Thôn Phệ Tinh Không

Chương 41: Vùng Hoang Dã



Phía bắc, cách căn cứ Giang Nam mấy trăm dặm có một quân khu đồn trú.
- Xình xịch…
Đoàn tàu từ từ dừng lại ở trạm quân khu.
Chỉ thấy một đám vũ giả được vũ trang đầy đủ, từng người nhảy xuống khỏi đoàn tàu. Tổng cộng có tất cả hai mươi người. Sau khi nhảy xuống hết, hơn hai mươi người này nhanh chóng tập hợp thành bốn tiểu đội.
- La Phong, bình thường khi vũ giả chúng ta ra ngoài săn săn giết quái thú, lúc cần tiếp tế đều sẽ vào quân khu này.
Trần Cốc chỉ vào một tháp sắt cao chừng năm sáu mươi mét, đứng sừng sững ở phía trước.
- Thấy tòa tháp đó không? Cả Hoa Hạ quốc, thậm chí là trên toàn thế giới, bất kỳ một quân khu nào đều sẽ chừa ra một khu vực đặc biệt làm căn cứ tiếp tế cho vũ giả, chỉ để vũ giả chúng ta nghỉ ngơi. Bình thường trong mỗi căn cứ tiếp tế vũ giả đều được xây dựng một tòa tháp hải đăng. Ngụ ý là để chiếu sáng chỉ đường về nhà cho đám vũ giả chúng ta.
La Phong gật gật đầu.
Căn cứ tiếp tế vũ giả nằm trong quân khu là những tòa tiểu lâu u tĩnh, điều kiện vật chất cực kỳ tốt.
- Tiểu đội Hỏa Chùy, các ngươi nghỉ ngơi ở E6.
Một viên sĩ quan của căn cứ tiếp tế đưa cho đội trưởng tiểu đội Hỏa Chùy - 'Cao Phong' một chiếc thẻ rồi vỗ vai Cao Phong cười:
- Lão Cao, lần này định đi săn bắn bao lâu? Nếu kiếm được hàng tốt, nhớ bán cho Địa Hạ Liên Minh ta nhé. Ta nhất định sẽ trả ngươi giá cao.
Trong căn cứ tiếp tế mặc dù có không ít người phục vụ mặc quân phục, nhưng thực tế, nhân viên phục vụ trong căn cứ tiếp tế vũ giả đều đến từ Cực Hạn Vũ Quán, Lôi Điện Vũ Quán, quân đội chính phủ cùng với Địa Hạ Liên Minh. Họ vừa phục vụ, vừa thuận tiện thu mua những vật liệu trên người quái thú mà đám vũ giả săn được.
- Ha ha, được chứ.
Cao Phong cười ha ha.
- Nhanh lên, cho người chuẩn bị cơm trưa cho chúng ta đi.
Tòa căn cứ tiếp tế này có phạm vi không quá lớn.
- E6, ở kia.
Tiểu đội Hỏa Chùy chẳng mấy chốc đã tìm tới tòa tiểu lâu ba tầng 'E6', đưa thẻ điện tử quét qua cánh cổng. Cánh cổng tiểu lâu ba tầng mở ra. Khi tiểu đội Hỏa Chùy chưa ly khai căn cứ tiếp tế, quyền sử dụng tòa tiểu lâu này hoàn toàn thuộc về tiểu đội Hỏa Chùy.
- Ngủ một lát đã, tối hôm qua ngủ chẳng ngon chút nào.
Trần Cốc buông hai rương sắt to tướng trên người xuống, nhảy thẳng vào sofa, ngồi trên sofa vặn vẹo cái lưng đang mòi nhừ của hắn.
- Muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi luôn đi. Tối hôm nay chúng ta chính thức xuất phát, đến lúc đó tất cả đều phải có tinh thần thật tốt.
Đội trưởng Cao Phong phân phó.
- Rõ.
Thiết Thương Trương Khoa, huynh đệ Song Nguyệt Loan Đao đều cười, hiển nhiên là đã sớm biết quy củ này rồi.
- Tối nay xuất phát à?
La Phong hơi giật mình.
