Thông Thiên Chi Lộ

Chương 37: Điều kiện đồng ý



Kim Ngọc các trả rất nhanh, Ngụy Tác cùng Nam Cung Vũ Tinh đều tại trường, hàn ngọc vừa bán xog, khấu trừ xong phí dụng cần thiết là linh thạch được đưa vào gian quý khách của hai người.
Số lượng khá lớn nên được đổi thành tám mươi viên trung phẩm linh thạch. Tám mươi viên linh thạch chỉnh tề phát ra sắc vàng nhạt mê người xếp trên khay gỗ đỏ, bên cạnh là mười viên hạ phẩm linh thạch.
"Tiểu tử này đúng là keo kiệt."
Hoa phục thiếu niên của Kim Ngọc các bưng linh thạch đến thấy Ngụy Tác không có phản ứng gì thì lúc đi còn bĩu môi.
Tuyệt đại đa số khách nhân bán được giá đều thưởng cho đôi chút, gặp khách rộng tay có khi thưởng hết mười viên hạ phẩm linh thạch cũng chưa biết chừng, còn Ngụy Tác một viên cũng không. Bất quá hỏa kế này biết rằng cách đây chưa lâu trên mình gã lúc nào cũng chỉ có tối đa vài viên hạ phẩm linh thạch, mỗi ngày chỉ dám dùng một viên để tu luyện thì sẽ hiểu vì sao gã keo như thế.
"Số linh thạch này ngươi nhận hộ bọn Diệp Tiêu Chính, lúc gặp thì đưa cho họ." Ngụy Tác cầm hai mươi viên trung phẩm linh thạch và hai viên hạ phẩm linh thạch, còn lại giao cho Nam Cung Vũ Tinh.
"Gã tuy có lúc nhăn nhở nhưng cũng không tệ." Nam Cung Vũ Tinh không chối, nhận linh thạch xong thì dịu giọng, "chúng ta nên đi thôi."
"Đi bây giờ?" Ngụy Tác nhìn nàng tỏ vẻ không hiểu, "không xem tiếp nữa?"
"Ta không muốn nói chuyện với y." Nam Cung Vũ Tinh bĩu môi, "Lúc phách mại hội kết thúc mới đi, chắc y sẽ đến tìm."
"Thế cũng được." Ngụy Tác thầm nghĩ, tuy gã phát tài nhưng so với các tu sĩ ở phách mại hội thì vẫn nghèo mạt, nếu không vì nạp bảo nang rất hiếm có, sau này dù có linh thạch cũng vị tất mua được thì gã đã trực tiếp đổi thành linh thạch rồi, Kim ti phù bút và linh thạch đã đến tay, đã chứng kiến kích thích của đấu giá rồi, gã chỉ muốn về luyện phù để kiếm linh thạch.
"Truyền tấn linh phù, bốn tấm, hữu hiệu trong cự ly ba trăm dặm, giá khởi điểm ba trăm linh thạch."
Nam Cung Vũ Tinh vốn định cùng Ngụy Tác rời khỏi, nhưng thấy tên vật phẩm tiếp theo thì dừng lại, đi đến trước khán đài.
"Chà!"
Ngụy Tác đi ra, thấy Lý Hồng Lân ở phòng bên liên tục mỉm cười với Nam Cung Vũ Tinh, nhìn gã ra vẻ thắng trận, thập phần đắc ý.
"Thế nào, ngươi cần mấy thứ này?"
Ngụy Tác lấy làm lạ nhìn bốn tấm truyền tấn linh phù, Thiên Huyền đại lục có hai loại để truyền tin, một là thuần dưỡng linh thú, ví như Lôi điện phong điểu và Thạch giáp trùng, linh hạc, ngoài ra là pháp khí, pháp bảo được tu sĩ luyện chế. Pháp khí pháp bảo chuyên dụng để truyền tin có thể đặt giấy, ngọc phù vào đó rồi trực tiếp bay đến bên người cần đưa tin, có thể thiên lý truyền âm, loại tốt nhất nhất thậm chí có thể truyền lời.
Bề ngoài bốn tấm truyền tấn ngọc phù này dễ nhìn, đều màu đỏ tía, điêu khắc thành hình bốn con cá nhưng tác dụng khá hữu hạn, tựa hồ chỉ dùng một loại tinh thạch đặc biệt điêu khắc thành, chỉ cần một người dồn chân nguyên vào truyền tấn ngọc phù thì ba tấm còn lại cũng sáng lên.
