Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh

Chương 12: Chiếm lấy ưu thế



Tình huống diễn ra quá nhanh nên không ai kịp phát giác, đến khi tổ làm phim chạy tới thì Ái Nghi đã ngã xuống đất. Máu từ cổ cô chảy ướt cả một mảng cỏ, cơn đau nhức ập tới khiến cô nhắm tịt hai mắt, hàm răng nghiến chặt, đến thở cũng như ai rút gân.

Đội y tế nhanh chóng đến sơ cứu rồi đưa cô tới bệnh viện, cũng may là vết thương không quá sâu nhưng vẫn phải khâu tận ba mũi. Do tác dụng của thuốc gây tê nên Ái Nghi ngủ mê man, lúc tỉnh lại thì trời đã tối.

"Em tỉnh rồi, còn đau nhiều không?" Lý Cảnh Chiêu ngồi gần mép giường, sắc mặt vô cùng lo lắng, đứng bên cạnh còn có Trình Khiếu.

Ái Nghi nâng mi nhìn hai người họ, đạo diễn phim có mặt thì không có gì lạ, nhưng còn Lý Cảnh Chiêu sao cũng đến đây?

"Sao giám đốc Lý… lại ở đây vậy?" Cô cất giọng thều thào, cổ còn đau nên phát âm có phần khó khăn.

"Em là khách mời đặc biệt của Hoàng Phổ, nên nhất cử nhất động của em tôi phải nắm rõ chứ, vả lại lo lắng cho em là điều nên làm mà."

Hắn ru ngọt Ái Nghi bằng chất giọng nhẹ nhàng tử tế, nếu là một cô đào chân ướt chân ráo mới bước vào nghề, chắc chắn sẽ sụp cái bẫy do hắn kỳ công giăng sẵn mà chẳng nghi ngờ gì. Nhưng may thay, cô biết rất rõ hắn chính là kẻ hủy hoại sự nghiệp và danh dự của cô, khiến cho cô tới lúc chết vẫn còn tiếng nhơ mang theo.

Thù hận là thế, nhưng dáng vẻ bên ngoài mà Ái Nghi đối với hắn vẫn hết sức điềm đạm, cô cười nhẹ, chống tay ngồi dậy, cố tình phớt lờ hắn, chỉ chú ý tới Trình Khiếu.

"Đạo diễn Trình, tại sao lại có dao thật xuất hiện trong cảnh quay được? Chẳng phải là đạo cụ đều là giả sao?"

"Tôi đã cho người lấy lời khai diễn viên đó rồi, cũng đã kiểm tra lại tổ đạo cụ, nhất định sẽ cho cô lời giải thích sát đáng."

Đây là tai nạn nguy hiểm đầu tiên xảy ra trong đoàn phim của Trình Khiếu, không tự nhiên mà lại có dao thật lẫn trong đạo cụ, chuyện này chắc chắn là có người cố tình.

Ái Nghi không nghĩ ra mình đã đắc tội với ai ở đoàn phim? Tuy diễn xuất của cô và các diễn viên khác có chênh lệch nhưng cô chưa từng hống hách hay kênh kiệu. Đưa tay lên sờ thử miếng gạc được dán ở cổ, chợt cô nhớ ra một tình tiết khiến mình nổi da gà.

"Tôi nhớ rất rõ lúc đó con dao kia là phóng đến thẳng mặt của tôi, nếu tôi không nghiêng đầu tránh kịp thì nó đã cắm vào mặt của tôi rồi."

Diễn viên cần nhất là gương mặt, dung nhan bị hủy thì coi từ bỏ sự nghiệp, đây rõ ràng là một ý đồ triệt hạ. Cô nhìn sang Lý Cảnh Chiêu, soi thấu suy nghĩ của hắn, hiện tại cô chỉ là một diễn viên bình thường chưa có tiếng tăm mà hắn lại đích thân tỏ ra ân cần như thế, thì có lẽ hắn đã nghĩ xong kế hoạch lợi dụng khi cô đặt bút ký tên đầu quân cho Hoàng Phổ rồi. Lúc này dựa vào cái uy của hắn thì người có lợi trước tiên sẽ là cô.

"Em cứ yên tâm mà dưỡng thương, tôi và đạo diễn Trình sẽ không để em chịu thiệt. Để tôi đưa em về."

Lý Cảnh Chiêu luôn bày ra bộ dạng biết đối nhân xử thế, mấy năm nay ở trong giới giải trí tên tuổi của hắn ngày càng bay cao nhưng không hề vướng tin đồn hẹn hò nào, cũng bởi vì thế mà có rất nhiều fan hâm mộ đặc biệt là nữ yêu mến. Nhưng người ta cũng đồn rằng, hắn làm thế chỉ để lấy lòng người ba quyền lực của mình hòng tranh quyền thừa kế với người anh trai cùng cha khác mẹ.

Trình Khiếu còn việc cần xử lý ở đoàn phim nên Lý Cảnh Chiêu đưa Ái Nghi về nhà, suốt đoạn đường không khí trong xe khá yên tĩnh.

Lúc xe dừng trước cổng chung cư, hắn vẫn như cũ lịch thiệp mở cửa rồi dắt tay cho cô ra ngoài, nhưng không vội từ giã mà đứng chắn trước mặt cô, tay đặt trên khung xe, giam lỏng cô trong vòng tay ngắm nhìn chăm chú.

