị chắc là phải mấy ngày nữa mới tới.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào cậu.

Một lúc lâu, cô mới nói: “… Tôi nói cậu đấy, không những dám gọi thẳng tôi là “Nhạc Mỹ Lệ”, còn dám thay tôi quyết định, tự mình chủ trương, cậu cũng gan lắm đấy!”

“Ha, cậu nói đến là đến, nói đi là đi, tôi không cho phép cậu tới thì cậu cứ tới. Bây giờ tôi cho cậu ở lại, cậu lại nói cậu không muốn ở lại, cậu coi tôi là gì? Hả? Ninh Tây Cố, cậu nói thử tôi nghe coi, cậu thấy có vô lý không hả?”

“Tôi thấy hết sức vô lý. Tôi đã nói với cậu rồi, không cho phép đi, tôi bảo cậu ở lại đây đến mùng năm thì cậu nhất định phải ở lại đây đến mùng năm!”

Ninh Tây Cố: “…”

Cậu không hề tức giận, cách làm này vô cùng phù hợp với tác phong của Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Không nghe lời chính là phong cách của Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Ninh Tây Cố không thể làm gì khác hơn là cúi đầu nhìn cô: “Bây giờ tôi nói mấy lời này với chị  rồi, tôi còn ở lại đây có khiến chị thấy chán ghét không? Chị còn có thể khoan nhượng để tôi ở lại bên cạnh chị?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh thở phì phò trừng mắt nhìn Ninh Tây Cố. Cô muốn phản bác lại, thế nhưng phản bác không được, mặt đỏ bừng cả lên.

Ánh mắt của Nhạc Quỳnh Quỳnh tựa như một làn gió mạnh, thổi vào đáy lòng cậu, khiến ngọn lửa lay động không ngừng tản ra sức nóng kinh người.

Ninh Tây Cố cũng không chịu yếu thế, nhìn thẳng vào cô.

Hai người giằng co trong im lặng.

Vẫn là Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ mặt trước. Ninh Tây Cố chỉ đứng im không nhúc nhích ở khoảng cách gần như vậy nhưng lại khiến cô có ảo giác, Ninh Tây Cố đang cố nhẫn nhịn sự xúc động muốn hôn cô trong lòng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Ninh Tây Cố quay mặt đi chỗ khác, tựa như muốn cắt đứt cái nhìn giữa hai người. Thế nhưng họ vẫn dính lấy nhau, không bỏ ra.

Ninh Tây Cố thả hai tay vào trong túi, lui ra phía sau hai bước: “Chị, tôi đi đây.”

Vừa dứt lời, cậu dứt khoát xoay người.

Nhạc Quỳnh Quỳnh trợn tròn mắt.

Đi thật á???

Nhạc Quỳnh Quỳnh có cảm giác như hai chân dính chặt trên mặt đất, cơn tức giận nghẹn trong bụng, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Ninh Tây Cố, giống như muốn dùng ánh mắt kéo cậu trở về.

Nhưng sự thật thì cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Tây Cố đi càng ngày càng xa, sự buồn phiền trong lòng cô ngày càng lan rộng, nó như đang lên tiếng thúc giục cô.

Cô cứ có cảm giác… Nếu như cứ để người này đi như vậy, sau này cô sẽ hối hận.

Trực giác của Nhạc Quỳnh Quỳnh khẽ thì thầm bên vành tai nóng hổi của cô.

Khi thấy Ninh Tây Cố sắp biến mất sau ngã rẽ trước mắt, Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo, cô hô lớn: “Ninh Tây Cố, Ninh Tây Cố, cậu đứng lại cho tôi.”

Cô cứ ngỡ phải nắm lấy tay Ninh Tây Cố thì mới có thể khiến cậu dừng lại, nhưng cô chỉ mới gọi một tiếng, Ninh Tây Cố đã dừng bước. Cậu quay người lại, nhưng không tiến về phía cô mà chỉ đứng yên tại chỗ, chờ cô bước đến.

Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận nói: “Tên ngốc nhà cậu, cậu cứ phải để tôi nói huỵch toẹt ra thì mới hiểu phải không? Tôi cho phép cậu hôn tôi ý là ngầm chấp nhận rồi đó, cậu tưởng là ai cũng có thể hôn tôi được à? Tôi đồng ý để cậu theo đuổi tôi, được chưa?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nói xong, tức giận đến mức không thèm nhìn mặt Ninh Tây Cố nữa.

