Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu

Chương 8: Có tôi thì không có cô ta!



Hôm nay cô dạy Văn sai tôi xuống lấy bài tập cho cả lớp ở dưới phòng giáo viên, tôi cũng quen rồi, bởi vì môn Văn học khá kém nên mới thường xuyên phải đi bê bài tập. Bình thường cứ đúng giờ mới đi học nhưng phải đến để chuẩn bị bài nên tôi đi khá sớm. Ấy vậy mà lại còn có người đi sớm hơn cả tôi.

Tôi bước lại gần cửa phòng của các thầy cô, thấy bên trong phòng tuy không bật đèn nhưng vẫn có người đang lén la lén lút không biết là làm gì. Tôi đứng ngoài cửa ngó vào thấy hình như bạn đó đang lục lọi đồ trên bàn của giáo viên.

Bóng điện đột nhiên bật sáng, bạn học đó đúng như tôi dự đoán, giật mình quay về phía cửa nhìn tôi trừng trừng. Nhưng dường như bạn ấy không có cảm thấy sợ hãi khi trông thấy tôi thì phải, mà tính tôi cũng không lo chuyện bao đồng, xem như không nhìn thấy đi về phía bàn của cô văn ôm chồng đề trên bàn chuẩn bị rời đi.

"Này, chuyện hôm nay cậu mà dám nói cho người khác thì đừng trách tôi." Tôi đi ra gần đến cửa lớp thì nghe được câu nói cảnh cáo này từ sau lưng vọng lại. Tôi thấy thế ngoái đầu lại nhìn bạn ấy: "Trong phòng không phải vẫn còn camera hay sao?"

"Camera hỏng rồi chưa sửa, nói tóm lại là cậu đừng nhiều chuyện được rồi."

Tôi cứ thế đi thẳng, cô bạn tóc ngắn đó cũng không gọi tôi lại để nói chuyện. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Lớp tôi hôm nay chỉ có hai ca văn và toán, buổi sáng học văn vẫn rất bình thường, cho đến buổi chiều học toán thì rất nhanh có chuyện ấp đến. Nghỉ giữa buổi Tịnh Thần đi theo thầy cô lấy tài liệu, còn tôi ngồi trong lớp chơi một mình. Và bây giờ sóng gió chính thức bắt đầu.

Từ bên ngoài có một đám người kéo vào, cầm đầu hình như là bạn nữ tóc ngắn hồi sáng. Bọn họ không nể nang ai hùng hổ xông vào lớp, đi thẳng một mạch tới bàn của tôi. Và tôi còn chưa kịp định hình, chị thấy bạn nữ đó giơ tay lên, tiếp theo sau đó một bạt tai rơi thẳng xuống mặt tôi trước mắt của tất cả mọi người.

Lúc đó tôi kiểu không hiểu chuyện gì xảy ra, mà hành động này của bạn nữ ấy khiến cho lớp tôi đứng hình toàn tập.

"Trần Tiểu Di cậu nổi điên cái gì ở đây vậy?" Lăng Tuấn Hy vừa nhìn thấy tôi bị đánh liền đi lên phía trước, đẩy cô bạn tên Trần Tiểu Di đó ra.

Nhưng tôi cũng lì lắm, đứng phắt dậy kéo Lăng Tuấn Hy ra sau mình trực tiếp cho cô bạn một cái bạt tai đau y chang, kèm thêm câu nói: "Cậu làm thế là có ý gì, tôi không quen cậu, đừng tưởng muốn đánh ai thì đánh."

Mấy hôm sau nghe bạn học kể lại lúc đó tôi trông dữ dằn lắm, kiểu máu xông lên não nhìn rất đáng sợ, bình thường bọn họ không ai nghĩ tôi mạnh mẽ thế. Bố mẹ tôi có dạy đi học không được gây chuyện với bạn, nhưng Lãnh Thiếu Dương lại nói với tôi người ta đánh mình thì mình cũng phải đánh trả, như thế mới công bằng.

Thấy Trần Tiểu Di đã xắn tay áo chuẩn bị đánh tôi rồi, lúc này đột nhiên Lăng Tuấn Hy lại chắn trước mặt cô ấy, lạnh lùng nói: "Trần Tiểu Di thôi đi, cậu biết mình đang làm gì không?"

