Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 5: Đồ Phá hoại



"Lăng Tuấn Hy, hôm nay đến lượt em trả bài cho các bạn."

Thầy giáo dạy toán nói dõng dạc từng từ từng chữ một. Nghe giọng điệu của thầy tôi cũng đã hiểu ra Lăng Tuấn Hy hôm nay lại xếp bét lớp. Tôi ngồi bên trong còn Tịnh Thần thì ngồi ở bên ngoài. Cô ấy thường xuyên phải lên bảng nên cần ngồi ngoài hơn là tôi. Tôi không để ý đến lúc phát bài kiểm tra cho lắm, không hào hứng với con số của mình, vì như đã biết trước bản thân sẽ được bao nhiêu điểm. Con số năm của môn toán luôn luôn gắn liền với tôi từ trung học đến giờ.

Lăng Tuấn Hy phát bài đến bàn của Tịnh Thần thì rơi xuống đất. Lục Tịnh Thần theo phản xạ cúi người xuống nhặt bài lên, nhưng tay còn chưa chạm vào bài kiểm tra thì đầu đã cụng phải một vật gì cứng cứng, cậu ấy nhăn mặt lại vì đau. Ngẩng mặt lên, hai mắt chạm nhau khiến cho Lục Tịnh Thần không kiểm soát được cảm xúc của mình, hơi thở rối loạn khiến gò má xinh đẹp bất giác ửng hồng. Lăng Tuấn Hy đặt bài lên bàn rồi mà Tịnh Thần vẫn còn ngẩn người ra.

Tịnh Thần quay xuống bàn dưới, nhìn Lăng Tuấn Hy cười ngại ngùng: "Cảm ơn."

Lăng Tuấn Hy đang xem bài kiểm tra, bộ dáng nghiêm túc này của cậu ta đã khiến cho Tịnh Thần cũng như bị cuốn theo những dòng suy nghĩ đăm chiêu đó, cậu ta nghe xong liền ngẩng đầu lên nhìn, xong lại tiếp tục xem bài kiểm tra của mình lạnh nhạt nói: "Không có gì."

Lục Tịnh Thần quay lên, không biết nhịp tim đã tăng đến bao nhiêu, không ngừng ôm ngực thở ra giúp cho bản thân có thể lấy lại một chút bình tĩnh. Trong phút chốc nhớ lại khoảnh khắc chạm vào đôi mắt sâu khiến người ta không dứt ra được kia, tự dưng lại cảm thấy nhịp tim đập loạn, có chút xấu hổ.

Tôi lúc đó không hiểu rõ vì sao, quay sang nhìn Tịnh Thần với ánh mắt nghi hoặc: "Cậu không sao chứ."

Vốn dĩ còn cho rằng cậu ấy là vì bài kiểm tra điểm kém nên mới có biểu hiện như vậy, nhưng bài của cậu ấy điểm rất cao mà, rất nhanh chóng cô bạn cùng bàn đã hồi phục lại nguyên trạng thái lãnh đạm thường ngày, tôi cũng không tò mò nữa. Hôm nay là tiết trả bài kiểm tra, xem chừng cũng đã dễ thở hơn một chút. Tôi nhìn bài kiểm tra lòng như mở cờ, vừa nãy có liếc mắt qua bài của Lăng Tuấn Hy vui mừng vì cuối cùng mình cũng không phải là người đứng bét lớp.

Lăng Tuấn Hy ngồi bàn dưới, khóe môi mang đầy ý cười nhìn bài kiểm tra chỉ làm một nửa của mình, sau đó ánh mắt cậu ta dừng lại ở cô gái đang vui vẻ bàn trên, bất giác mỉm cười.

Đúng là đồ ngốc.

Sau hôm xảy ra chuyện xấu hổ đó, tôi không còn thấy cậu ta xuất hiện ở nhà mình nữa, cậu ta đã về nhà rồi. Tôi hỏi anh trai, anh chỉ bảo, "Nó chưa về nhà đâu, chắc lại lân la ở quán điện tử nào đó."

Tôi chẳng nghĩ nhiều, dạo gần đây bố mẹ về quê nên anh em tôi giống như được thả rông không ai quản lí, mà Lãnh Thiếu Dương không chịu nấu cơm, lại cứ bắt tôi phải ra ngoài mua thức ăn.

Ở ngoài phố có rất nhiều món ăn ngon, hơn nữa giá cả vô cùng rẻ. Nếu như mẹ tôi có ở nhà, thì cũng sẽ không cho mua đồ ăn ở ngoài. Tôi xách hộp cơm và thức ăn đi ngang qua một ngõ hẻm, nghe thấy tiếng va chạm, vốn là không phải chuyện của mình nên không muốn lo, cứ dằn lòng tiếp tục đi về phía trước để tránh phiền phức. Nhưng tôi trời sinh tính tình quái thai, đi qua cũng phải liếc trộm một cái. Vậy mà tôi lại nhìn thấy Lăng Tuấn Hy. Tiếng ẩu đả vang lên, tôi đã có thể bịt tai đi qua, nhưng mà tôi lại không làm được.

Không biết là vì lí do gì, tôi lại quay lại chỗ ấy.

Nhưng mà tôi vừa quay lại đã thấy Lăng Tuấn Hy đang chạy ra khỏi con hẻm, hắn nhìn thấy tôi liền quát lên: "Còn nhìn gì nữa, mau chạy đi."