- La Phong, ngươi không nhìn thời tiết à? Bây giờ là cuối tháng tám, là lúc nóng nhất trong năm. Trời nóng thế, lưng đeo mấy trăm cân thì chạy cái nỗi gì? Ngươi có bao nhiêu nước cũng không đủ uống, đến lúc đó chỉ có thể uống nước sông thôi.
Trần Cốc cười nhìn La Phong.
- Buổi tối mát mẻ, đi không phải sướng hơn à? Hơn nữa còn tiết kiệm nước nữa.
La Phong cười xấu hổ.
Mặc dù hắn đã đọc không ít sách, nhưng đúng là không chú ý tới điểm này.
- Hả?
Ánh mắt La Phong nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thì thấy một bóng người trong căn cứ tiếp tế.
- Trần ca, ngươi xem, đó không phải là Trương Trạch Hổ sao?
Trương Trạch Hổ lúc này trên người được băng bó chi chít, trên băng còn mơ hồ có vết máu. Hiển nhiên Trương Trạch Hổ đã bị thương và đang dưỡng thương ở căn cứ này.
Trần Cốc cũng quay đầu nhìn lại:
- Đúng, là Trương Trạch Hổ!
- Ủa!
Trần Cốc đi đến cửa, đắc ý hô to một tiếng.
- Trương Trạch Hổ, ngươi làm sao vậy? Lần trước không phải còn ngon lắm mà, sao vừa chớp mắt một cái đã bị thương thế này?
Bên ngoài, Trương Trạch Hổ đang vừa đi vừa nói chuyện phiếm với đồng đội, nghe vậy liền quay đầu nhìn lại thì thấy bọn người La Phong, Trần Cốc ở cửa tiểu lâu. Hắn tức tới nghiến răng ken két nhưng vẫn cố nén lửa giận, ngược lại còn lớn tiếng cười chế giễu nói:
- Trần Cốc, tiểu đội Hỏa Chùy các ngươi cũng là tiểu đội tinh anh, sao lại có một tên lính mới thế? Ha ha, không sợ toàn đội các ngươi bị hắn làm mệt chết à!
Bình thường một tiểu đội tinh anh khi đã hoạt động ăn khớp với nhau thì rất ít khi nguyện ý cho lính mới gia nhập thêm.
Bởi vì cho dù lính mới có tố chất thân thể tốt, nhưng không có kinh nghiệm, vào lúc mấu chốt rất dễ dàng làm loạn đội hình, liên lụy tới những đội viên cũ.
----- o O o -----
Hai người Trương Trạch Hổ và Trần Cốc châm chọc nhau khiến đội trưởng 'Song Phong Chùy' Cao Phong phải quát lên. Trương Trạch Hổ nghe Cao Phong quát cũng không còn dám lên tiếng nữa. Tuy đôi khi hắn dám đấu đá với Trần Cốc, nhưng hắn chẳng bao giờ dám đấu với Cao Phong! Đó là vì Cao Phong sử dụng binh khí lạnh, còn Trần Cốc thì sử dụng vũ khí nóng.
Sử dụng vũ khí nóng, cho dù đạt tới đỉnh cao thì cũng chỉ là cấp độ 'chiến tướng sơ cấp' . Vì vũ khí nóng bình thường nhiều nhất chỉ có thể uy hiếp được quái thú sơ cấp thôi.
Trương Trạch Hổ chỉ còn cách 'cấp chiến tướng' chỉ một chút thôi.
- Mẹ nó, không ngờ La Phong lại chui vào được tiểu đội Hỏa Chùy.
Trương Trạch Hổ vừa đi với đồng đội mình trên đường, miệng vừa chửi bới.
- Vốn tưởng hắn sẽ xin vào một tiểu đội vũ giả bình thường. Như vậy, ta có thể dạy dỗ hắn tới nơi tới chốn, để hắn biết hậu quả khi trêu vào ta. Nhưng không ngờ hắn lại vào tiểu đội Hỏa Chùy!
Trương Trạch Hổ giận tới mức nghiến răng ken két.
- Hổ tử, thanh niên bên cạnh Trần Cốc vừa rồi chính là tên La Phong đã bắt ngươi phải bỏ một trăm triệu à?
Độc nhãn trung niên bên cạnh hỏi.
- Đúng, chính là hắn.
