Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

Chương 7: Cháu sẽ quên chú đi, bắt đầu từ bây giờ



Type: Thảo Sehun

Thành phố B, phía đông ngoại thành.

Mấy hôm nay thành phố B vô cùng nóng bức, thời tiết oi ả như cái lò hấp, mãi tới hôm nay mới có một cơn mưa lớn, xua tan không khí nóng nực suốt mấy ngày qua, ngồi trong nhà mà mở cửa sổ, thi thoảng cũng có gió thổi mang theo không khí mát lạnh.

Ôn Viễn đứng trước cửa sổ, quần áo ướt nhẹp khiến cô vô cùng khó chịu, thế mà cô vẫn không buồn nhúc nhích. Ôn Hành Chi bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy bong dáng nho nhỏ bên cửa sổ bèn nói: “Có nước ấm rồi đấy, vào tắm đi. Đặt quần áo ướt vào một chỗ, lát nữa sẽ có người đưa quần áo sạch.”

Nghe vậy Ôn Viễn vẫn đứng yên tại chỗ, di di mũi chân, Ôn Hành Chi cởi khuy măng sét, thấy cô vẫn không động đậy liền giục: “Tắm đi đã, tắm xong rồi tính tiếp.”

Nhiệt độ của nước trong bồn tắm vừa đủ ấm, Ôn Viễn ngâm mình trong đó một lúc, cuối cùng thấy người nhẹ nhõm hơn. Tới khi nước ấm lạnh dần, cô lấy quần áo khô trong giỏ bên cạnh, chậm rãi mặc vào người.

Trong phòng khách, Ôn Hành Chi đã thay quần áo ở nhà, mái tóc hơi ướt chứng tỏ anh vừa tắm xong, thấy cô bước ra bèn vẫy tay gọi, đưa cho một cốc nước: “Mau uống đi.”

Ôn Viễn nếm thử một ngụm, là vị thuốc bột: “Cháu không ốm mà.”

“Phòng bệnh hơn chữa bênh.”

Anh cũng không buồn nhìn cô, lấy quần áo và đồ ăn mà Lại Dĩ Ninh vừa đưa tới ra, đồ ăn đã nguội, anh phải bỏ vào lò vi sóng hâm lại. Trong thoáng chốc, cả căn nhà hơn hai trăm mét vuông chỉ còn lại âm thanh nho nhỏ của lò vi sóng đang hoạt động.

“Cháu không đói.”

Ôn Viễn thu mình sau chiếc gối ôm không chịu ăn cơm, lại thấy anh lấy gối ôm trong lòng mình, đặt một bát canh trứng và một đĩa sủi cảo tôm trước mặt cô. Sủi cảo tôm được mua bên ngoài, con canh trứng là do anh tự nấu vào lúc cô đi tắm, hơi nóng tỏa ra từ bát canh khiến mắt cô cũng nóng lên, nước mắt như muốn trào ra.

“Không đói cũng phải ăn.”

Hiếm khi thấy anh nhẫn lại như thế, đặt đũa vào tay cô rồi lại bỏ thìa vào bát canh, Ôn Viễn đặt đũa lên bàn rồi lại vùi đầu vào gối ôm. Ôn Hành Chi ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người cô, nhân ra bờ vai cô đang run rẩy dường như đang khóc, có điều nhích tới gần mới nghe thấy tiếng nấc nho nhỏ. Kiềm nén, run rẩy, không giống như tiếng khóc của một đứa trẻ.

Anh ít khi thấy cô khóc, từ nhỏ cô đã ở bên Ôn Kỳ, Ôn Kỳ ngang bướng thường xuyên bắt nạt Ôn Viễn. Trẻ con true đùa nhau, người lớn cũng mặc kệ, vốn tưởng cô nhóc này phải nhẫn nhịn lâu như thế sẽ ấm ức trong lòng, không ngờ cô lại vui tươi hơn anh tưởng.

Một lần anh trở về từ nước ngoài, vừa bước qua cổng đã thấy hai đứa bé đứng trên mái nhà, một cô bé buộc tóc hai bên đang chống nạnh cảnh cáo anh trai không được ức hiếp mình nữa nếu không sẽ mách với cha, dáng vẻ hùng hồn nghiêm túc. Lòng anh không cảm thấy chuyện của hai đứa trẻ có gì to tát, tới bữa tối khi dì Thành nhắc cô bé kia chào anh, anh mới nhìn cô nhóc một thoáng, hình như mới gội đầu, vừa ngoan vừa hiên, ngọt ngào gọi anh là chú, vẻ mặt vừa gượng gạo vừa kính sợ trông vô cùng đáng yêu.

Chớp mắt thôi mà đã lớn thế này rồi, cô bé năm nào đã trưởng thành, không coi mình là trẻ con nữa, bắt đầu hành động như người lớn. Anh không thích cô như vậy.

“Ôn Viễn.”

Anh đưa tay nâng cằm cô, cô cố né tránh, cằm bị nhéo hơi đau, trong một thoáng ngẩng đầu cô chợt khóc òa lên, đôi mắt buồn bã nhìn anh: “Sao chú có thể nói mà không giữ lời?”

Cô nhớ tới tấm danh thiếp mà anh đưa cho cô, nói với cô đó là số điện thoại cá nhân của anh, vậy mà lúc cô cần anh nhất, lại không thể tìm thấy anh đâu.

Ôn Viễn chợt òa khóc vì tủi thân, Ôn Hành Chi sững người, cũng không dỗ dành cô, chỉ đưa tay nhặt lên chiếc khăn bị cô ném sang một bên, lau mái tóc ẩm ướt của cô. Cứ lau như thế một lúc, tiếng khóc của cô nhỏ dần, anh mới nói: “Ôn Viễn, cháu nói xem, là ai lẳng lặng trốn khỏi nhà chú?”

“…”

“Là ai cố ý né tránh chú, không nghe điện thoại của chú?”

“…”

“Là ai tự cho mình thông minh, giờ lại oán trách chú?”

Ôn Viễn ngơ ngác nhìn anh, anh trở thành người so đo tính toán như thế từ bao giờ? Hay là, những chuyện liên quan tới cô, anh đều biết rõ như lòng bàn tay?

Ôn Hành Chi cúi người, đối mặt với cô, ánh mắt khi nhìn cô thoáng hiện nên nét cười lại như bất đắc dĩ. Cô vốn rất hăm hở, song quần áo được đưa tới quá rộng, cả người lọt thỏm bên trong, trông nhỏ bé vô cùng, cơ mà vẫn không chịu yếu thế mà trợn tròn mắt nhìn anh. Thấy cô như vậy Ôn Hành Chi cũng không giận nổi, anh cầm khăn muốn lau mắt cho cô, Ôn Viễn hất tay anh ra, kéo cái áo anh vừa thay để lau mặt. Trả thù xong mới nhận ra, đây chính là chiếc áo mà cô tặng anh nhân ngày sinh nhật, lại thấy xót xa vô cùng.

Ôn Hành Chi nheo mắt, phẩy phẩy tóc trên đầu cô, thở dài: “Chú cũng biết cháu ngốc, song không ngờ lại ngốc tới mức này.” Thấy cô định cãi lại, anh bèn đặt khăn mặt lên đầu cô, vừa lau tóc cô vừa nói: “Cứ chạy thẳng ra ngoài như thế, nếu không gặp chú thì cháu định đi đâu?”

Bị khăn mặt phủ nên đỉnh đầu, Ôn Viễn ngại ngùng: “Dù sao cháu cũng không thể ở nhà.”

“Bị mắng à?”

“… Vâng.”

“Tại sao?”

Sau một thoáng im lặng, cô đáp: “Vì cháu sửa nguyện vọng vào đại học, chuyển sang một trường ở thành phố T.”

“Tại sao không thích ở lại thành phố B?”

Ôn Viễn không biết nên trả lời thế nào, trước mặt anh cô thấy mình như một tờ giấy trắng, làm gì cũng bị anh nhìn thấu, “Không tại sao cả.”

Cô lẩm bẩm, vừa dứt lời thì đầu bị nâng lên, Ôn Viễn hoảng hốt nhìn anh ghé sát vào người cô, vốn đã hơi chột dạ, dưới cái nhìn chăm chú của anh, tim cô càng đập nhanh hơn, dường như sắp nhảy ra ngoài vậy. Đôi mắt to chớp liên tục, hơi thở cũng gấp dần, cô liếm môi muốn nói gì đó đã chợt thấy ánh mắt anh dừng trên môi cô, nét mặt cũng thoáng thay đổi. Cô không hiểu sự thay đổi ấy, còn chưa đợi cô hiểu ra thì anh đã buông tay, cầm đĩa sủi cảo tôm trước mặt cô lên, quay người đi: “Hơi nguội rồi, để chú đi hâm nóng lại.”

Ôn Viễn tròn mắt nhìn anh, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ngồi thu mình trên sofa cả người rệu rã, duy chỉ trái tim vẫn đập loạn nhịp. Bởi vì trong khoảnh khắc ấy, cô tưởng rằng anh sắp hôn cô.

Tối hôm đó, Ôn Hành Chi không đưa Ôn Viễn về nhà, cũng không hỏi them gì nữa, bảo cô tới căn phòng cô thường ngủ rồi dặn cô đi ngủ sớm một chút. Sau đó chính anh lại thấy khó ngủ, ngồi ngẩn người trong thư phòng chốc lát rồi gọi điện thoại về nhà họ Ôn.

Có người nghe máy ngay, xem ra vẫn luôn túc trực đợi cuộc gọi này.