Cậu ta kéo tay tôi chạy thục mạng, mặc kệ bọn côn đồ đuổi theo sau. Tôi vứt hộp thức ăn nóng vào người bọn họ, nghe thấy tiếng kêu thét lên vì bị bỏng. Thức ăn vừa nấu, không bỏng sao được. Cậu ta kéo tôi chạy thật xa, chạy mãi, chạy mãi. Rốt cuộc đã quá nhà tôi hết hai cây số rồi. Chân tôi mỏi rã rời, may thay nhìn thấy một cái ghế đá trên vỉa hè liền kéo cậu ta ngồi xuống. Tôi quay sang nhìn Lăng Tuấn Hy, tóc tai hơi rối, khóe miệng rỉ máu, quần áo còn nguyên vẹn, nhưng mà tay chân lại vô số vết thương. Cậu ta ngồi cúi mặt xuống thở hồng hộc. Mà tôi cũng chẳng khá hơn, nhưng vẫn còn sức đứng dậy được.

"Ngồi đây chờ tôi."

Tôi dặn dò cậu ta một câu sau đó phóng sang bên kia đường, vào trong một cái hiệu thuốc nhỏ, mua vài dụng cụ y tế rồi quay trở lại chỗ ghế đá. Cậu ta lẳng lặng nhìn tôi. Không nói gì. Trông tôi bây giờ, tóc tai rối tung, mặt thì đỏ bừng, trán đẫm mồ hôi. Người ngợm không ra đâu vào đâu. Tôi bất giác ngẩng đầu lên, phát hiện cậu ta đang nhìn mình, lại còn cười rất ngốc nghếch.

Tôi vừa sát trùng vết thương, băng bó cho câu ta vừa hỏi:

"Sao cậu lại gây chuyện với bọn chúng?"

"Bọn chúng gây chuyện với tôi trước."

Giọng điệu hờn dỗi của đứa trẻ con mang thân xác chàng thanh niên mười sáu tuổi. Tôi lườm cậu ta một cái. Cậu ta lại còn cười. Thiếu chút nữa là tôi đứng lên cho cái dép vào mặt. Băng bó xong, chúng tôi về nhà, tất nhiên là nhà tôi. Ông anh trai đã đứng trước cửa, chỉ trực nhìn thấy tôi liền mở miệng: "Mày đi đâu sao bây giờ mới về, thức ăn của anh đâu?"

"Mua về, bị ngã làm đổ hết rồi."

"Thế mày định cho anh ăn cái gì?"

"Trong nhà không phải còn mì gói sao?"

Tôi đi trước, bọn họ theo sau, tôi chẳng biết ông anh nói gì với Lăng Tuấn Hy, tôi chỉ biết tôi mệt mỏi lắm rồi. Đến giờ hai chân tôi vẫn còn run cầm cập, tôi thề là từ bé đến giờ chưa bao giờ gặp phải loại chuyện thế này. Hôm nay bố mẹ không có ở nhà nên chỉ có hai anh em ăn tối, thêm một Lăng Tuấn Hy là ba.

Tôi nằm ườn ra sô pha vì mệt một lúc lâu sau đó mới lên tắm lại lần nữa. Đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi lo chuyện bao đồng, tự hứa với bản thân sau này gặp Lăng Tuấn Hy phải tránh xa một chút, kẻo lần sau lại đổ máu cũng không biết chừng.

Lúc tôi xuống dưới nhà cơm canh đã được dọn sẵn, nhìn mâm bát bày bố đẹp đẽ tôi không khỏi ngạc nhiên, nhiều hơn nữa là giật mình kinh hãi.

Cuộc đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy nồi mì tôm nào dở đến thế. Sợi mì thì nở tung, trứng thì nát bấy, còn không biết có bị cháy hay không. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không có can đảm ăn nó, tôi vẫn còn yêu mến sinh mạng của mình lắm.

Nhìn qua hai kẻ "đầu sỏ", bọn họ chỉ nhìn tôi rồi cười trừ, biết vậy tôi sẽ không để họ đụng tay vào bất cứ một cái gì hết. Tôi cất công vào bếp nấu lại, tôi tự thấy bản thân là một kẻ vụng về nhưng mà nấu ăn cũng không đến nỗi nào. Những món cao siêu thì không biết chứ mì tôm trứng thì đúng là món tủ của Lãnh Tư Thuần.

Ăn xong, tôi lười nhác ra ngoài xem ti vi, còn lại mâm bát để cho hai người đó giải quyết. Nhưng mông đặt xuống sô pha chưa được hai phút, vừa cầm cái điều khiển ti vi lên đã nghe thấy âm thanh "loảng xoảng" phát ra từ trong nhà bếp. Tôi vứt điều khiển vội chạy vào trong xem thì thấy Lăng Tuấn Hy đang ngồi trên nền đất, cùng với bát đũa đã rửa sạch sẽ nhưng vỡ tan tành.

Tôi hận không thể chửi cậu ta một trận, không cho động vào sợ bị thương sau đó một mình dọn sạch đống bát đũa. Đây cũng sẽ là lần cuối cùng tôi cho phép cậu ta bước vào gian bếp này.

Đồ phá hoại.