Trong mắt Trương Trạch Hổ lóe ra vẻ hung ác.
- Thằng ranh con, ta vốn tưởng rằng hắn không dám làm quá đáng. Ai ngờ vừa đàm phán xong thì An Toàn Cục đã tới nhà cháu ta rồi! Không ngờ tên tiểu tử này lại báo thẳng cho An Toàn Cục. Ta bị ép lập tức phải lấy danh nghĩa cháu trai ta hiến cho quốc gia một trăm triệu, để ta cháu trai được danh hiệu 'công dân cấp một sao' . Nhưng cho dù như vậy, cháu trai ta vẫn bị giam giữ mấy tháng.
Vừa nghĩ tới vẻ lo lắng của đại ca mình lúc đó, cùng với vẻ hoảng sợ của Trương Hạo Bạch khi bị An Toàn Cục bắt đi, Trương Trạch Hổ càng phẫn nộ hơn.
Lúc trước hắn đã cam đoan với đại ca, cháu trai.
Mặc dù hắn đã bỏ ra một trăm triệu, bảo vệ cho cháu trai nhưng Trương Hạo Bạch vẫn không tránh được việc bị giam giữ mấy tháng, chịu chút khổ sở.
- Thôi, đừng nghĩ quá nhiều. Cho cháu trai ngươi nếm chút khổ sở cũng có lợi với hắn.
Trung niên độc nhãn cười, khẽ nói:
- Ngươi tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi. Vết thương này của ngươi phỏng chừng vài ba ngày nữa là khỏi. Đến lúc đó chúng ta có thể xuất phát, tiếp tục đối phó với con súc sinh đó. Giết con súc sinh đó xong, đội chúng ta coi như phát tài rồi.
- Ừm.
Trương Trạch Hổ gật đầu thật mạnh, lập tức liếc liếc mắt nhìn tiểu lâu số E6 xa xa, cười khẩy nói:
- Ta dám cá, lần đầu tiên vào vùng hoang dã, thằng nhóc đó không chết thì cũng trọng thương!
- Ha ha, ngươi thù hắn cũng không ít nhỉ, lần đầu tiên vào vùng hoang dã, việc bị thương là không tránh được.
Trung niên độc nhãn cười nói.
----- o O o -----
Hoàng hôn, cả sáu người tiểu đội Hỏa Chùy vũ trang đầy đủ rồi mới rời căn cứ tiếp tế, tiến vào khu hoang dã.
- Trần Cốc, đưa ta rương sắt của ngươi.
Đội trưởng Cao Phong mở lời.
- Ha ha, làm phiền đội trưởng rồi. Đeo hai cái rương này trên lưng một thời gian ngắn thì không sao chứ thời gian dài quá thì đúng là chịu không nổi.
Nói rồi Trần Cốc đưa một cái rương sắt to sau lưng cho đội trưởng Cao Phong. Cao Phong dễ dàng dùng một tay đỡ lấy, vác thẳng trên lưng. Chút sức nặng này đối với đệ nhất cường giả tiểu đội Hỏa Chùy - Cao Phong hoàn toàn không đáng kể.
- Két!
Trần Cốc mở một cái rương khác. Chỉ thấy trong rương có một cây súng máy màu xám bạc, nòng súng lấp lánh ánh kim loại sáng choang. Ngoại trừ súng máy, còn lại là rất nhiều băng đạn xếp chật cứng cả rương sắt. Từ đó có thể thấy số lượng đạn nhiều ra sao.
- Trần ca, súng gì thế?
La Phong nghi hoặc hỏi.
- Loại M81, đường kính 12,7 mm, một phút bắn ra 50 - 300 viên, có thể điều chỉnh tốc độ bắn.
Trần Cốc tự đắc cười nói:
Thậm chí toàn bộ cây súng còn làm bằng hợp kim Khắc La cấp ba. Cho dù bắn liên tục không ngừng, mức độ nóng lên của nòng súng cũng không thể ảnh hưởng tới độ chính xác của đạn.
La Phong nghi hoặc nói:
- Trần ca, sao ngươi không dùng Hỏa Thần Pháo? Uy lực súng máy Hỏa Thần Hệ Liệt không phải mạnh hơn sao?