Truyền tấn ngọc phù này tối đa chỉ báo cho bằng hữu biết để đến gặp tại địa phương cố định, không thể truyền thêm tin tức, tuy Ngụy Tác biết pháp bảo truyền được nhiều tin tức hơn, tại đại môn phái đều dễ thấy nhưng giá cao hơn nhiều bốn tấm này. Gã vốn nghèo quen, linh thạch có dùng cũng phải theo nguyên tắc dùng vào việc có ích, thứ này dù một trăm viên hạ phẩm linh thạch gã cũng không chi ra mua.
Tu đạo giả trong phách mại hội trường không ngốc, không hứng thú với bốn tấm này, mãi sau mới có người trả giá ba trăm ba mươi viên hạ phẩm linh thạch.
"Ngươi cần thật sự?" Khiến Ngụy Tác bất ngờ là Nam Cung Vũ Tinh lại trả giá ba trăm năm mươi viên hạ phẩm linh thạch.
Không ai tăng giá thêm nữa, bốn tấm truyền tấn ngọc phù nhanh chóng được một hoa phục thiếu niên của Kim Ngọc các dùng khay gỗ đỏ bưng đến gian của hai người.
"Cái gì, ba tấm này cho ta?" Ngụy Tác sững người khi Nam Cung Vũ Tinh chỉ lấy một tấm, ba tấm còn lại đưa hết cho gã.
"Không thì ngươi tưởng ta bỏ ngần ấy linh thạch ra mua làm gì? Đừng quên đã đáp ứng điều kiện của ta." Nam Cung Vũ Tinh mỉm cười.
"A? Điều kiện gì?"
Nam Cung Vũ Tinh liếc gã, "ngươi đồng ý khi ta có việc cần giúp thì ngươi sẽ tận lực giúp đỡ. Nếu lúc đó ta không tìm được ngươi thì làm thế nào?"
Ngụy Tác: "..."
"Dù gì ta cần một tấm là đủ, lúc ngươi hấy truyền lệnh ngọc phù sáng lên là biết ta cần giúp, đến chỗ tấm bố cáo bài lớn nhất ở thành bắc tập thị gặp ta là được, có việc gấp, ta sẽ để lại tin tức." Nam Cung Vũ Tinh liếc gã, "ngươi có ba tấm truyền tấn ngọc phù, đừng có giả bộ rơi mất nên không thấy đấy nhé?"
"Sao thế được." Ngụy Tác toát mồ hôi nói, "dù gì hôm nay ngươi cúng ta kiếm được một cây Kim ti phù bút, một cái nạp bảo nang, sao ta thế được."
"Thế thì được, chúng ta đi." Nam Cung Vũ Tinh nhếch lên đẹp đẽ, đi ra khỏi gian quý khách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://trumtruyen.vn
Nàng lưu luyến chia tay Ngụy Tác ngoài Lăng Tiêu phường.
Ngụy Tác cũng muốn ôm nàng như hôm chiếm tiện nghi của Diệp Cố Vi nhưng đối diện với ánh mắt tựa hồ nhìn thấu những ý nghĩ xấu xa trong lòng mình, gã tuy háo hức nhưng không dám làm gì.
Tuy trong phách mại hội trường gọi một tiếng Nam Cung Vũ Tinh muội muội, nhưng nhiều lúc Ngụy Tác cảm giác nàng giống như thư thư của gã mới đúng, tu vi của nàng cao hơn gã, biết nhiều hơn về mọi thứ trong Linh Nhạc thành, chính gã được nàng cho biết nhiều chuyện hay ho.
Nghĩ đến thư thư, lòng gã lại có cảm nhận khác, từ còn rất bé, cha mẹ gã đã ra ngoài Thiên khung rồi không về, gã không còn người thân nào nã.
"Muốn ta giúp... với tu vi của ta bây giờ, còn không bằng cả tên mặt trắng Lý Hồng Lân kia."
Sờ Kim ti phù bút trong lòng, chất liệu mềm mại, Ngụy Tác chợt thấy chán nản hẳn, quay về phải dốc sức luyện phù, ham muốn dốc sức kiếm linh thạch càng mạnh mẽ.