Thỏ Trắng Gặp Sói Xám

Chương 48: Bộ đội tiên phong



“Nếu như đó là một người có thể vì quyền lực mà bất chấp tất cả thì sẽ không do dự khi chúng ta đề xuất muốn giúp anh ta rồi, rõ ràng là trước thời điểm đó, anh ta là một người luôn muốn làm tròn chức trách của mình, không muốn vượt quá quy cách.” Lữ Kiêu phân tích, thật ra ấn tượng đầu tiên của Hứa Phong đối với anh cũng không tệ.

“Dù sao đi nữa thì chuyện ở Hong Kong cũng coi như tạm thời kết thúc, chỉ cần Hứa Phong làm đương gia vậy thì chuyện phát triển sự nghiệp đến Hong Kong cũng không còn là vấn đề nữa, bởi vì Hứa Phong đã nợ chúng ta một ân tình.” Đan Kình Hạo ngáp một cái, sau đó duỗi eo lười biếng rồi nhắm mắt ngủ, quần quật cả một buổi tối, anh thật sự là có chút mệt rồi.

Bốn người đang náo loạn cũng đã yên lặng rồi, Tần Ly nhìn Lữ Kiêu rồi nói một cách chân thành: “Lữ Kiêu, hôm nay thật cảm ơn cháu.”

“Bác gái, bác khách sáo quá rồi, nên làm thôi.” Lữ Kiêu gật đầu mỉm cười và nói.

Sau khi anh và Lý Mạnh Nam lên máy bay thì Đan Nhật Tông đã gọi điện thoại đến, bên bọn họ cũng đã nhận được tin tức rồi.

“Lữ Kiêu, cháu hãy nhớ những gì bác nói sau đây, đây chính là chìa khóa để cứu được Kình Hạo.” Thanh âm thanh lãnh của Đan Nhật Tông truyền tới từ đầu dây bên kia: “Hứa Vạn Đạt có hai người con trai, con trai lớn là một tên phế vật chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, còn con trai thứ hai là một nhân tài, có một tác dụng rất lớn trong công ty nhà họ Hứa, nhưng bởi vì là con của vợ bé nên không được xem trọng trong gia tộc. Chuyện lần này chắc chắn sẽ để con trai thứ hai là Hứa Phong ra giải quyết thôi, nếu như là cậu ta thì Kình Hạo tạm thời sẽ không có nguy hiểm gì, bởi vì cậu ta hiểu rõ hậu quả khi đắc tội với nhà họ Đan hơn Hứa Vạn Đạt. Cho nên, sau khi con đến đó, nếu có gặp Hứa Phong thì chỉ cần đàm phán với cậu ta, đồng ý cho cậu ta địa vị, cậu ta nhất định sẽ đứng về phía bọn con thôi. Nhớ nghĩ cách kéo dài thời gian đợi bọn ta qua đó, Hứa Vạn Đạt cứ để cho bác và Kỷ Thời Không đến giải quyết.”

“Còn về Kình Hạo, thì con chỉ cần nói Hứa Phong là con vợ bé trong gia tộc là nó chắc chắn sẽ hiểu con đang có ý gì thôi. Vạn sự cẩn thận.”

Sau khi Lữ Kiêu đến đó, quả nhiên là nhìn thấy Hứa Phong, còn cậu cả thì không biết đi ăn chơi ở đâu rồi, mà Hứa Phong cũng y như lời Đan Nhật Tông nói, trong lòng có oán khí nên rất dễ bị lay động. Anh nghĩ, truyền kỳ một thời của thành phố C quả nhiên là danh bất hư truyền mà.

“Ngày mai vốn còn định đi tắm nắng.” Tần Ly lười biếng nói một câu rồi trừng đôi mắt có chút tức giận nhìn Đan Kình Hạo đã ngủ ở kia một cái.

“Phải đó, tui còn muốn nhìn mấy anh soái ca sáu múi ở bển nữa kìa.” Ngữ khí của Lâm Nhạc Nhạc cũng có chút tiếc nuối.

Ánh mắt của một người nào đó lập tức lia tới, Lâm Nhạc Nhạc vẫn hồn nhiên không biết gì, đột nhiên bà như nghĩ tới thứ gì đó: “Vậy máy bay của chúng ta sao đây?”