- Ngươi đúng là lính mới!
Trần Cốc trừng mắt.
Thiết Thương Trương Khoa bên cạnh cũng cười nói:
- La Phong, súng máy Hỏa Thần Hệ Liệt, uy lực tuy mạnh, nhưng Hỏa Thần Hệ Liệt tiêu hao quá nhiều đạn. Một phút 7000 phát, hàng tốt thậm chí còn nhanh hơn. Ngươi có biết đó có nghĩa là gì không? Một phút 7000 viên đấy. Mà đạn mà có thể uy hiếp được quái thú cấp độ chiến tướng sơ cấp, mỗi viên bình thường thấp nhất cũng nặng 50 gr! Một vạn viên đạn tương đương với 500 kg đó!
- Ngươi vác năm trăm cân đạn rồi chạy mấy trăm dặm đường. Cuối cùng đến lúc ngươi giết quái thú, chỉ có hơn phút, Hỏa Thần Pháo đã bắn sạch đạn rồi.
Trương Khoa cười nhìn La Phong.
- Ngươi nói xem có nên dùng Hỏa Thần Hệ Liệt không?
La Phong giật mình.
Cái này thì hắn chưa nghĩ tới thật. Đúng, sức nặng đạn dược cũng là một vấn đề rất lớn. Một phút 7000 viên đạn, phải mang theo bao nhiêu đạn mới có thể bắn đủ đây?
- Ngoại trừ quân đội, hoặc khi cần đặc biệt đối phó với một con quái thú, được đặc biệt vận chuyển lượng lớn đạn dược cho súng, thì những người bình thường như chúng ta không thể sử dụng nó. Căn bản là không có nhiều đạn để bắn như vậy.
Trần Cốc cười tự giễu.
- Lần này ta tổng cộng đem theo một vạn viên. Còn phải nhờ đội trưởng giúp ta một phần.
Trên người Trần Cốc quấn đầy những băng đạn, cầm súng máy trong tay, đi cùng La Phong. Hai người đi giữa đội ngũ, được những người khác bảo vệ.
Huynh đệ Song Nguyệt Loan Đao thì đi đầu đội ngũ.
Đội trưởng Cao Phong và Trương Khoa đi sau bọc hậu.
- Chúng ta đi dọc theo đường cao tốc, đại khái ba ngày là có thể đến được mục tiêu của chúng ta - Huyện thị số 0201.
Đội trưởng Cao Phong nói. La Phong nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn đường cao tốc trước mắt. Đường cao tốc đối với người sống trong căn cứ thành thị chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết.
Đường cao tốc dưới chân đã sớm hư hỏng nặng. Mặt đường nứt ngang dọc tạo thành những cái khe sâu hoắm.
Mắt nhìn ra xa có thể thấy trên đường rải rác khắp nơi những chiếc xe con, xe vận tải, xe container v. v. Méo mó, bẹp dúm. Thậm chí những cái lốp xe hỏng cũng có khắp nơi. Trên mặt đất cứ đi một đoạn lại thể thấy những vết máu đã biến thành màu đen.
- Đi thôi!
Hoàng hôn, ánh mặt trời ửng đỏ chiếu rọi xuống con đường cao tốc yên tĩnh, rách nát, đã không được tu sửa mấy chục năm. Sáu người tiểu đội Hỏa Chùy cứ đi dọc theo đường cao tốc không ngừng tiến bước.
- Grào…
- Grừ…
Trong những thôn xóm cũ nát hai bên đường cao tốc truyền đến những tiếng quái thú gầm rú, thậm chí La Phong còn có thể nhìn thấy không ít bóng dáng quái thú. Năm người khác trong Tiểu đội Hỏa Chùy đều rất thả lỏng, nhưng La Phong lại không dáng lơi lỏng chút nào. Không thể lơi lỏng… vì hắn nhìn đâu cũng thấy sự tồn tại của quái thú.
- Này, La Phong, phía trước có một con Độc Giác Dã Trư giữa cấp G và cấp F, giao cho ngươi đó.
Thanh âm đội trưởng Cao Phong vang lên.
- Đây là trận chiến đầu tiên ngươi trong vùng hoang dã!
----- o O o -----