Cô vừa thẹn vừa tức, cảm thấy việc tự mình thừa nhận giống như nhận thua trong một trận đấu vậy.

“Được rồi, tôi nói xong rồi.”

“Cậu muốn cút thì cứ cút đi!!”

Nói thì nói thế nhưng cô vẫn luôn dỏng tai lên lắng nghe động tĩnh phía sau, để ý xem Ninh Tây Cố có đi theo mình không.

Không nghe được âm thanh gì, lòng cô buồn phiền vô cùng, cứ đi một bước lại dừng một bước.

Vành tai giật giật.

Cuối cùng thì tiếng bước chân đuổi theo của Ninh Tây Cố cũng xuất hiện, cô có cảm giác như lỗ tai mình đang càng ngày càng đỏ hơn.

Ninh Tây Cố bước nhanh hơn, cô cũng bước nhanh hơn.

Nhưng nếu cậu bước chậm lại thì cô cũng sẽ thả chậm bước chân chờ cậu.

Ninh Tây Cố do do dự dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi theo cô. Bây giờ cậu đang trong trạng thái hoang mang vô cùng, cảm thấy bản thân chẳng có tí cốt khí nào, tựa như một con cún nhỏ vậy, chỉ cần Nhạc Quỳnh Quỳnh cho chút ngon ngọt đã ngoan ngoãn lẽo đẽo theo về rồi.

Chỉ có thể nói, là do thân thể cậu tự ý chuyển động, hai chân cậu mới bước đi theo. Ninh Tây Cố do dự hỏi: “Ý của chị là bây giờ tôi có thể làm bạn trai của chị rồi?”

“Có mà nằm mơ!” Nhạc Quỳnh Quỳnh nghe thấy thế thì quay đầu lại thô lỗ mắng: “Ý là tôi đồng ý việc cậu không làm trai bao nữa mà thôi! Hơn nữa tôi cũng chấp nhận việc cậu theo đuổi tôi rồi!”

Dữ quá.

Hung dữ như con mèo nhỏ nhe nanh giương vuốt.

Tim Ninh Tây Cố đập thình thịch không ngừng, bây giờ đừng nói là mặt mà cả toàn thân cậu đều nóng bừng, vừa vui vẻ vừa bất an.

Dù sao thì xế chiều hôm nay Nhạc Quỳnh Quỳnh mới nói: “Chỉ muốn đùa vui với cậu chút thôi.”

Cậu u buồn nghĩ không biết đây có phải là một cái bẫy không nữa, nhưng cho dù có biết chắc đến năm mươi phần trăm đây là một cái bẫy, cậu vẫn không biết vì sao mà nhảy xuống.

Hai người lại một trước một sau trở về.

Vừa đến nhà, Nhạc Quỳnh Quỳnh đã tức giận nói: “Cậu về lại phòng cho khách đi, bây giờ tôi không muốn gặp cậu, vừa nhìn thấy cậu là tôi lại tức, không có việc gì thì đừng có ra ngoài.”

Ninh Tây Cố “À” một tiếng, ngoan ngoãn rời đi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng chẳng còn tâm trạng chơi game hay xem phim nữa, cô trở lại phòng mình, nhưng vừa bước vào phòng cô đã nhìn thấy ba con búp bê đang để trên giường.

Là do Ninh Tây Cố tặng cô.

Không nói đến những thứ khác, mấy con búp bê vải này thật sự rất đáng yêu, cô rất thích.

Rất biết cách thưởng thức đấy chứ, Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ thầm.

Hôm đó, Ninh Tây Cố chỉ nhìn thoáng qua đồ cô để trong phòng thôi, thế mà lại nhớ được sở thích của cô, cũng không chê cô trẻ con.

Nhạc Quỳnh Quỳnh ngồi xuống, sờ sờ mấy con búp bê đó.

Một lát sau.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Ai vậy?”