“Hành Chi, sao rồi?”

Anh cúi đầu nhìn chiếc khuy măng sét trên áo, anh tìm thấy nó trong món quà sinh nhật của cô, không phải thứ quý hiếm gì, nhưng vào giây phút này, nó lấp lánh màu nâu nhạt rất giống đôi mắt cô. Giọng nói bên kia khá suốt ruột, còn giọng của Ôn Hành Chi lại khá thờ ơ: “Ngủ rồi.”

“À, thế thì tốt, thế thì tốt.”

Ôn Hành Chi cầm di động bước tới bên cửa sổ, anh không bật điều hòa phòng vì đêm nay thời tiết rất mát mẻ, “Chị dâu vẫn ổn chứ?”

Ông Ôn Hành Lễ im lặng suốt mấy giây, mới đáp: “Đã uông thuốc, cũng ngủ rồi.”

“Đi khám bệnh là tốt nhất, em có quen một vị bác sĩ rất giỏi, có thế giới thiệu cho chị dâu.”

“Không, không cần, không cần!” Ông Ôn Hành Lễ vội từ chối, biết mình hơi bộp chộp, ông bèn dịu giọng nói: “Anh có thể tự lo, với lại, với lại cô ấy cũng phải đồng ý mới được …”

“Anh cả.” Ôn Hành Chi hờ hững ngắt lời ông Ôn Hành Lễ, “Anh cứ lần lờ mãi như thế này thì có ổn không?”

Đáp lại câu hỏi của anh chính là một khoảng lặng dài như vô tận, Ôn Hành Chi cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, tới khi đầu bên kia truyền tới giọng nói hơi khàn của ông Ôn Hành Lễ: “Những năm qua anh có lỗi với cô ấy, cả Viễn Viễn nữa, anh đã không quan tâm, cũng không chăm sóc tốt đứa bé này.”

“Em gọi điện cho anh không phải để nghe anh tự trách mình như thế.”

“Hành Chi, chú để anh nói hết đã.” Giọng ông Ôn Hành Lễ còn mang cả ý cầu xin, “Chuyện Ôn Viễn đăng ký nguyện vọng hôm nay, anh đã trao đổi với cô giáo Phương qua điện thoại, cũng biết mấy năm con bé học trung học, chú luôn quan tâm chăm sóc nó. Anh thấy hổ thẹn, hổ thẹn vì đã không hoàn thành nốt trách nhiệm của một người cha.”

Ôn Hành Chi mím môi không đáp, điều này khiến ông Ôn Hành Lễ càng bối rối hơn, ông trầm tư một thoáng, cố ép bản thên nói ra: “Ban đầu Vũ Phân nói, anh còn không tin, sau đó tĩnh tâm ngẫm lại mới hiểu ra, nhất định con bé đã biết gì đó.” Ngập ngừng một lúc, ông thở dài hoang mang: “Rốt cuộc là từ bao giờ? Mọi người trong nhà chắc chắn không nói cho con bé biết, vậy con bé nghe ai nói. Chẳng nhẽ …”

Giọng nói ở đầu bên kia chợt trở lên hoảng hốt, Ôn Hành Chi vô thức nắm chặt di động: “Là thế nào?”

Ông Ôn Hành Lễ phiềm muộn nói: “Anh nghĩ ra rồi, hẳn là lúc Viễn Viễn sắp tốt nghiệp tiểu học.”

Thành phố B thời đó, các trường trung học cơ sở vẫn tuyển sinh phân tuyến theo địa bàn, bà Kiều Vũ Phân không hài lòng với ngôi trường mà Ôn Viễn được phân vào, đúng lúc ông Ôn Hành Lễ cũng ở nhà, bà bèn bảo ông vận dụng các mối quan hệ để đổi trường cho Ôn Viễn. Ông Ôn Hành Lễ cũng không đồng quan điểm với bà, ngôi trường mà Ôn Viễn được phân vào là ngôi trường thực hành chính sách giảng dạy mới đầu tiên thành phố B, học theo kiểu tách nhóm, công cụ học tập rất đầy đủ nhưng quản lý học sinh hơi lỏng lẻo. Bà Kiều Vũ Phân muốn chuyển Ôn Viễn tới một ngôi trường khác, tuy hơi xa nhưng các thầy cô quản chặt, quá nửa học sinh đỗ vào trường Cấp 3 tốt nhất thành phố B đều tới từ trường này. Ông Ôn Hành Lễ bèn hỏi ý kiến của Ôn Viễn, sau đó bà Kiều Vũ Phân giục giã mấy bận, hai người lại cãi nhau. Ông còn nhớ bà từng nói: “Chính anh là người dắt con nhỏ này về nuôi, tôi không hề phản đối, tôi biết phản đối cũng chẳng ích gì. Anh nói anh đi công tác quanh năm, để con nhỏ này làm bạn với tôi, tức là quyền quản lý nó thuộc về tôi. Thế giờ là thế nào? Muốn làm người tốt à? Ôn Hành Lễ tôi nói cho anh biết, anh đừng có nằm mơ! Nó phải học trường khác, tôi không thể để tâm huyết của mình đổ song đổ bể ở cái trường bỏ đi kia được!”

Lúc đó tính cố chấp của bà Kiều Vũ Phân đã lộ ra, với chuyện khác thì chẳng sao, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến bọn trẻ, nhất là chuyện của Ôn Viễn, bà luôn lắm giữ toàn bộ quyền không chế. Đôi lúc ông cũng phải hoang mang, với đứa trẻ không phải con mình, thậm chí không phải người nhà họ Ôn ấy, rốt cuộc bà yêu nó, hay hận nó?

“Qua đợt cãi nhau ấy thì anh phải đi công tác nước ngoài, trước khi rời nhà, anh chỉ nhớ con bé đứng trước cổng nhìn anh, muốn bước lên mà lại không dám, có lẽ khi ấy con bé đã biết gì đó. Hơn nữa lúc Ôn Viễn được đưa về nhà, Ôn Kỳ cũng hơi lớn rồi, không biết nó có từng nói với con bé gì không.” Càng nghĩ ông Ôn Hành Lễ càng phiền muộn, “Đúng là loạn hết cả lên.”

Ôn Hành Chi lẳng lặng nghe rồi mỉm cười khe khẽ, ông Ôn Hành Lễ nghe được, lại như có hàm ý: “Quả là một mớ bong bong.”

Cuộc điện thoại này vẫn không thể khiến Ôn Hành Chi an giấc, đành mở laptop ra xử lý một ít công việc rồi khép laptop, tựa lưng trên ghế dựa chợp mắt một lát, tới khi mở mắt thì trờ đã tờ mờ sáng, anh day ấn đường đứng dậy bước ra ngoài.

Tới của phòng Ôn Viễn thấy cửa mở, còn Ôn Viễn thì đang co người trong bộ quần áo rộng thùng thình, ôm chiếc chăn hè ngồi dờ đẫn trên giường, nghe tiếng bước chân cô mới chầm chậm ngẩng đầu, thấy anh lại chầm chậm cúi đầu.

Dường như Ôn Hành Chi không hề để ý tới thái độ thù địch nhằm vào anh của cô, anh lấy một bộ quần áo được chuẩn bị sẵn đưa cho cô: “Không ngủ nữa thì dậy đi, ăn sáng xong chú đưa cháu về nhà.”

“Cháu vẫn không muốn về nhà.” Ôn Viễn rù rì đáp.

Ôn Hành Chi mặc kệ, anh cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, thong thả nói: “Thế cháu có muốn lên đại học không?”

Bị nắm thóp, Ôn Viễn do dự trong chốc lát, quyết định ngoan ngoãn nghe lời: “Được, cháu theo chú về nhà.”

Sau một cơn mưa tầm tã, hoa cỏ trong sân nhà họ Ôn đã dập nát quá nửa.

Dì Thành chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới đám hoa cỏ ấy, sáng sớm đã ra đứng trước cổng, vẻ mặt bồn chồn lo lắng. Ôn Hành Chi dẫn Ôn Viễn vào nhà, vừa ngẩng đầu thì đã thấy dì Thành bước nhanh tới.

“Dì từ từ thôi ạ.”

Ôn Hành Chi đỡ bà, dì Thành nhìn anh lại nhìn Ôn Viễn, không biết nên nói gì cho phải, do dự một thoáng mới nói: “Dì thấy tốt nhất là lát nữa hẵng vào, trên nhà đang …”

Còn chưa nói xong thì đã nghe thấy ầm một tiếng, tiếp đó là tiếng vỡ tan khi bình hoa rơi xuống đất. Âm thanh này hẳn là được truyền ra từ phòng của ông Ôn Hành Lễ và bà Kiều Vũ Phân.

Ôn Hành Chi lập tức hiểu chuyện gì đang sảy ra, nhíu mày một thoáng, nói: “Ông cụ có ở nhà không?”

“Hôm nay ông cụ không ở nhà, sang sớm Tổng tham mưu trưởng đã tới đón ông ấy đi dự hoạt động, nói là buổi tối sẽ đưa về, Ông ấy cũng biết trong nhà có chuyện, nhưng Hành lễ nói giảm đi nên cũng không mấy tức giận.”

Ôn Hành Chi gật đầu im lặng. trầm tư một lúc, anh quay ra nói với Ôn Viễn: “Cháu và dì Thành về phòng trước đi.”

Ôn Viễn lắc đầu: “Cháu, cháu muốn đi thăm mẹ.”