Đan Nhật Tông khẽ ngước mắt lên: “Lâm Nhạc Nhạc, cô làm rõ chút đi, đó là máy bay của tôi, chứ không phải của chúng ta.” Ông cố ý nhấn mạnh từ ‘chúng ta’ để biểu thị sự bất mãn của mình. Vốn dĩ chỉ có ông với Ly đi Hawaii nghỉ mát thôi, kết quả là Lâm Nhạc Nhạc lại sống chết đòi đi theo, thế là biến thành chuyến đi bốn người rồi.

Tần Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn Đan Nhật Tông một cái, chậm rãi mở miệng: “Của anh hay là của bọn mình?”

Thế là một nhân vật truyền kỳ nào đó của thành phố C liền giở giọng nịnh hót: “Đương nhiên là của bọn mình rồi.” Nguyễn Đào Yêu nhìn bọn họ, giống như là đang nhìn người thân của mình vậy, bầu không khí thật là tốt a. Thế là cô liền ủ mưu muốn khiến cho bầu không khí này càng tốt hơn, nên đã vui vẻ đề nghị: “Để chúc mừng chúng ta sống sót rời khỏi Hong Kong, chúng ta đi KTV hát hò đi!”

Nhất thời, chiếc máy bay vốn đang náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, hơn nữa còn có chút đáng sợ, phi hành viên thở phào một hơi, cuối cùng mình cũng được an tâm lái máy bay rồi.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Đào Yêu tức tốc khựng lại, thấy mấy người đều kinh ngạc nhìn mình, cô chột dạ cười, nói: “Mọi người, không thích hát hò, sao?”

Nhìn Nguyễn Đào Yêu đứng ngồi không yên, Tần Ly liền nở nụ cười xán lạn, nói: “Được đó, đi hát đi.”

Một người nào đó đang giả vờ ngủ đột nhiên lên tiếng: “Con không đi.”

Nguyễn Đào Yêu sững sờ nhìn Đan Kình Hạo, hỏi: “Tại sao?”

Đan Kình Hạo còn chưa được trả lời thì Tần Ly đã mỉm cười vỗ vỗ đầu Nguyễn Đào Yêu: “Yên tâm đi Đào Yểu, nó sẽ đi mà.”

Sắc mặt Đan Kình Hạo khẽ thay đổi nhưng không có nói gì, mấy người khác còn lại trong máy bay ngoại trừ Lý Mạnh Nam ra thì đều nở một nụ cười quỷ dị.

Dương Liên đang ngủ say sưa thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, cô bực bội đưa tay lò mò trên tủ đầu giường một lát, sau đó liền nhấc máy nghe mà chả thèm nhìn màn hình một cái, giọng điệu đầy buồn ngủ: “Alo?”

“Liên, là tớ, Yêu Đào nè.”

Bên đầu dây bên kia ừm một tiếng rồi không có tiếng gì nữa, đúng lúc Nguyễn Đào Yêu đang hoài nghi liệu Dương Liên có phải là ngủ tiếp rồi không, cô đang do dự có nên nói tiếp không thì một thanh âm chuẩn giọng sư tử Hà Đông liền gào lên: “Nguyễn Đào Yêu! Bây giờ là ba giờ sáng đó!!! Tinh lực của cậu và Đan Kình Hạo tràn trề thì tớ không có ý kiến gì, nhưng cậu có thể nào đừng cắt đứt giấc mơ đẹp của tớ được không!! Bà đây khó lắm mới mơ được một cực phẩm soái ca đó!! Cậu có biết không, cậu làm điều này chính là nghịch ý trời đó!! Sẽ bị tổn thọ đó!! Cậu mà ép bà đây tới đường cùng thì mỗi ngày vào lúc mấy người đang định tiến hành công cuộc hạnh phúc thì tớ sẽ gọi điện đến phá đó! Đậu xanh!!!”

Nguyễn Đào Yêu đưa điện thoại ra xa tai mình, lúc Dương Liên kết thúc tiếng gầm cuối cùng thì cô mới dè dặt hỏi: “Cùng đi KTV hát hò với Tần Ly có được không?”