Thực ra không cần hỏi cô cũng biết người đến là ai. Nếu là bố mẹ cô, họ sẽ trực tiếp nói luôn, vậy nên người ngoài cửa chỉ có thể là Ninh Tây Cố. Quả nhiên giọng nói của Ninh Tây Cố vang lên: “Là tôi, chị à, tôi có việc tìm chị.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh đi qua mở cửa cho cậu.

Ninh Tây Cố đứng ngoài cửa, tay cầm một tờ giấy được gấp vào, đưa cho cô: “Cho chị.”

Vẻ mặt nghiêm túc như thể đang giao hợp đồng vậy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh nhận lấy, mở ra xem, chỉ nhìn thoáng qua một chốc đã nở nụ cười.

Trên tờ giấy chỉ có một hàng chữ: giấy chứng nhận cho phép theo đuổi.

Ninh Tây Cố nói: “Nhạc Mỹ Lệ, chị ký tên đi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc mắt nhìn cậu: “Nhạc Mỹ Lệ Nhạc Mỹ Lệ Nhạc Mỹ Lệ, cậu gọi chưa đã miệng có phải không hả? Nói thêm câu nữa tôi đánh chết cậu.”

Bây giờ Ninh Tây Cố vẫn đang trong trạng thái cảm thấy mới lạ, cậu có cảm giác như quen biết Nhạc Quỳnh Quỳnh lại từ đầu, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi cảm thấy cái tên Nhạc Mỹ Lệ nghe rất êm tai, tôi muốn ký hiệp ước với cô Nhạc Mỹ Lệ, phải có đối tượng chính xác mới được.”

“Chị ký tên cho tôi đi, không ký tối nay tôi ngủ không được mất.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh rốt cuộc cũng từ từ mềm lòng, nhưng mà ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Sao cậu phiền thế nhỉ? Cậu ngủ được hay không liên quan gì đến tôi…”

Ninh Tây Cố cũng không cảm thấy xấu hổ mà hùng hồn nói: “Bởi vì đây là lần đầu tiên yêu đương của tôi nên phiền phức thế đấy.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh liếc mắt nhìn cậu, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nhưng cô cũng không có từ chối.

“Cậu đứng ở cửa chờ đi.” Nhạc Quỳnh Quỳnh đi tới bàn học, lấy một cây bút bi trong túi mình ra, nhanh chóng ký tên mình vào. Ký xong, mặt cô cũng đỏ hồng hào, nhỏ giọng oán giận: “Học sinh tiểu học yêu đương cũng không ngây thơ như vậy, trai tân thật phiền phức…”

Cô hoàn toàn quên mất bản thân mình cũng là một gái tân.

Nhưng cô cảm thấy bản thân mình không giống với cậu ta, cô rất có kinh nghiệm yêu đương đấy!

Cô có cảm giác tờ giấy này cứ như một trò đùa vậy, hình như có chút nghiêm túc, nhưng lại có chút không nghiêm túc, lòng loạn cào cào, không thể nào bình tĩnh lại được.

Cô nhanh chóng ký tên, nhìn chữ mình viết, cảm thấy hơi xấu, nhưng cũng không thể gạch đi ký lại được. Cho nên khi đưa lại cho Ninh Tây Cố, cô không tránh khỏi có chút ngượng ngùng: “Này, trả cậu.”

Còn mắng thêm một câu: “Trẻ con.”

Ninh Tây Cố nhìn sườn mặt đỏ hồng hào của cô, núng nính như mặt búp bê, trẻ con nhưng đáng yêu.

Cậu phỉ nhổ trong đầu: trông chị cũng chẳng thành thục là bao mà.

Cậu nói: “Chị hay lật lọng không nhận lắm, thế nên yêu cầu này của tôi là hợp tình hợp lý.”

Cậu vừa nghĩ vừa cẩn thận từng li từng tí cất tờ giấy đi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh bất giác nhớ tới những điều khoản không bình đẳng mà trước đây Ninh Tây Cố ký, hỏi: “Thế những gì trước đây chúng ta ký đều vô hiệu rồi.”

“Có phải cậu cũng tính không thực hiện hiệp ước nghe lời tôi vô điều kiện ấy không?”

Ninh Tây Cố lộ ra vẻ do dự.

Nhạc Quỳnh Quỳnh: “Mẹ kiếp, cậu do dự cái gì?”