Anh cúi đầu nhìn cô cũng không nói them mà quay người bước đi, Ôn Viễn và di Thành nhìn nhau, lẳng lặng theo sau.

Khi tới gần phòng của bà Kiều Vũ Phân, cửa phòng chợt bật mở, một người mặc áo blouse bước ra. Ôn Viễn biết người này là bác sĩ của khu, được phân công khám bệnh riêng biệt cho các lãnh đạo và người nhà.

Lúc này vị bác sĩ họ Trương nhăn mặt lắc đầu, Ôn Hành Chi gật đầu với ông ta, quay người bước vào phòng. Tình hình trong phòng còn rối loạn hơn cả trong sân, đếm lấm tấm vết nước, có lẽ là thuốc bị đánh đổ. Tóc bà Kiều Vũ Phân rối tung, gầm thét với ông Ôn Hành Lễ: “Anh gọi bác sĩ tới nhà làm gì? Ôn Hành Lễ, tôi nói cho anh biết tôi không bị bệnh! Tôi – không – bị - bệnh!” Mấy chữ cuối bà gần như rống lên, có lẽ ai trong nhà cũng nghe thấy.

Dường như ông Ôn Hành Lễ không hề biết giận, chỉ dỗ dành bà: “Thế anh thay chăn nhé? Ẩm ướt thế này không tốt cho chân.”

Bà Kiều Vũ Phân hừ lạnh: “Chân tôi đau nhức suốt bao năm nay rồi, giờ anh mới quan tâm đến tôi? Giả vờ giả vịt!”

Ôn Hành Chi vẫn im lặng, đứng yên nhìn ông Ôn Hành Lễ tự tay đổi chăn cho bà Kiều Vũ Phân, khuôn mặt vô cảm. Ôn Viễn nghiêng đầu thấy một y tá bưng khay thuốc đi tới, thuốc bắc rất đắng, bà Kiều Vũ Phân không chịu uống, đành đổi sang thuốc tây.

Ôn Viễn mím môi, đưa tay nhận lấy khay thuốc lúc y tá đi qua: “Để cháu.”

Cô bưng thuốc đi vào phòng, còn chưa tới bên giường thì bà Kiều Vũ Phân đã gẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm khay thuốc trong tay cô, Ôn Viễn hoảng hốt nhưng vẫn nhắm mắt đi về phía trước.

“Mày đứng yên đấy, đừng lại đây.” Bà Kiều Vũ Phân chợt nói: “Mày bưng gì đấy?” Bà chỉ vào Ôn Viễn, lại hét vào mạt ông Ôn Hành Lễ, “Nó bưng cái gì thế hả? Tôi nói rồi tôi không bị bệnh, tại sao các người lại thi nhau ép tôi uống thuốc? Muốn tôi chết sớm đúng không?”

Ông Ôn Hành Lễ vội dỗ dành bà: “Không ai nói em bị bệnh cả, chỉ uống xong rồi ngủ một giấc, tỉnh lại là ổn thôi.”

“Tối không uống!” Bà Kiều Vũ Phân đập mạnh xuống giường, rồi đột nhiên ngẩng đầu lao về phía Ôn Viễn, “Mày cút đi! Cút đi cho tao!”

Ôn Viễn phát hoảng đứng như trời trồng, sững sờ nhìn bà Kiều Vũ Phân gầm lên với mình. Chợt có người kéo cô một cái, cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã có người đứng trước mặt cô, đưa tay giữ bà Kiều Vũ Phân lại.

Anh không hề dùng sức, song lại khiến bà Kiều Vũ Phân không thể dãy dụa được.

“Hành Chi. Chú! Chú thả cô ấy ra!” Ông Ôn Hành Lễ hoảng tới mức không nói lên câu, vội vàng bước tới đỡ bà Kiều Vũ Phân.

Ôn Hành Chi lạnh lung nhìn ông một thoáng, buông tay: “Anh muốn lần lữa tới lúc nào thì tùy anh, nếu xảy ra chuyện gì đừng trách em không nhắc anh sớm.”

Ôn Hành Lễ giúp bà Kiều Vũ Phân bình tĩnh lại, tuy nhiên cuối cùng vẫn không hề đáp lại, chỉ ra hiệu bảo di Thành dẫn Ôn Viễn ra ngoài.

Mọi thứ đều rối tung khiên Ôn Viễn không biết phải nói gì, dì Thành đưa cô về phòng, dọn dẹp giường chiếu, nhìn dáng vẻ của cô lại thở dài buồn bã.

Ôn Viễn nhìn bà, mắt đỏ ửng, dụi đầu vào lòng bà: “Dì ơi, dì nói xem, có phải cháu đã sai rồi không?”

Dì Thành dỗ dành như khi cô còn bé, lòng bà ngập tràn thương xót, không khỏi thở dàu. “Con bé ngang bướng này.”

Sau khi làm loạn trong nhà thì bà Kiều Vũ Phân trở lại bệnh viện, quãn thời gian này ông Ôn Hành Lễ tạm ngưng mọi công tác, vất vả ngày đêm, mất ăn mất ngủ để chăm sóc bà.

Bà Kiều Vũ Phân đã có thể điều chỉnh tâm tình của mình, tuy nhiên có lẽ đó là một việc tốn rất nhiều sức lực, nên từ khi vào bệnh viện bà vẫn luôn u uất mê man. Theo lời bác sĩ thì vẫn phait từ từ điều trị, cũng tiếp nhận điều trị tâm lý, ông Ôn Hành Lễ nghĩ tới việc bà Kiều Vũ Phân luôn phản đối việc điều trị liền do dự.

Ngày nào Ôn Viễn cũng đi cùng dì Thành tới bệnh viện đưa cơm, song chưa từng bước vào phòng bệnh. Cha cô có nhìn thấy cô nhưng cũng không biết nói gì, hai người đều không dám mạo hiểm, chỉ sợ một khi bà Kiều Vũ Phân nhìn thấy Ôn Viễn thì cảnh cũ sẽ tái hiện, khiến tình hình càng thêm rối loạn, không thể cứu vãn.

Sau cơn mưa tầm tã hôm ấy, mấy hôm nay cứ tới sẩm tối là thành phố B lại có mưa nhỏ, ngày hôm sau vẫn nắng gắt, oi bức vô cùng. Ôn Viễn đứng ở cuối hành lang ngoài phòng bệnh chờ dì Thành đi ra, ngoài cửa sổ có một cây cổ thụ, tiếng ve kêu râm ran làm lòng cô càng thêm phiền muộn. Ôn Viễn ủ rũ, bẻ gãy nhánh cây thò ra trước mặt mình.

Buổi trưa bệnh viện vẫn rất đông người, từ đây có thể nhìn thấy cổng lớn bệnh viện, người qua kẻ lại, ô tô ra vào nối nhau không dứt, khiến cô mở to mắt, cho tới khi cô nhìn thấy một chiếc ô tô trông khá quen mắt chạy về phía này.

Ban đầu Ôn Viễn còn ngơ ngác, vì bà Kiều Vũ Phân đã nhập viện mấy hôm nay nhưng Ôn Hành Chi chưa từng tới thăm bà. Cô ngây người nhìn anh xuống xe, nhìn anh đi vể phía này nhất thời hoảng hốt, nhánh cây rơi xuống, đập trúng người Ôn Hành Chi.

Ôn Viễn lung túng, muốn đợi tới lúc anh đi lên thì xin lỗi anh, tuy nhiên thấy anh bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Ôn Viễn bèn không nói nữa.

Ôn Hành Chi nheo mắt nhìn dáng vẻ bối rối của Ôn Viễn, hỏi: “Trưa trời trưa trật, cháu đứng đây làm gì?”

“Dì Thành đưa canh tới đây, cháu đi theo.” Ôn Viễn chỉ vào cửa, ngoan ngoãn nói.

“Sao không đi vào?”

“…”

“Đưa canh mấy hôm rồi?”

“… Cũng mới thôi.”

“Hôm nào cháu cũng đứng ngoài chờ thế này à?”

Ôn Viễn không đáp, Ôn Hành Chi cũng không bắt ép cô, hỏi xong anh mở cửa vào phòng. Biết loại khí thế mạnh mẽ của riêng anh đã rời khỏi, Ôn Viễn đỏ mặt rì rầm: “Nếu quan tâm đến cháu thì đừng suốt ngày trưng cái điệu bộ chất vấn ra như thế. Rất đáng sợ.”

Hôm nay Ôn Hành Chi đến theo lời dặn của ông cụ. Với đứa em trai mà từ khi vợ mình nằm viện tới giờ chưa từng tới thăm lần nào, ông Ôn Hành Lễ cũng không hề oán trách, ông đưa chiếc thìa trong tay cho dì Thành, cùng với Ôn Hành Chi ra phòng ngoài.

Ánh nắng ban trưa chiếu vào căn phòng, ông Ôn Hành Lễ mời anh ngồi xuống.

“Anh muốn bàn với chú về chuyện Ôn Viễn vào đại học.”

Vừa ngồi xuống thì đã nghe anh mình nói như vậy, Ôn Hành Chi thoáng sững người, sau đó mỉm cười: “Anh và chị dâu đều ở đây, e rằng không đến lượt em tham dự vào chuyện này.”

“Hành Chi.” Ông Ôn Hành Lễ tỏ vẻ áy náy, “Hai anh em ta không thể bất đồng quan điểm, chú chăm sóc Viễn Viễn còn nhiều hơn anh, con bé cũng thân thiết với chú hơn nhiều, anh nghĩ … liệu chú có thể khuyên con bé suy nghĩ lại không?”