Lăng Tuấn Hy vừa nói xong liền quay lại đưa tay xem thử gò má đỏ ửng của tôi, lúc đó tôi tức quá nên không để ý đến cậu ta cho lắm, chỉ nghe thấy bên tai mình giọng nam nhỏ nhẹ: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao." Tôi trả lời theo phản xạ, mắt đầy lửa giận nhìn chằm chằm Trần Tiểu Di. Tôi còn không biết mình làm sai cái gì, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một người đến đánh mình, ai mà chả điên.

"Lăng Tuấn Hy anh tránh ra cho tôi." Tiểu Di một bên hét Lăng Tuấn Hy, sau đó chỉ tay vào người tôi nói lớn: "Sáng nay vẫn bình thường, đến chiều thì cô dạy khoa học tự nhiên nói rằng tôi đến phòng giáo viên xem trước đề trong khi tôi chỉ đến đó tìm bài kiểm tra điểm kém của mình. Bây giờ cô ấy không cho tôi kiểm tra mà còn phê vào đó không điểm nữa. Lúc đó chỉ có mình tôi và cậu ta, không tính với cậu ta thì tính với ai đây?"

"Sao cậu chắc chắn là do Lãnh Tư Thuần, tự tiện vào trong phòng họp giáo viên là tội lớn, cậu đừng có chưa rõ ràng mà đã đổ lên đầu người khác, cậu có nhìn thấy cô ấy nói với giáo viên không?" Lăng Tuấn Hy bình tĩnh hỏi lại.

Đến đây Trần Tiểu Di bắt đầu đuối lí, tôi nghĩ lúc đó nóng quá hóa dại, cô ta còn chưa kịp điều tra đã mặc định là Lãnh Tư Thuần này.

"Vậy bây giờ phải xử lí chuyện này thế nào, tôi sẽ không bỏ qua đâu." Trần Tiểu Di nhìn tôi lạnh lùng nói.

"Cậu không bằng không chứng ở đây đổ lỗi cho tôi là cậu sai, cậu chưa kịp tìm hiểu đã động tay động chân, cậu đừng có tưởng cậu đánh được một cái thì sẽ đánh được cái thứ hai, nói cho cậu biết Lãnh Tư Thuần này cũng có tay, tôi cũng biết đánh người." Tôi cũng chẳng vừa nhìn Trần Tiểu Di hùng hổ đáp, tôi chỉ muốn cho cô ta biết mình không phải dạng dễ bị bắt nạt, tôi cũng biết phản kháng, người khác đánh một thì tôi cũng phải trả lại y chang.

Vừa nói xong Lăng Tuấn Hy quay lại nhìn tôi, tôi phát hiện cậu ta hình như còn lén nhịn cười, có lẽ là không quen.

"Cậu còn dám nói nữa sao?" Trần Tiểu Di nhìn tôi chằm chằm, hai mắt lúc này chỉ hận không thể xé xác tôi ra. Nhìn thấy Lăng Tuấn Hy đứng chắn trước mặt tôi, cô ấy không nhịn được bực bội nói: "Lăng Tuấn Hy, cậu ta là cái gì mà anh phải bênh vực như vậy. Thành tích môn đó của tôi xem như bị hủy đó cậu hiểu không."

Bên trong còn đang ồn ào thì từ ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng quen thuộc: "Là tôi làm đấy."

Tịnh Thần vừa nói xong, đặt tập toán xuống thẳng lưng đi về phía chỗ ngồi của mình. Cậu ấy đi đến trước mặt Trần Tiểu Di, lớn tiếng lặp lại một lần nữa: "Là tôi làm."

"Cậu nói cái gì?" Trần Tiểu Di như không tin vào tai mình hỏi lại.

"Tôi nói chuyện ở phòng giáo viên là tôi làm, tôi chỉ nói với cô thấy cậu ở trong đó thôi, không nghĩ là khiến cho cô hiểu lầm." Tịnh Thần nhỏ giọng nói.

Trần Tiểu Di ngây người, tôi có cảm giác lần này cậu ta còn tức giận hơn cả lúc nãy.