Ái Nghi thừa biết hắn đang giở trò tán tỉnh, cô không tránh đi, nâng hàng mi cong, điềm nhiên hỏi:

"Mặt tôi có dính gì sao?"

Lý Cảnh Chiêu buông nụ cười cổ quái, ánh mắt lấp đầy tư tình để yên không thu lại, hắn "ừ" một tiếng, tay đưa ra nhẹ nhàng chạm vào khóe môi mềm mại giả vờ lau đi vệt son, âm trầm thấp cố tình để len lỏi vào trái tim thiếu nữ.

"Tôi bỗng chợt nhớ ra, hình như em mang họ Lạc thì phải? Không biết là tôi có nhầm hay không?"

Họ Lạc? Ái Nghi hoang mang, mày liễu hơi cau lại, năm lần bảy lượt Lý Cảnh Chiêu đều truy hỏi thân phận của cô, cô không biết hắn nghĩ gì nhưng hiện giờ cô cần mượn nhan sắc này để trả thù, nếu để hắn điều tra thân thế thì sợ rằng sẽ hỏng chuyện. Cô hơi ngước mắt nhìn hắn, môi đào khẽ cong lên.

"Có rất nhiều cách để khiến người khác ghi nhớ về mình, không nhất thiết phải dùng cách nhận người quen gượng gạo như vậy đâu. Tôi họ Lâm, không phải họ Lạc, giám đốc Lý nhận lầm người rồi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về, chuyện vào Hoàng Phổ đợi kết quả công chiếu phim rồi hẵng nói. Tạm biệt." Ái Nghi nhẹ cười, thản nhiên gỡ cánh tay của Lý Cảnh Chiêu rồi lướt qua người hắn.

Nhìn bóng hồng dần khuất sau cánh cổng, sờ nhẹ cánh tay nơi cô vừa chạm qua, khóe môi Lý Cảnh Chiêu hơi nâng, ngập tràn ý vị. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Họ Lâm? Trùng hợp như vậy sao? Nhưng cũng có thể là hắn nhầm người thật, một đại ca giang hồ như Lạc Xích thì làm sao có thể để con gái xuất hiện trước mặt nhiều người được.



Lý An Thành nấp sau biển quảng cáo đợi xe của Lý Cảnh Chiêu rời đi một đoạn xa mới bước nhanh về phía chung cư. Hai người họ vừa nói gì anh không nghe được, nhưng hành động tán tỉnh ve vãn nhau thì anh nhìn thấy rất rõ không thiếu chi tiết nào. Lâm Ái Nghi dám phớt lờ lời anh nói, giữ cô ta lại chỉ mang đại hoạ mà thôi.

Lúc Lý An Thành xô cửa bước vào nhà thì Ái Nghi đang đứng trước phòng tắm, nghe tiếng động cô quay lại nhìn, còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã bị khí thế bức người kia dồn ép.

Sải chân của Lý An Thành rất dài, chỉ chốc lát đã đứng trước mặt Ái Nghi, mắt hạnh rũ sâu, không hề giấu giếm sự chán ghét:

"Tôi đã cảnh báo trước với cô rồi, nếu cô thích hẹn hò với loại người đó thì biến khỏi nhà tôi, đi mà dùng mánh khóe lừa gạt với hắn, nơi này không chứa chấp nổi một bông hoa lựa chậu mà trồng!"

Bông hoa lựa chậu mà trồng? Lý An Thành đang nghĩ cô là hạng người gì vậy? Ái Nghi lười biếng giải thích dông dài, cũng không còn sức để đùa giỡn, cô mệt mỏi quay mặt sang một bên, chậm rãi lên tiếng:

"Anh ta tiện đường đưa tôi về nhà thôi, anh có cần phải ăn nói khó nghe như vậy không?"

"Tiện đường? Tiện đường mà tay lau môi, tình tứ dán sát vào nhau sao? Tôi còn tưởng cô chính nghĩa thế nào, nói là giúp người bạn quá cố gì đó mà lại cuối cùng cũng đi chung một con đường, chỉ khác là… cô ta đi với đạo diễn còn cô thì đi với giám đốc mà thôi!"

"Lý An Thành!" Ái Nghi tức giận túm lấy ngực áo của anh, sự quá khích này làm động tới vết thương nên cô phải dừng lại hít thở một lát mới có thể nói tiếp:

"Đây là chuyện riêng của tôi, anh không hiểu rõ thì đừng tự tiện đánh giá, mà cho dù tôi có qua lại với ai đi nữa thì cũng đâu làm hại gì tới anh, anh tức giận làm gì chứ?"

Ái Nghi càng nói càng làm cơn giận của Lý An Thành tăng lên không kiểm soát, anh cười nhạt, nắm lấy cổ tay cô, mũi chân di chuyển cố tình lấn áp người trước mặt, cô chặn không được đành bước thụt lùi, đến khi lưng va vào bức tường trong phòng tắm mới dừng lại.

"Anh muốn làm gì?"

Lý An Thành nắm cằm nhỏ của Ái Nghi kéo lên, giọng lạnh tanh, buông rõ ý tứ: "Cô ở nhà của tôi, hôn tôi, leo lên giường tôi, còn lừa tiền của tôi mà trong thâm tâm lại muốn day dưa với người đàn ông khác! Cô nói xem, lẽ ra tôi phải là người được đền đáp trước tiên chứ nhỉ? Môi của tôi và môi của hắn... cái nào vừa vị của cô hơn?"