Nghe vậy, đôi mắt Ôn Hành Chi vẫn trong trẻo tĩnh lặng, không hề xao động: “Em không hiểu sao chị dâu lại cảm thấy chuyện Ôn Viễn tới thành phố T học đại học khủng khiếp như vậy, em nghĩ con bé cũng chỉ muốn rèn luyện bản thân mà thôi, đây là chuyện tốt, không nên nghiêm trọng hóa vấn đề như thế.”

“Anh cũng biết vậy, nhưng, nhưng mà chú thử nhìn bộ dạng hiện giờ của Vũ Phân xem!” Ông Ôn Hành Lễ khổ không sao nói hết.

Ôn Hành Chi khe khẽ gõ lên mặt bàn đá, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh cả, nếu được, em muốn nghe anh kể về mẹ ruột của Ôn Viễn.”

Ông Ôn Hành Lễ kinh ngạc, thực sự không hiểu nổi tại sao bỗng dưng anh lại chuyển chủ đề: “Kể chuyện đó làm gì?”

Ôn Hành Chi không đáp, có điều vẻ mặt vô cùng kiên quyết. Ông Ôn Hành Lễ đành thở dài: “Gần hai mươi năm nay anh chưa từng nhắc tới cô ấy.”

Đó là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, có thể xem như là bạn học của ông. Hai người cùng học tại một Học viện Ngoại giao nổi tiếng trong nước, chẳng qua là, ông học trên bà ba khóa, khi bà vừa vào trường thì ông sắp tốt nghiệp.

Theo lý thuyết hai người không thể quen biết nhau, năm cuối ấy, ông gần như không xuất hiện ở trường, vì thời điểm đó nhân tài rất khan hiếm, nhất là kiểu nhân tài ngoại giao thông thạo ngoại ngữ như ông, ông nhanh chóng được tuyển vào Bộ ngoại giao làm trợ lý, tương lai cực kỳ rộng mở.

Vì suất sắc như vậy, nên Viện trường của Học viện ngoại giao đích thân mời ông về trường diễn thuyết trong lễ nhập học của tân sinh viên. Cũng chính trong buổi diễn thuyết ấy ông quen bà, cô gái ngồi hang nghế đầu tiên, luôn nhìn ông bằng ánh mắt lấp lánh tràn đầy nhiệt huyết. Điều này khiến ông vô cùng kinh ngạc, lại có chút hãnh diện.

Ông biết bà thích ông, mà hành động tiếp theo của bà cũng chứng minh cho suy nghĩ này. Những buổi diễn thuyết của ông bà luôn có mặt, thường xuyên xin chỉ dẫn của ông, thái độ cực kỳ nghiêm túc, tuyệt đối không phải cố ý tiếp cận; tranh thủ các kỳ nghỉ để đi thực tập ở nơi làm việc của ông, cùng ông thức khuya xử lý công việc. Cánh theo đuổi vừa bình thản vừa ung dung như thế không hề khiến ông bực bội mà thậm chí còn cảm thấy thích thú, dù bản thân ông biết rõ mình đã có hôn ước.

“Sau này anh luôn hối hận, nếu nói cho cô ấy biết từ sớm thì cô ấy cũng không mắc kẹt như thế.” Ông Ôn Hành Lễ buồn bã nói, “Hành Chi, chắc chú không ngờ được, cô ấy là một người rất kiên cường, sau khi biết anh đã có hôn ước đã lập tức ra đi một cách dứt khoát, lúc đó điều kiện của cô ấy cũng không tốt lắm, song kiên quyết không nhận sự giúp đỡ của anh …”

Nghe hết câu chuyện này, nét mặt của Ôn Hành Chi vẫn bình thản hờ hững, anh nhìn ông Ôn Hành Lễ bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Động lòng?”

“Hành Chi!” Câu hỏi này khiến ông Ôn Hành Lễ nổi nóng.

Ôn Hành Chi giễu cợt: “Đừng ngại, một người phụ nữ xuất sắc như vậy, nếu anh nói mình không rung động thì đúng là nói dối.”

Ông Ôn Hành Lễ bối rối hồi lâu, gượng gạo nói tiếp: “Về sau, cô ấy lấy một nghiên cứu sinh vật lý cao phân tử ở nước ngoài, hai người về nước cùng nhau, cũng giúp đỡ rất nhiều học sinh Tây Tạng nghèo khó. Khi Ôn Viễn vừa tròn một tuổi, hai người họ đi Tây Tạng, gặp nạn núi lở, cả nhóm không còn ai sống sót. Chuyện sau đó, chắc chú cũng biết.”

Đương nhiên là anh biết hơn nữa còn nhớ cực kỳ rõ ràng, anh nhớ ông Ôn Hành Lễ bất chấp lời khuyên can của bà Kiều Vũ Phân, suốt đêm đi tới Tây Tạng ra sao, lại hạ mình cầu xin người trong nhà nhận nuôi một đứa bé không còn người thân thế nào. Tóm lại, lúc đó mọi thứ đều rối tung rối mù, cuối cùng đứa trẻ ấy vẫn ở lại, đặt tên là Ôn Viễn, vì trong tên của mẹ cô bé có một chữ “Viễn”.

Ôn Hành Chi nheo mắt, tỉnh lại từ trong hồi ức, anh nhìn ông Ôn Hành Lễ, hờ hững nói: “Cho nên lúc này anh mới hiểu ra, khởi nguồn bệnh tật của chị dâu không phải là Ôn Viễn, mà vì chính anh đã không hoàn thành trách nhiệm của một người cha.”

Với ông Ôn Hành Lễ mà nói, những lời này quả thực mỉa mai một cách trắng trợn: “Không phải chuyện của chú, đương nhiên chú, đương nhiên chú có thể thoải mái diễu cợt!”

Ôn Hành Chi đứng lên nhìn ông từ trên cao: “Giễu cợt? Anh nhớ mãi không quên mẹ ruột Ôn Viễn, nên mới nhận nuôi Ôn Viễn. Anh thấy hổ thẹn với chị dâu, nên dù có muốn, anh cũng không dám tỏ vẻ ân cần với con gái của người tình cũ trước mạt chị ấy. Anh ở nước ngoài quanh năm suốt tháng, để Ôn Viễn ở nhà với chị dâu như con gái ngoan, bầu bạn với chị ấy. Mong muốn kiểm soát cực mạnh của chị ấy với Ôn Viễn, có thể nói là do một tay anh tạo nên, giờ chị ấy không thể rời xa Ôn Viễn, tốn bao công sức mới dạy dỗ Ôn Viễn thành bộ dạng mà chị ấy mong muốn, giữ ở bên mình, còn anh …” Ánh mắt anh khi nhìn ông Ôn Hành Lễ tựa như phủ thêm một lớp băng mỏng, “Vì chị dâu đáng thương côi cút, để thoát khỏi sự hổ thẹn và tự trách, anh lại định ép một đứa bé? Bảo anh hèn nhát vẫn còn là nhẹ!”

Ông Ôn Hành Lễ nhìn em trai mình với vẻ khó tin, mà rõ ràng Ôn Hành Chi đã hoàn toàn thất vọng về ông, anh cúi người cầm chía khóa lên xe rồi quay người đi thẳng.

Ôn Viễn chán nản đợi ngoài của, thấy Ôn Hành Chi đột nhiên bước ra vẻ mặt vẫn còn giận dữ không nguôi, cô giật cả mình. Còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy anh nói: “Lại đây, chú đưa cháu về.”

Ôn Viễn hơi do dự, còn Ôn Hành Chi không hề cho cô cơ hội từ chối, anh đi thẳng về phía cầu thang xuống tầng, Ôn Viễn đành ngoan ngoãn theo sau.

Suốt đường đi, Ôn Viễn thấy anh mím môi nên không dám hỏi gì thêm, tới khi về đến cổng nhà, khi cô định xuống xe thì Ôn Hành Chi mới gọi cô lại. Anh nhìn cô, nói: “Mấy bữa nay cháu không cần tới bệnh viện nữa.”

Nghe vậy Ôn Viễn định phản đối, nhưng ánh mắt cảnh cáo của anh lại khiến cô nghẹn họng.

“Làm tốt việc của mình, những chuyện khác không tới lượt cháu phải lo.” Anh nói, “Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, cũng đừng vội đưa ra quyết định, chờ chú về rồi tính tiếp.”

Ôn Viễn gật đầu, anh lại không yên lòng dặn thêm: “Nhớ đấy, chờ chú về rồi tính tiếp.”

“Cháu biết rồi.” Ôn Viễn rì rầm nói, “Chú định đi đâu?”

“Có chút việc gấp, phải rời thành phố B mấy ngày.”

Dường như ý thức được nét mặt mình quá lạnh nhạt, Ôn Hành Chi cố điều chỉnh cảm xúc, anh nhìn Ôn Viễn, như thể có điều gì muốn nói, song thấy vẻ mặt còn kinh hãi của cô thì anh lại thôi, “Được rồi, vào nhà đi.”

Ôn Viễn ngoan ngoãn vào nhà, chợt nhớ ra gì đó, cô quay người gọi Ôn Hành Chi: “Chú ơi, chú còn định tham ra Lễ trưởng thành của cháu không, sắp tổ chức rồi.”

Không hiểu sao cơn giận còn sót lại chợt tan thành mây khói, anh nhìn bộ dạng chỉ sợ anh quên của cô, khẽ nhướn mày: “Đương nhiên chú sẽ không quên việc này.”