Lúc này Ninh Tây Cố mới nói: “Cho dù không có hiệp ước thì tôi vẫn nghe lời chị.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩn người. Ninh Tây Cố nói ra câu này như thể đây là điều đương nhiên vậy, cậu như một tín đồ trung thành nguyện hiến tế bản thân cho cô.

Nhạc Quỳnh Quỳnh bối rối không biết nên tiếp lời thế nào nên nói: “Cậu đi được rồi đó.”

Ninh Tây Cố gật đầu: “Ừ, ngủ ngon.”

Lời đã nói xong nhưng cả hai người không ai động đậy cả.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”

Ninh Tây Cố nói: “Tôi đang đợi chị đóng cửa. Bình thường không phải sau khi chị đóng cửa tôi mới đi sao?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh suy nghĩ một lúc, hình như là thế thật. Thật ra hành động này không được lễ phép cho lắm.

Cô nói: “Được rồi, hôm nay tôi không đóng cửa, cậu đi đi. Chờ cậu đi rồi tôi mới đóng cửa.”

Nói cứ như cậu phải đi đâu xa lắm vậy, thật ra cậu chỉ đi mấy bước về căn phòng kế bên mà thôi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh ló đầu ra nhìn, đợi đến khi Ninh Tây Cố bước vào phòng cho khách thì cô mới vào lại trong phòng.

Ninh Tây Cố lấy giấy chứng nhận cho phép theo đuổi Nhạc Quỳnh Quỳnh đưa từ trong túi ra, lật qua lật lại nhìn mấy lần, cứ nhìn là trong lòng lại thấy vui, sau đó lại gấp vào, cẩn thận cất vào trong ví tiền, cậu muốn đem theo nó bên người.

Nhưng sau đó cậu lại đổi ý, sợ mình làm mất. Cậu nghĩ, hay là đợi sau khi về, cất tờ giấy này vào trong két sắt, chỗ cậu để những thứ được Nhạc Quỳnh Quỳnh tặng vào trong đó.

Lúc còn đang mải suy nghĩ, điện thoại của Ninh Tây Cố báo có tin nhắn mới.

Cậu còn nghĩ là Nhạc Quỳnh Quỳnh gửi tin nhắn cho cậu, vô cùng vui vẻ cầm điện thoại lên, kết quả lại nhận được tin nhắn của bố gửi tới: [Sao còn chưa báo bình an? Bây giờ con đang ở đâu?]

Ninh Tây Cố đọc xong thì trong lòng cảm thấy không ổn.

Quả thực hôm qua cậu quên mất việc này, hôm nay vừa dậy đã chơi cùng các bạn nhỏ, sau đó còn chơi mạt chược, quên mất không gọi điện báo cho bố.

Nhưng cậu còn tưởng bố cậu sẽ không quan tâm chứ.

Ninh Tây Cố trả lời: [Con đang đi du lịch.]

Bố trực tiếp gọi điện thoại đến, hơn nữa còn là video call.

Ninh Tây Cố không nhận.

Bố nhắn: [Nghe điện thoại.]

Ninh Tây Cố chỉ đành nhận điện thoại.

Cũng may bây giờ chỉ có một mình cậu ở đây.

Bố vẫn đang ở trong nhà cũ, năm nay tuy ông đã hơn sáu mươi tuổi nhưng nhìn không hề già, thậm chí nhìn còn trẻ hơn tuổi thật cả mười mấy tuổi. Thế nhưng tóc ông đã bạc trắng, cũng không phải mấy năm gần đây mới trắng.

Trong ký ức khi còn bé của Ninh Tây Cố, tóc của bố đã trắng như thế rồi, có thể là do cái chết của anh hai mới khiến tóc bố bạc trắng!

Bố nói: “Để bố xem khung cảnh xung quanh con một chút.”

Ninh Tây Cố lướt đại qua vài chỗ, nói: “Con không bị người ta bắt cóc, cũng không xảy ra chuyện gì cả, con thực sự đang đi du lịch.”

Ninh Tây Cố chỉ mong nói qua loa mấy câu rồi cúp điện thoại.

Vừa dứt lời, tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền tới, chất giọng sang sảng của Nhạc Quỳnh Quỳnh vang lên: “Ngủ chưa thế Ninh Tây Cố! Mở cửa!”