“Không đi! Nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho tớ là vì điều này sao! Nguyễn Đào Yêu, cậu chê cuộc sống này chán quá nên muốn tìm thú…” Bên kia đột nhiên tỉnh táo lại: “Cái gì, Tần Ly??”

Nguyễn Đào Yêu cũng không lạ gì cái tính cách này của Dương Liên nữa, cô gật đầu, nói: “Ừm, còn có Đan Nhật Tông, Lâm Nhạc Nhạc, Kỷ Thời Không nữa.”

“Đi, đi! Đương nhiên là đi!!” Dương Liên giống như là lụm được vàng vậy, thanh âm đầy hào hứng: “Bốn người bọn họ đều là nhân vật truyền kỳ ở thành phố C, không đi thì đúng là tên ngốc!”

Dương Liên kích động cúp điện thoại, sau đó bắt đầu lục tung tủ quần áo để tìm đồ, đi gặp nhân vật lớn thì sao mà ăn mặc sơ sài được, nhất định phải thật kinh diễm nhưng không được mất đi sự ưu nhã, đoan trang nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp. Cuối cùng trong một đống quần áo lớn cô cũng tìm được một bộ ----đồ công sở.

Nguyễn Đào Yêu lắc lắc điện thoại với Lữ Kiêu ở bên cạnh mình, nói: “Xong rồi.”

Lữ Kiêu nở cụ cười cực kỳ thân sĩ phong độ: “Cảm ơn.”

“Sao anh không tự gọi cho Dương Liên đi?” Nguyễn Đào Yêu nghi hoặc hỏi.

Nụ cười Lữ Kiêu càng thêm xán lạn, nhưng trong lòng thầm oán, phí lời, lúc này mà gọi cho cô ấy thì không phải là ăn mắng sao? Tiếng gầm của sư tử Hà Đông khi nãy đã đủ chứng minh rồi, ai mà ngốc như vậy chứ.

Đan Kình Hạo từ sau đi tới, gõ một cái lên đầu Nguyễn Đào Yêu, mắng: “Người ta lấy cô làm ra bộ đội tiên phong đi chết trước đó.”

Thấy âm mưu của mình bị vạch trần, Lữ Kiêu liền lộ vẻ nghĩa hiệp: “Coi như là báo đáp tôi chạy đến Hong Kong ngay trong đêm đi, cũng còn quá hời cho cô rồi.”

Đan Kình Hạo hừ lạnh một tiếng rồi nhẹ nhàng thốt ra hai chữ với Nguyễn Đào Yêu: “Theo tôi.” Anh sải bước lớn rời đi, thế là Nguyễn Đào Yêu liền ngoan ngoãn chạy theo.

Lâm Nhạc Nhạc ngáp vài cái, sau đó khoác tay của Kỷ Thời Không, lười biếng nói: “Ai về nhà nấy, mẹ ai người nấy tìm.” Kỷ Thời Không thật chả hiểu nổi, hình như bà xã của mình thật sự là đang càng sống càng trẻ lại rồi a.

“Lâm Nhạc Nhạc, cô ngồi lên xe bọn tôi làm gì??” Đan Nhật Tông nói.

“Làm ơn đi, bọn tôi ở sát bên nhà anh mà, có xe quá giang mà không đi thì đúng là ngốc đó.” Lâm Nhạc Nhạc lẽ thẳng khí hùng: “Mau lái xe đi, tôi phải về nhà ngủ nữa.”

Đan Nhật Tông tức giận khởi động xe, trong lòng hận không thể phanh thây của Lâm Nhạc Nhạc ra mà, ông phải mua nhà khác mới được!! Ngày nào cũng bị Lâm Nhạc Nhạc làm bóng đèn thì cũng thôi đi, đằng này còn bị Kỷ Thời Không táp ngược lại, nói ông và Tần Ly mới là người làm bóng đèn của bọn họ thì có. Ông rõ ràng là đang ở nhà mình mà, tại sao mình đi vào phòng khách nhà mình lại thành bóng đèn chứ!! Nếu như không phải sức khoẻ của ông tốt thì có khi đã sớm bị Lâm Nhạc Nhạc làm tức đến đột quỵ rồi!