Không những không quên, thực ra anh còn khá mong chờ giây phút được thấy cô bé này đứng trên bục lĩnh thưởng, hãnh diện với tất cả mọi người, để ngắm nhìn dáng vẻ hãnh diện mà anh chưa từng bắt gặp nơi cô.

Ôn Kỳ là người cuối cùng trong nhà biết chuyện bà Kiều Vũ Phân nằm viện.

Ôn Kỳ xuất hiện vô cùng đột ngột, đúng lúc Ôn Viễn cũng đang ở đó, thấy anh ta thì giật cả mình. Ôn Kỳ nhìn Ôn Viễn như thể muốn nói gì đó, tuy nhiên ngập ngừng hôi lâu chỉ buông câu: “Em đợi anh ở đây.”

Giọng điệu như đòi bợ khiến Ôn Viễn thấp tha thấp thỏm, cô đứng ngoài phòng bệnh một lúc, đợi gần tiếng đồng hồ mới thấy Ôn Kỳ bước ra.

Anh ta chăm chú nhìn Ôn Viễn một hồi, “Đứng đây làm gì? Làm thần giữ cửa à?”

“Em thích thế.” Ôn Viễn bực bội trà tường.

Ôn Kỳ đưa tay cốc cho cô một phát, “Xuống tầng với anh.”

Hôm nay thơi tiết không nóng bức lắm, Ôn Kỳ chầm chậm đi phía trước, tới vườn hoa bệnh viện thì dừng lại, quay người lại nhìn Ôn Viễn đang lẽo đẽo theo sau. Thấy cô từ từ tới gần anh ta vội hô lên một tiếng “Dừng lại”, Ôn Viễn ngạc nhiên nhìn anh ta, thấy Ôn Kỳ hờ hững nhìn cô rồi đột nhiên mỉm cười thần bí, sau đó lấy ra một hộp sữa từ chiếc áo vest khoác trên khuỷu tay nãy giờ rồi đưa cho cô, là vị chuối tiêu.

“Sao nào, đây vẫn ra dáng anh trai đấy chứ?”

Anh chờ cô phản bác theo thói quen, nhưng không ngờ lại thấy cô rơi nước mắt. Ôn Viễn không hiểu tại sao, chỉ thấy sống mũi cay cay, còn nước mắt đã rơi tự bao giờ. Mọi thứ đều quá đột ngột, song lại tự nhiên như phải vậy.

“Anh không trách em nữa?”

“Anh định phê bình em mấy câu.” Ôn Kỳ nói như thật, “Có điều, từ nhỏ tới lớn anh đã bắt nạt em nhiều rồi, lần này cho qua.”

Ôn Viễn càng thấy buồn hơn, những chuyện khiến hai người họ cãi vã hồi nhỏ đều là những chuyện vặt vãnh, chỉ có lần này anh ta lại nói cho qua. Cô lau nước mắt: “Anh tưởng bây giờ mua cho em một hộp sữa thì em sẽ tha thứ cho anh sao?”

Ôn Kỳ cười, nụ cười trưởng thành và chín chắn. Khi cảm xúc của Ôn Viễn bình ổn trở lại, hai người ngồi xuống nghế đá bên cạnh bãi cỏ. Ôn Viễn uống một ngụm sữa, hỏi với giọng khàn khàn: “Sao đột nhiên anh lại về nhà?”

Cô nhớ là, mọi người vẫn giấu Ôn Kỳ chuyện bà Kiều Vũ Phân phải nhập viện.

“Gọi về nhà, dì Thành nghe máy. Với IQ của anh, chỉ đôi ba cuộc là có thể biết hiết mọi chuyện.”

Ôn Viễn hơi nâng khóe môi, như đang cười nhạo anh ta.

“Ôn Viễn.” Ôn Kỳ chợt gọi cô, nhìn đám trẻ con đang chơi đùa trên bãi cỏ, dịu giọng hỏi: “Sao lại muốn rời nhà?”

Sao lại muốn rời nhà? Ôn Viễn nheo mắt nhìn trên sắc trời nhuộn tối, thấy đây là vấn đề không dễ trả lời.

Từ tiểu học, khi chính tai mình nghe thấy cuộc cãi vã của cha mẹ, với một đứa trẻ mới mười mấy tuổi như cô mà nói, đây đúng là tai họa. Cha mẹ cô ỷ lại suốt mười mấy năm lại không phải cha mẹ ruột của cô, cô đương nhiên không thể chịu nổi sự đả kích này.

Nhưng chung quy cô vẫn kiêng dè cha mẹ, khi cha đi công tác cô cũng không hỏi mẹ chuyện này, mà đi hỏi dì Thành. Dì Thành ở nhà này quá nửa đời người, có chuyện nào mà bà không biết? Tuy nhiên sao bà có thể nói cho cô hay? Bất đắc dĩ, Ôn Viễn đành nói rằng cô muốn đi hỏi ông nội, dì Thành nghe vậy thì phát hoảng, đành kể hết mọi chuyện cho cô nghe.

“Kỳ thực nếu em không biết sự thật thì tốt biết bao.” Ôn Viễn quay ra, đôi mắt lấp lánh nhìn thẳng vào anh, “Em sẽ không nhớ chuyện anh đối xử không tốt với em, là vì em đã cướp đi một nửa sự chú ý của mẹ. Cha không ở nhà quanh năm suốt tháng, là vì không muốn tạo khoảng cách giữa em và mẹ. Ông nội cũng hiếm khi cười với em, là vì ông không thích em. Em nghĩ em nên đi xa một chút, vậy thì mọi thứ đều sẽ tốt đẹp hơn.”

“Nghĩ bậy!” Ôn Kỳ cau mày quở trách cô, “Không ai ghét em cả, hiểu không?”

Ôn Viễn bật cười không tiếp lời mà ôm lấy tay anh ta, vùi đầu vào cánh tay anh ta. Thực ra có một câu cô còn chưa nói với Ôn Kỳ, câu nói ấy – cô đã muốn nói ra từ lâu lắm rồi.

Cô nghĩ, phải chăng cô đi xa bao nhiêu, thì mọi thứ sẽ tốt đẹp lên bấy nhiêu?

Sau khi Ôn Kỳ tới thăm rõ ràng bà Kiều Vũ Phân vui vẻ hơn nhiều, thấy Ôn Viễn cũng không tỏ ra kích động nữa, mà dường như trở lại dáng vẻ dịu dàng hiền hậu trước đây, như thể hoàn toàn quên mất chuyện lúc trước.

Ôn Viễn thấy bà như vậy thì không biết nên làm sao cho phải, còn ông Ôn Hành Lễ vô cùng mừng rỡ, ngày thứ tư kể từ khi bệnh tcuar bà Kiều Vũ Phân có chuyển biến tốt liền để bà xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng. Mấy hôm trước ông cụ Ôn đi sang tỉnh khác, vài bữa nay cũng không ở nhà, coi như may mắn.

Ngày thứ hai bà Kiều Vũ Phân xuất viện chính là ngày tổ chức Lễ trưởng thành, Ôn Viễn lấy đồng phục ra, đanh định gọi điện cho Ôn Hành Chi thì bà Kiều Vũ Phân chợt đẩy cửa vào phòng.

“Mẹ.”

Ôn Viễn tiện tay cúp điện thoại, bà Kiều Vũ Phân thấy vậy bèn mỉm cười: “Đang gọi điện cho ai mà phải giấu giấu giếm giếm thế?”

“Không, không ạ” Ôn Viễn ấp úng phủ nhận.

Thấy thế bà Kiều Vũ Phân cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Mẹ có chuyện muốn bàn bạc với con.”

Vừa nghe giọng điệu của bà, Ôn Viễn chợt có linh cảm không tốt, “Mẹ nói đi ạ.”

“Mấy hôm trước cha con tới Sở giáo dục thành phố, tuy con đã trúng tuyển đại học T, song hồ sơ vẫn chưa gửi đi, mẹ nghĩ có khả năng thay đổi được. Con đừng nóng vội, nghe mẹ nói hết đã …” Thấy Ôn Viễn muốn nói gì đó, bà Kiều Vũ Phân vội ngăn cản cô, “Ông nội không thích con cháu trong nhà dựa vào gia thế để làm việc, có điều mẹ nghĩ, đã có điều kiện, không tận dụng cũng phí. Cha con làm trong giới chính trị, không nợ ân nghĩa của ai là tốt nhất. Chú của con là người tự do, nhưng quan hệ xã hội cũng rất rộng.”

Ôn Viễn đã hiểu sơ sơ ý của bà Kiều Vũ Phân, lòng hoảng hót, “Ý mẹ là?”

Bà Kiều Vũ Phân nhìn thẳng vào Ôn Viễn, sắc mặt không hồng hào như trước, còn vương vẻ nhợt nhạt sau cơn bệnh tật, nhưng nụ cười vẫn bình thản mà tao nhã: “Dạo trước cha con đã nói chuyện này với chú út rồi, nói là chú út có người quen ở Đại học A, liền nhờ chú ấy giới thiệu giúp nhà mình, nhờ chuyển trường cho con. Con thấy sao?”

Ôn Viễn chợt thấy lòng bàn tay mình lạnh lẽo, cả người choáng vàng. Cô tái mặt, ngẩng đầu, “Chú út, chú ấy đồng ý rồi ạ?”

Bà Kiều Vũ Phân vỗ tay, mỉm cười: “Trong nhà nào có ai không biết tính chú ấy, chuyện chú ấy không muốn làm, ai ép được chú ấy?”

