Thơ Tình Ngọt Ngào

Chương 16



Ngay khi bước đến một nơi sáng sủa hơn, cô đột nhiên bắt đầu khóc.

Cô gái nhỏ đôi mắt đỏ hoe, khụt khịt mũi, những giọt nước mắt lớn chảy xuống.

Cô không nói lời nào, khóc rất ngoan và lặng lẽ, và khi cô ấy nghẹn ngào, thở không ra hơi, yếu ớt, không biết đau khổ đến nhường nào.

Cố Tân Bạch luôn là một người rất bình tĩnh, năm lớp 12 có người ở trường khác tới tìm anh gây rắc rối, một địch năm, anh có thể thấy nguy mà không hề loạn. Giờ phút này thấy cô rưng rưng nước mắt, phút chốc lại bối rối.

Anh cảm thấy mình thực sự là một con cầm thú, anh muốn tiếp tục nhìn lại muốn cô đừng khóc nữa.

"..."

Thiếu niên im lặng một hồi, sau đó hỏi: "Vì Đoạn Thừa An?”

Cô sững sờ, lúc này mới nhận ra anh đang hỏi mình rằng có phải vì nhìn thấy Đoạn Thừa An mà cô khó chịu rơi nước mắt.

"Hắn không xứng."

Cô gái nhỏ bẻ ngón tay, hai mắt nóng ran, lại rưng rưng.

“Cái khui nắp kẹp tay em, hu hu hu.”

Cố Tân Bạch: "..."

Anh thở dài, mở ống tay áo của cô ra, và phát hiện ra rằng chiếc khui nắp vẫn còn được giấu trong ống tay áo của cô.

Không biết vừa rồi cô ấy náo loạn như thế nào, đầu kim loại xoay ra ngoài, vừa vặn đâm vào cổ tay thanh tú của cô.

... Quả nhiên, bạn không thể dùng suy nghĩ của người bình thường để hình dung một người say rượu.

Cố Tân Bạch lấy ra khui nắp ra và kiểm tra xung quanh cổ tay của cô, “Không trầy da, một lát nữa là ổn rồi.”

“Nhưng đau quá.” Cô chậm rãi chớp mắt nghĩ, “Có lẽ phải thổi thổi đúng không?”

Cố Tân Bạch nhìn cô ấy một lúc, nhưng cô gái nhỏ không di chuyển, vì vậy anh ta nghiêng người và thổi nó hai lần.

Đôi mắt chàng trai hơi tối lại: “Còn đau không?”

Cô mím môi, mặt đỏ bừng, có chút ngượng ngùng:

"Anh thổi cho em một cái, ngày mai em cũng có thể một địch năm trong hẻm núi sao?"

"..."

*

Sáng sớm ngày hôm sau, đánh thức Nhiễm Dao không phải đồng hồ báo thức cũng không phải điện thoại càng không phải giấc mơ mà là hối hận.

Khoảnh khắc mở mắt, cô lúng túng dùng cả tay và chân lăn xuống giường.

Nếu một ngày, nhà khoa học cần giải phẫu bộ não thần kinh, cô sẵn sàng hiến dâng cái đầu rất tiêu biểu của mình.

Rốt cuộc đêm qua cô đã nói gì với Cố Tân Bạch…



Tại sao người ta uống say tỉnh lại chẳng nhớ gì, còn cô từng hình ảnh lại hiện rõ mồn một?” Nhiễm Dao không thể tin được, và vội vàng trở lại trường vào buổi chiều, đau khổ kể lại với Nghiêm Thanh.

Nghiêm Thanh đang chọn đồ trên giá, hoàn toàn xem như chuyện vui lắng nghe, "Không tốt sao?"

"Tốt chỗ nào?"

Nhiễm Dao nói: “Cậu biết tại sao sau khi uống say phải mất trí nhớ không, là vì mặc kệ cậu làm chuyện mất mặt cỡ nào, chỉ cần cậu quên đi thì có thể xem như không có gì xảy ra.

Nghiêm Thanh vui tươi hớn hở: “Cậu cũng đâu làm gì, không phải chỉ nói vài câu “hư hỏng” để cho người ta thổi cho cậu sao?”

"..."

Nghiêm Thanh cười xoa xoa đầu cô: “Được rồi, được rồi, người ta đã nói chuyện hẹn hò thì ngày hôm qua xảy ra chuyện gì cũng không để bụng đâu.”

“Cậu mau xem có gì muốn mua không, mua xong thì về ký túc thôi.”

Nhiễm Dao chọn một gói khoai tây chiên, nhưng khi vừa quay đầu lại, cô đã thấy một bóng người vụt qua cửa cửa hàng tiện lợi.

Người đó dường như cũng thấy cô, rõ ràng là anh đi ra ngoài vài bước, lần nữa quay lại, và có xu hướng bước lên bậc thang——

Nhiễm Dao vội vàng nhét khoai tây chiên vào trong tay Nghiêm Thanh: “Tớ nhớ tớ còn có việc, đi trước nhé, bái bai! Tiền khoai tây chiên về phòng sẽ trả cậu.”

Sau đó liền chạy mất dạng.

Nghiêm Thanh khó hiểu đưa mắt nhìn cô bỏ chạy, lúc quay đầu lại thì thấy Cố Tân Bạch.

Anh hỏi: “Dao Dao đi rồi?”

Dao Dao, còn gọi rất thân thiết.

Nghiêm Thanh nói: “À, nói là có việc.”

Anh nhướng mày, không biết tin hay không, nhặt lên một dây buộc tóc nhỏ màu đen ở dưới đất.

Nghiêm Thanh: “Có lẽ cậu ấy chạy nhanh quá, không thì anh đưa em, em giúp anh trả lại cậu ấy.”

"Không cần."

Chàng trai chắp tay sau lưng, nắm lấy trong lòng bàn tay.

“Đến lúc đó tôi tự đưa cho cô ấy.”