Ông thề, vì trân trọng sinh mạng của mình, cách xa Lâm Nhạc Nhạc một chút!

Nguyễn Đào Yêu không thể ngờ rằng, hát hò của hai nhân vật truyền kỳ của thành phố C là Đan Nhật Tông và Kỷ Thời Không chính là bao luôn KTV lớn nhất của thành phố C lại, toàn bộ nhân viên phục vụ đều đứng ngăn nắp ở bên ngoài phòng bao, khiến cho Nguyễn Đào Yêu sợ đến nỗi còn không dám ra ngoài đi toilet nữa.

Bọn người Tần Ly cũng đã quen rồi, nên vừa vào phòng bao là liền hát hò không khách sáo. Dương Liên mặc chiếc đầm màu đen đoan trang nở nụ cười dè dặt cẩn thận, nhưng bàn tay thì lại dùng sức nhéo cánh tay của Nguyễn Đào Yêu: “Sao cậu không nói với tớ là tên đầu heo Lữ Kiêu cũng ở đây vậy?”

Nguyễn Đào Yêu giả ngốc mỉm cười: “Hắc hắc, tớ cũng đâu có biết đâu.”

“Nguyễn Đào Yêu, lần sau trước khi cậu nói xạo thì làm ơn thu lại cái điệu cười ngốc nghếch kinh điển đó đi.”

Bên kia, Lâm Nhạc Nhạc và Đan Nhật Tông đang giành nhau một chiếc micro đến sứt đầu mẻ trán, Dương Liên đứng ở bên này nhìn mà sốc toàn tập, há mồm ngây ngốc: “Yêu Đào, cậu xác định bọn họ là truyền kỳ của thành phố C chứ?”

Nguyễn Đào Yêu tiếp tục cười ngốc: “Phải đó, hàng thật giá thật.” Chỉ sợ người bình thường cũng sẽ không tin a.

Lữ Kiêu cầm một chiếc micro đến ngồi bên cạnh Dương Liên, nở nụ cười mê hoặc chúng sinh: “Liên, chúng ta hát bài Tương Tư Trong Gió Mưa đi.”

Dương Liên trợn mắt nhìn anh một cái: “Lữ Kiêu, anh muốn chết trong gió mưa đúng không?”

Vẻ mặt Lữ Kiêu đầy sự tổn thương, Lâm Nhạc Nhạc nhìn thấy thì cuối cùng cũng từ bỏ chiếc micro trong tay cho Đan Nhật Tông mà chỉ tay vào Lữ Kiêu, cười đắc ý nói: “Lữ Kiêu à, cháu cũng có ngày hôm nay sao, biết phụ nữ cũng không dễ chọc vào rồi chứ.”

Kỷ Thời Không ôm lấy Lâm Nhạc Nhạc, cất giọng hùa theo: “Tìm được người kế nhiệm em rồi sao?” Nhớ lúc đầu vào lần đầu tiên ông gặp Lâm Nhạc Nhạc, đã bị bà hung hăng đấm một đấm vào mặt đó.

Lữ Kiêu nghe thấy có tiền bối thì lập tức thay đổi vẻ mặt, anh nịnh hót nhìn Kỷ Thời Không: “Bác Kỷ, có kinh nghiệm gì truyền thụ cho cháu không?” Anh đã dùng mọi chiêu đã từng sử dụng với phụ nữ trước đây lên người của Dương Liên rồi, nhưng đều vô ích, khiến cho anh đau đầu vô cùng.

Kỷ Thời Không nhìn Dương Liên mộ cái, rồi hài lòng ôm lấy Lâm Nhạc Nhạc, nói: “Mấy chuyện này chỉ có thể hiểu ý chứ không thể dùng lời để diễn tả được.” Ông không thể để cho người đẹp đó nhìn chằm chằm được, nếu không Nhạc Nhạc của ông sẽ ghen đó.

Nguyễn Đào Yêu đưa mắt nhìn Đan Kình Hạo vừa bước vào cửa là đã xị mặt kia, hỏi: “Anh không hát hở?”