Đúng, nếu anh không muốn làm thì ai có thể ép được anh. Ôn Viễn hít sâu một hơi, “Con muốn nghĩ kỹ lại.”

Sau bữa trưa, nhân lúc bà Kiều Vũ Phân đi ngủ, Ôn Viễn khóa cửa phòng để gọi điện thoại, không ngờ Ôn Hành Chi lại tắt máy, không gọi được. Ôn Viễn lại gọi điện thoại cho ông Ôn Hành Lễ, thư ký nhận điện, nói với cô ông Ôn Hành Lễ đang họp, không tiện nghe máy, có chuyện gì có thể nhờ anh ta chuyển lời. Không còn cách nào khác, cuối cùng cô đành gọi điện thoại cho Lại Dĩ Ninh.

“Ôn Viễn?”

Ôn Viễn lau lớp mồ hôi trên trán, “Em muốn hỏi chú út có ở thành phố T không?”

“Hiện tại Ôn tiên sinh không ở thành phố T.”

“Thế chú ấy đang ở đâu ạ?”

“Lẽ ra phải tới thành phố W.” Giọng Lại Dĩ Ninh không mấy chắc chắn, “Cũng có thể tới Mỹ, cụ thể ở đâu thì Ôn tiên sinh không nói. Có lẽ hai ngày nữa sẽ về, có chuyện gì không Viễn Viễn?”

Dưới trời nắng gắt vậy mà Ôn Viễn đổ mồ hôi lạnh ướt người, cô mấp máy môi muốn nói gì đó lại không nói lên lời, chỉ có bàn tay run rẩy cúp máy. Cô chưa từng hoang mang như vậy, dù mấy ngày trước cô mới chống đối cha mẹ, bà Kiều Vũ Phân phát bệnh khiến nhà cửa rối tung nhưng cô cũng chưa từng sợ hãi đến thế. Cô chưa từng trải qua cảm giác không còn đường lui, không nơi lương tựa như lúc này.

Cô nghĩ tới những lời Ôn Hành Chi nói trước khi đi: Chờ chú trở về rồi tính tiếp. Hóa ra anh đang nói về việc này ư?

Tối hôm ấy thành phố B lại có cơn mưa.

Ôn Viễn ăn xong bữa sáng, vừa đi tới cửa thì bà Kiều Vũ Phân đã đưa một cái ô cho cô: “Mấy hôm nay thời tiết thất thường, cầm ô đi để phòng ngừa.”

“Con cảm ơn mẹ.”

“Con bé này, toàn nói linh tinh thôi.”Bà Kiều Vũ Phân vẫn dịu dàng nhìn cô như xưa, nhìn bộ đồng phục trên người cô, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, “Hôm nay chính là Lễ trưởng thành đúng không, tiếc là mẹ còn chưa khỏi hẳn, nếu không chắc chắn mẹ sẽ tới.”

Khóe môi Ôn Viễn run run, mỉm cười điểm tĩnh: “Không sao đâu ạ, con sẽ cầm giấy khen về cho mẹ.”

Bà Kiều Vũ Phân hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, thoáng ngây người rồi phấy tay áo bảo cô đi.

Ôn Viễn nghĩ một chốc, bước tới cửa nhưng vẫn dừng lại, cô biết mình chắc chắn khiến bà thất vọng: “Mẹ.”

“Hả?” Bà Kiều Vũ Phân vừa đi tới cửa phòng, nghe cô gọi thì quay người lại.

“Tối qua con đã nghĩ kỹ rồi, con cảm thấy nguyện vọng cũ hợp với con hơn, cho nên không cần chuyển trường nữa đâu ạ.”

Nói xong cô cũng không nhìn vẻ mặt của bà Kiều Vũ Phân, mà quay người đi thẳng.

Trước đây rất lâu, từ cái thời mà cô còn là một cô bé vừa tốt nghiệp tiểu học, chuẩn bị bước vào trung học cơ sở, cô đã trải qua một lần cưỡng ép chuyển trường, khi đó cô phải tạm biệt bạn thân nhất thuở thiếu thời, tạm biêt cơ hội tiếp thu chính sách giáo dục mới, tam biệt dì Thành, trở thành con người của hiện tại.

Bây giờ cho dù kết qua tốt hay xấu, lòng cô cũng không còn gì nuối tiếc. Cho nên lần này cô muốn đưa ra quyết định vì chính bản thân mình, cô không cảm thấy con đường mà bà Kiều Vũ Phân vạch sẵn cho cô không tốt, chẳng qua cô nghĩ con đường ấy không hợp với cô. Có lẽ sau này cô sẽ hối hận, nhưng đó cũng là chuyện của tương lai.

Ôn Viễn tới trường khá sớm, để giết thời gan nên cô quyết định đi dạo trong sân trường. Chắc vì tối qua quá ủ rũ nên Ôn Viễn thấy người hơi rệu rã, cô bước đi chầm chậm, khi tới sân bóng rổ gần hội trường thì gặp Tô Tiễn.

Cậ ta đang chơi bóng với đàn em cấp dưới, mặc bộ đồng phục thi đấu cũ, rất tùy tiện, không hề có dáng vẻ của người tới tham dự buổi lễ. Ôn Viễn đứng yên nhìn cậu ta, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Tô Tiễn đứng trên sân bóng, mỉm cười nhìn cô, cậu ta ném bóng cho đồng đội rồi chạy ra khỏi sân bóng rổ.

“Sao không chơi tiếp?”

“Đùa một chút thôi.” Tô Tiễn lấy đồng phục thi đấu lau mồ hôi một cách bừa bãi, thấy cô mặc vô cùng chỉn chu bèn cười nhạo: “Đây là đồng phục của lớp 11 đúng không?”

Lại kỳ thị cô không cao lên, Ôn Viễn lườm cậu ta một cái. Tô Tiễn cười ha ha, đi cùng cô tới ghế đá dưới cây cổ thụ rồi ngồi xuống.

Thời tiết sau mưa cũng không nóng rực như dạo trước, tuy trời nắng song thi thoảng cũng có gió thổi qua. Ôn Viễn rất thích cảm giác khoan khoái này, ngồi trên ghế chẳng buồn nhúc nhích cho tới khi Tô Tiễn huých nhẹ vào tay cô: “Vào trường đại học nào?”

“Đại học T.” Ôn Viễn hơi chột dạ.

“Chẳng phải đã nói sẽ ở thành phố B ư?”

Ôn Viễn ậm ờ môt tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu thì sao?”

Cô tưởng rằng cậu ta nhất định sẽ nói một đáp án khiến cô hổ thẹn, không ngờ Tô Tiễn chỉ mỉm cười dịu dàng, nụ cười vừa trong sáng vừa gợi cảm: “Tớ ấy à, tớ đi du học.”

Ôn Viễn cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Vậy hai chúng ta chẳng phải kẻ tám lạng người nửa cân?!”

Thùng rỗng kêu to - Lời này quả là chính xác. So với Ôn Viễn, Tô Tiễn bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ta nhìn cô, ánh mắt như vương nét cười, lại tựa như trống rồng: “Ừ, tớ đoán đúng khởi đầu, nhưng lại đoán sai kết cục.”

“Tô …”

Ôn Viễn huých nhẹ vào ngườ cậu, thấy cậu ta chợt sáp lại gần, hỏi: “Cậu nhớ bọn mình quen nhau từ bao giờ không?”

Ôn Viễn ngẩn ra hồi lâu, Tô Tiễn mỉm cười đắc ý: “Từ lớp 9, khi đó tóc cậu cũng dài thế này, còn đeo một cặp kính màu đen, đứng giữa đám đông cũng chẳng ai thèm để ý.”

Ôn Viễn không hiểu tại sao hôm nay Tô Tiễn lại độc mồm như thế, cô cúi đầu lẩm bẩm: “Bây gờ vẫn thế thôi.”

Tô Tiễn cười, hỏi cô như thể vô cùng hoang mang: “Vậy cậu nói xem, tại sao tớ lại thích người chẳng có gì đặc biệt như thế?”

Ôn Viễn muốn phản bác, song khi hiểu ra cậu ta đang nói gì, cả người bỗng đờ ra: “Cậu …”

Cô đứng lên nhìn cậu ta với vẻ khó tin.

Tô Tiễn không hề bận tâm, nói với giọng bông đùa: “Chỉ có cậu là thông minh thôi, biết yêu sớm không bao giờ có kết quả tốt, nên không hề có ý định yêu đương. Câu nhìn tớ này, hết yêu sớm rồi lại yêu thầm, giờ cũng chỉ thế mà thôi. Cậu nói gì đi? Sợ thật đấy à? Tớ nhớ ngày trước khi nhận được thư tình của tớ, cậu cũng không như thế này …”

Ôn Viễn ngắt lời cậu ta: “Cậu nói, cậu chính là người viết lá thư dạo trước?”

“Chính tớ viết đấy.” Tô Tiễn thoải mái thừa nhận rồi lại cười tự giễu: “Đôi khi tớ chỉ hận không thể tát cho mình mấy bạt tai, cậu nói xem, nếu như lúc ấy tớ thừa nhận thì có khi chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi. Nhưng bây giờ tớ thừa nhận, cậu còn cần tớ không?”

Ôn Viễn nhìn Tô Tiễn, chợt thấy buồn vô cũng, cô lấy tay đánh cậu ta: “Bây giờ sao còn kịp nữa?”

Tô Tiễn ngẩn người, bật cười: “Phải, sau này không thể theo đuổi con gái như thế. Không được do dự, lúc nào cần ra tay thì phải ra tay.”