"Lục Tịnh Thần, cái đồ mách lẻo này, vì cậu mà thành tích suốt thời gian qua của tôi bị hủy đó cậu có biết không, cậu còn ở đây làm ra vẻ như là người vô tội được hay sao?" Tiểu Di tức đến mắt đỏ hoe, nhưng mà cô ấy lại không đánh Tịnh Thần.

"Nhưng mà ai khiến cậu vào trong phòng giáo viên làm gì, không thể nào trách được tôi. Cô Hiên không tìm thấy sổ đầu bài lớp cậu, tôi còn cho rằng cậu cầm đi nên mới nói như thế, không thể nào đem mọi chuyện đổ lên đầu của tôi được, làm sao tôi biết cô lại để đề thi trong tủ chứ." - Tịnh Thần cố gắng giải thích, lúc đó tôi muốn ra ngoài nói rõ với cậu ấy, nhưng mà lại bị Lăng Tuấn Hy cản lại, giữ chặt tay không cho tôi đi ra phía ngoài. Cậu ta nhìn tôi lắc lắc đầu, chuyện này không liên quan tới tôi nên không muốn tôi tham gia.

Nhưng mà từ khi Trần Tiểu Di tát xuống bạt tai đó thì đây đã là chuyện liên quan tới tôi rồi.

"Được rồi, không phải đi giải thích một câu là xong sao?" Lăng Tuấn Hy nhìn Tiểu Di trấn an, tiếp tục: "Lát nữa tôi nói với cô ấy giúp cho cậu."

"Không cần!" Trần Tiểu Di nhìn chằm chằm Tịnh Thần, gạt phắt đi ý tốt của Lăng Tuấn Hy.

Một cô bạn khẽ kéo tay Tiểu Di, nhíu mày nói: "Thôi đi, chúng ta còn phải cùng nhau tham gia nhiều hoạt động tập thể nữa, đi giải thích một chút là được rồi."

Nhưng Trần Tiểu Di có vẻ nhưng không nghe lọt tai, cũng không có ý định bỏ đi. Cô hất tay cô bạn kia ra, lạnh lùng tuyên bố:

"Từ hôm nay trở về sau, có tôi thì không có cô ta." Nói xong cậu ấy đi lướt qua Tịnh Thần, cứ thế rời đi.

Đám đông bấy giờ mới giải tán, mọi chuyện mới về lại quỹ đạo ban đầu.

"Cậu không sao chứ, má cậu sưng lên rồi kìa, con nhỏ Trần Tiểu Di đó đánh đau thật đấy." Lăng Tuấn Hy cứ nhìn chằm chằm vào má trái của tôi khẽ xuýt xoa, tôi còn tưởng là người bị đau là cậu ta chứ không phải mình.

"Cậu phiền phức quá vậy." Tôi khó chịu vì cứ bị nhìn chằm chằm, quay sang liếc Lăng Tuấn Hy một cái.

"Rồi Lãnh Thiếu Dương lại trách tôi cho mà xem."

"Cậu quen Trần Tiểu Di đó sao?" Tôi hỏi.

"Em họ."

Kế đó Tịnh Thần có xin lỗi tôi, nhưng đây không phải lỗi của cậu ấy, tôi sao trách được. Nhưng mà Tịnh Thần cũng bồng bột quá rồi, lại đi lo chuyện bao đồng rồi bị vạ lây. Ai mà không biết Trần Tiểu Di đó có phụ huynh là bạn thân của Hiệu trưởng, chưa kể chị gái cậu ấy cũng là hội phó hội học sinh, nói như vậy thì tức là bắt đầu chiến tranh lạnh với Tịnh Thần rồi không phải sao.

Lúc tan học tôi về cùng với Lăng Tuấn Hy, hôm nay Tịnh Thần lại có lớp học thêm ngoài giờ. Thấy tôi hơi trầm mặc cậu ta liền quay sang hỏi:

"Cậu bị làm sao vậy, vẫn còn nghĩ tới chuyện của Trần Tiểu Di sao?"

Tôi khẽ thở dài, sau đó gật đầu.

"Không biết cô ấy có làm khó Tịnh Thần không nữa."

Lăng Tuấn Hy nhìn tôi cười: "Cậu lo cho mình trước đi, bạn thân cậu không dễ bắt nạt thế đâu."

"Má của cậu còn đau không?"

"Hết rồi, hết từ nãy rồi."

* * *