Ôn Viễn không đáo chỉ thấy cổ họng mình ứ nghẹn, giống như có thứ gì đó đang chặn ngang. Tô Tiễn cũng không dám nhìn cô,cậu ta đứng lên, quay đầu nói: “Ôn Viễn, tớ đi đây.”

“Cậu không tham dự lễ trưởng thành sao?”

“Đi du học tới nơi rồi còn tham gia làm gì nữa?” Tô Tiễn cố tỏ ra phóng khoáng, dang rộng hai tay, “Nào, ôm một cái.”

Ôn Viễn nhìn cậu ta suýt nữa thì khóc, khóe mắt Tô Tiễn cũng ửng đỏ, cậu ta ôm cô, nói một câu bên tai cô rồi quay người rời đi.

Cậu ta nói: “Giờ mới nói câu này thì cũng đã muôn, tuy nhiên tớ vẫn muốn cho cậu biết, những điều tớ viết trong lá thư ấy đều là sự thật.”

Vì buổi lễ sắp bắt đầu nên trường hoc cũng đông ngườ hơn.

Ôn Viễn vẫn ngồi trên chiếc nghế đá đấy, cô cố nhớ lai nội dung lá thư mà Tô Tiễn gửi cho cô, cô nhớ trong thư, cậu ta từng viết một câu thế này, cậu ta nói thích cô, muốn vào cùng một trường đại học với cô. Sau đó, cô lại nhớ cậu ta luôn hỏi hóng hỏi gió xem cô định đăng ký vào trường đại học nào, thực ra cô đều biết, song luôn làm như không hiểu.

Ôn Viễn bỗng cảm thấy bản thân như bị ức hiếp, cô cố gắng giãy giụa, thậm chí chẳng ngại lừa mình rối người, nhưng lại bị một câu của Tô Tiễn xé toang tất cả. Cậu ta nói đúng, yêu sớm chẳng bao giờ có kết quả tốt. Ở cái tuổi này, cô cũng thích một người, nhưng ngoài việc ảo tưởng mình dũng cảm cô chẳng nhận được bất cứ thứ gì. Mà cô vẫn cứ ngốc nghếch như thế, xem những chuyện ấy là thật.

Ôn Viễn ôm gối muốn khóc lên, cô biết cô còn nhỏ, còn trẻ, có thể vì bảo vệ tôn nghiêm của bản thân mà từ bỏ ngườ không yêu mình. Có điều, dù tự an ủi mình bằng cách nào chăng nữa, cô vẫn thấy buồn khổ vô cùng, thế là cô lau nước mắt trên mặt, lấy di động ra gọi vào số Ôn Hành Chi.

Cuộc gọi vẫn ở chế độ chờ, Ôn Viễn không đợi lời nhắn tự động nhắc cô không ai nghe máy, đã nói luôn: “Cháu biết cháu chưa bao giờ là người thông minh, chú cũng luôn coi cháu là một đứa trẻ ngốc nghếch, có điều bây giờ cháu sẽ không như vậy nữa. Chú đừng tưởng cháu thích chú thì chú có thể thoải mái ức hiếp, lừa gạt cháu. Cháu nói cho chú biết, cháu sẽ không thích chú nữa, cháu sẽ quên chú đi, bắt đầu từ bây giờ!”

Cô tưởng mình đã cực kỳ kiến quyết, cũng cực kỳ hài lòng với biểu hiện ấy. Ấy thế mà khi cô nhìn màn hình hiển thị, lại sững sờ kinh ngạc---Cuộc gọi đang kết nối!

Cô nhìn điện thoại với vẻ khó tin, lại đặt bên tai một lần nữa, dầu kia là giọng nói khẩn thiết của Ôn Hành Chi: “Ôn Viễn, không được ngắt máy!” Tựa như không nghe thấy lời của cô, anh nói thêm,, “Chú vừa xuống máy bay, giờ đang trên đường tới trường của cháu. Đứng ở cổng trường chờ chú, nghe không? Ôn Viễn?”

Ôn Viễn ngẩn ngơ nhìn điện thoại, màn hình hiển thị cuộc gọi vẫn đan tiếp diễn, không phải cô không dám ngắt máy, mà vì giờ phút này cô đã quá khinh ngạc. Khi nãy, cô đã nói gì vào điện thoại?

Ôn Viễn bình tĩnh lại, ngắt máy cái rụp, cô cảm thấy mình không thể ở lại trường được nữa, không thì khi gặp anh cô sẽ phát điên. Tuy nhiên cô vừa chạy tới cổng trường thì đã nhìn thấy một chiếc xe đen đang chạy về phía này. Cô đối mặt với người đàn ông trong xe mấy giây, bèn chỵ theo hướng ngược lại, không hề để tâm tới tiếng gọi từ phía sau: “Ôn Viễn!”

Cô chạy bừa vào một con hẻm nhỏ ven trường, trái tim như sắp vọt ra ngoài, giờ phút này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩa duy nhất, không thể để anh tóm được, cô không còn mặt mũi nào mà đối diên với anh.

Hành động này của cô khiến Ôn Hành Chi tức giận vô cùng, xe dừng trước đầu con hẻm, anh cũng lập tức xuống xe tìm người. May là chân dài tay dài, chẳng mấy chốc anh đã đuổi kịp Ôn Viễn, kéo lấy tay cô: “Sao cháu lại chạy?”

Bị anh giữ chặt, Ôn Viễn không dám ngẩng đầu nhìn anh, chỉ cố giãy dụa: “Thả cháu ra!”

Ôn Hành Chi không những không thả, mà còn giữ chặt hai tay cô, một tay khác thì nắm eo cô, bế cô lên: “Theo chú lên xe trước đã.”

Bị bế như vậy, Ôn Viễn xấu hổ gần chết: “Chú thả cháu xuống! Chú mau thả cháu ra!”

Ôn Viễn dùng hết sức lực mà vùng vẫy, hai chân giẫy đạp, chắc chắn rất đau nhưng anh vẫn không buống tay. Nhất thời tủi thân vo cùng, Ôn Viễn òa khóc: “Sao chú có thể đáng nghét đến thế nhỉ?”

Cô khóc, cuối cùng Ôn Hành Chi cũng đành cam chịu, anh thả lỏng tay, nghiêng đầu nhìn cô, thấy gương mặt khóc lóc như mèo hoa ấy, anh vừa đau đầu vừa không biết nên làm sao cho phải.

“Ôn Viễn.”

Anh gọi cô với giọng trầm ấm, kết quả cô trừng mắt nhìn anh, tựa như một chút thỏ đang hoảng hốt: “Thả cháu xuống!” “Không được.” Ôn Hành Chi bình thản nhìn cô, cơ hồ xiết hai tay, “Giờ cháu không ngoan, nên chú không thể thả cháu xuống.”

Ôn Viễn cắn răng giãy giụa, Ôn Hành Chi điềm tĩnh đi về phía xe, nói với Lại Dĩ Ninh đang tròn mắt ngạc nhiên: “Về khu nhà phía đông ngoại thành, ngay bây giờ.”

Ôn Viễn bị sốt vào đúng thời điểm quan trọng này.

Mưa rả rich mấy hôm khiến cả thành phố lãng đãng trong khí lạnh, chưa tới bảy giờ trời đã tối đen. Ôn Viễn ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có ai đó đang tiêm cho cô, cảm giác nói đau khiến cô khẽ động đậy, sau đó liền có một đôi tay giữ cô lại, không hề cưỡng ép nhưng cũng làm cô không nhúc nhích được nữa.

Sau một mũi tiêm, cô lại lơ mơ thiếp đi, cho tới lúc nóng quá mà thức giấc. Người ướt nhẹp mồ hôi, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ôn Viễn hất chăn trên người ra, mãi mới mát mẻ một chút, cô thoải máu tới mức sắp cảm thán một tiếng thì lại có một đôi tay kéo chăn lại cho cô. Ôn Viễn chưa tỉnh hẳn, bất giác lại hất chăn ra lần nữa, không ngờ người nọ đưa tay đến gần, lần này thì quấn chặt cả người cô lại.

Ôn Viễn nổi giận thật rồi, cô mở choàng mắt, thấy người nọ đang khom lưng trước mặt mình. Bị sốt quá nặng, Ôn Viễn chẳng mấy tỉnh táo, cô sửng sốt trong chốc lát rồi mới nhận ra đây là đâu.

Cô đảo mắt quan sát căn phòng, sau đó ánh mắt dừng trên người Ôn Hành Chi.

“Tỉnh rồi à?”

Tiếng nói của anh khiến cô hoàn toàn tỉnh táo, cũng giúp cô nhớ lại cô đã bị người đàn ông này tóm về thế nào, cô sốt bừng bừng ngất xỉu trong xe. Ôn Viễn hừ một tiếng, nằm về như cũ, cũng tiện tay trùm chăn lên đầu.

Cô đã tỉnh hẳn rồi, cảm thấy nóng nực vô cùng, trốn trong chăn thấy rất khó chịu. Chẳng qua cô còn giận anh nê chẳng buồn thò đầu ra, cô trốn trong chăn hồi lâu thì nghe thấy tiếng đóng cửa “Lạch cạnh”. Cơ mà anh lại có thể đi ra ngoài!

Ôn Viễn giận dữ hất chăn ra nhìn căn phòng trống không, co thấy vừa tủi thân vừa bực bội, không tìm thấy dép, cô bèn đo chân trần xuống đất, đi được mấy bước thì đã thấy cửa phòng mở ra.

Ôn Hành Chi bưng một cốc nước ấm và môt hộp thuốc đi vào phòng, thấy cô đứng giữa phòng, anh hơi nhướn mày, “Sao lại đi chân trần?”

Ôn Viễn không thèm trả lời, bắt đầu tìm dép khắ nơi. Đúng lúc ấy một đôi dép được đưa tới trước mặt cô, vẫn là đôi cô đi lần trước, cự kỳ sạch sẽ, chắc chắn không có ai dùng nó.

Ôn Viễn ngồi xổm trên nền trợn mắt nhìn đôi dép một lúc, mới chầm chậm xỏ vào, sau đó đững dậy định đi ra khỏi phòng.

Ôn Hành Chi thấy vậy, thong dong nói với cô một câu: “Uống thuốc trước đã.”

Ôn Viễn đứng yên tại chỗ, cự tuyệt ngay: “Cháu không uống.”

“Cháu bị sốt, chú không nói đùa với cháu.”

Ai đùa với chú, Ôn Viễn thầm nghĩ, “Cháu khỏe rồi.”

Ôn Hành Chi không để ý lời giải thích của cô, đưa cho cô một nắp thuốc, không ngờ là những viên thuốc lớn đã được bẻ ra làm bốn, chen giữa nhưng viên kẹo đường, giống như hồi nhỏ cô bị ốm, dì Thành cũng dỗ dành cô uống thuốc thế này.

Ôn Viễn hơi do dự.

Lẽ nào anh vẫn còn nhớ? Lần ấy anh bị ốm, cô muốn trêu chọc anh bèn bẻ thuốc thành bốn mảnh để đưa cho người lớn như anh uống. Không ngờ lần này anh dùng chính cách đấy để dỗ dành một đứa trẻ như cô uống. Anh là người lớn, luôn có khả năng, có biện pháp khiến cô ngoan ngoãn nghe lời.

Ôn Viễn nghét anh như thế, tuy nhiên lần nào cũng dễ dàng bị anh dỗ ngọt, vì cô biết anh thực sự quan tâm tới cô, cô cũng ghét bản thân như vậy.

“Cháu nói rồi mà, cháu không uống thuốc đâu.” Cô cúi đầu, giọng hơi khan khan. Biết mình lại sắp khóc, Ôn Viễn day day hai má, ngẩng đầu nói với anh, “Cháu ra ngoài quá lâu rồi, hông về nhanh thì mọi người trong nhà sẽ lo lắng, cảm ơn chú vì hôm nay đã chăm sóc cháu, sau này cháu sẽ không làm phiền chú nữa …”

“Ôn Viễn.” Anh ngắt lời cô, ánh mắt không hề xao động “Đừng giận dỗi nữa.”

“Cháu không giận dỗi!” Ôn Viễn tức tối kêu lên, nước mắt lại cứ thế trào ra. Cô nhìn anh, muốn nói mà không biết nên nói gì, muốn đưa tay đánh anh nhưng mà không nỡ, cô thấy rất mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào đành ngồi xổm xuống chôn đầu vào gối, khóc nấc lên.

Rốt cuộc Ôn Hành Chi cũng nhận ra cô đang nói thật, anh day day ấn đường, bất đắc dĩ cúi người: “Ôn Viễn, nói cho chú biết đã xảy ra chuyện gì.”

Ôn Viễn không đáp, bờ vui run rẩy, nghiêng người đi nơi khác, dù không thấy mặt cũng không muốn đối diện với anh.

Ôn Hành Chi cười khẽ: “Chú mới đi có một tuần thôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà cháu lại khóc thảm thiết thế này? Chẳng phải chú đã dặn rồi ư, đợi chú về rồi tính tiếp.”

Câu nói này khiến Ôn Viễn nổi xung, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Chờ chú về rồi chuyển trường cho cháu sao? Chú cũng muốn nhốt cháu ở thành phố B đúng không? Thảo nào trước khi đi chú lại ngập ngừng như thế, một tuần này có phải chú đang tìm cách để nói với cháu không? Chú muốn cháu làm người nhà họ Ôn như thế à?”

Cuối cùng cũng hiểu ra, Ôn Hành Chi dở khóc dở cười, anh đối diện với đôi mắt đỏ bừng của cô một thoáng, bỗng thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cô. Ôn Viễn hoang mang nhìn anh, chợt nghe anh nói: “May mà cháu biết mình biết người, bảo cháu là đồ ngốc quả thực không oan.”

Chờ hồi lâu lại chỉ nghe được câu này, Ôn Viễn hằm hằm giận dữ: “Đúng đấy, đồ ngốc này quyết định không quấn lấy chú nưa, chú đã hài lòng chưa?”

“Không dễ vậy đâu.” Anh nói, “Hai năm qua chú đã giúp cháu dọn dẹo bao chuyện phiền phức, cháu muốn tưởng thôi là thôi được ư?”

Ôn Viễn ngẩn ra, không hiểu ý anh.

Ôn Hành Chi cũng không nóng vội, đưa tay chỉnh lại cổ áo giúp cô, tới khi nó phẳng phiu như cũ, anh mới điềm nhiên nói: “Chú không biết chị dâu định làm gì, nhưng chú cam đoan là, hồ sơ nguyện vọng của cháu sẽ không thay đổi, mà cũng không thể thay đổi được nữa. Chỉ có thể là đại học T.”

Nghe được lời này, Ôn Viễn ngạc nhiên nhiều hơn vui sướng: “Tại sao?”

“Bời vì …” Ánh mắt anh rời lên khuôn mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú khiến anh thoáng giãn mày, “Không thấy cháu, chú không yên lòng.”

Một cảm giác kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong tim Ôn Viễn, cô tròn mắt nhìn anh. Một lúc lâu cô mới đáp với giọng khan khan: “Cháu nói cho chú biết nhé, cháu đã lớn rồ, chú không gạt được cháu bằng cách này nữa đâu.”

“Chú gạt cháu bao giờ?” Anh vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, động tác rất dịu dàng, “Chú vốn nghĩ đợi cháu lớn lên chút nưa, nhưng ai ngờ có mỗi chuyện vào đại học thôi mà lại nảy sinh lắm vấn đề như vậy. Huống chi lần trước cháu lại trốn ngay dưới mắt chú, cho nên sao chú có thể gạt cháu nữa đây?”

Đúng thế, cô từng trốn một lần rồi. Đó là vì cô bỗng nhận ra cô thích anh, lại sợ hãi anh sẽ cười nhạo khi biết tình cảm trong lòng cô, nên mới chọn cách trốn tránh, co vốn không dám đưa ra giả thiết, rằng anh cũng thích cô.

Ôn Viễn chợt thấy khó mà tin nổi, cô bất giác nắm chặt thảm trải sàn, đây là hành động quen thuộc mỗi khi cô hoảng loạn: “Chú đừng quên chú vẫn là chú của cháu …”

Ôn Hành Chi cúi đầu ông cô vào lòng: “Khi nãy cháu còn nói không muốn làm người nhà họ Ôn, giờ đã quên rồi sao?” Nói rồi anh vén tóc cô lên, lau nước mắt vương lên trên má cô, “Cũng vây cả thôi, có lẽ mọi người trong nhà sẽ không dễ dàng chấp nhận, tuy nhiên nhìn chung vấn đề cũng không lớn lắm.”

Suy cho cùng, cô cũng chẳng hề có quan hệ huyết thống với anh.

Ôn Viễn chợt thấy người đàn ông trước mắt mình như biến thành người khác, cô nhìn anh hồi lâu, run rẩy nói: “Cháu rất nhát gan, nhưng nếu chú khiến cháu tưởng thật, có lẽ cháu sẽ quấn lấy chú, không bao giờ buông tha. Chú phải nghĩ thật kỹ, bây giờ chú chỉ coi đây là chuyện không đơn giản, song biết đâu sau này chú lại thấy đây là chuyện phiền toái khủng khiếp.”

Ôn Hành Chi thấy buồn cười: “Cháu yên tâm, chú không phải cháu, cho dù có phiền toái tới đâum chú cũng không để người khác phải thu xếp hộ mình. Huông chi …” Anh chợt ôm lấy cô, “Cháu cũng không phiền đến thế.”

Đây không phải là câu nói ngọt ngào nhất thế gian, song lại hợp với cô nhất. Ôn Viễn biết điều này, nước mắt vẫn tràn khóe mi tí tách rơi xuống, cô ôm lấy vai anh nghẹn ngào nói: “Nhưng cháu không tuyệt như Tô Mạn và Tần Chiêu, chú cũng sẽ không hối hận chứ?”

“Tại sao chú lại thích họ?”

“Tại sao không?”

“Vì họ quá thông minh.” Anh nói.

Quá thông minh, sẽ không gây ra một đống phiền phức. Không có phền phức ấy, sao anh phải bận tâm?

Nghe nói, điều tuyệt với nhất trên thế gian chính là phát hiện ra người bạn yêu cũng yêu bạn. Ôn Viễn nghĩ, quả là tuyệt với, tuyệt tới mức cô có cảm giác trái tim đươc lấp kín. Có điều, khi cô thấy nhẹ nhõm, điều duy nhất cô làm là ôm lấy anh mà khóc.

Ôn Hành Chi bật cười, dỗ dành cô, vừa yêu chiều lai vừa mình thản, còn Ôn Viễn vẫn không nén được những rung động từ tận đáy lòng. Hóa ra đây chính là tình yêu, như thể sống sót sau biến cố, chìm đắm trong niềm vui và hạnh phúc, ngay cả linh hồn cũng bắt đầu run rẩy.