Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 34: Tôi sẽ kết hôn cùng với cô ấy



Đường Nhất Manh nằm trên giường bệnh.

Vốn dĩ lúc này cô ta phải thay đồ bệnh nhân và chờ xuất viện mới phải.

Thế nhưng, Trương Tử Trạch lại đến bệnh viện thăm cô ta.

Cô ta đã ở trong bệnh viện lâu như vậy, luôn nghe lời bác sĩ,

Cập nhật sớm nhất tại.

Chỉ vì muốn Trương Tử trạch biết, cô ta đã thật sự tự sát, thật sự đã bị thương rất nặng.

Bây giờ, cô ta rốt cuộc cũng đợi được sự thương hại của người đàn ông này.

“Tử Trạch, bác sĩ nói rồi, bây giờ em không sao hết, đợi chút nữa là có thể xuất viện, nếu như anh bận việc, vậy hãy về lại công ty đi, không cần phải ở đây đợi em đâu”.

Trương Tử Trạch đứng bên cạnh giường của Đường Nhất Manh, tâm trạng hơi phức tạp.

Vốn dĩ anh nghĩ rằng người lừa gạt mình chính là Đường Nhất Manh, thậm chí anh còn không để tâm đến việc cô ta tự sát, còn cảm thấy người phụ nữ này đang diễn kịch...

“Đường Nhất Manh, chuyện này tôi thật sự xin lỗi, có yêu cầu gì cô cứ nói, tôi sẽ bù đắp cho cô”.

Trương Tử trạch nói xong, Đường Nhất Manh cúi gầm đầu, nhìn hơi buồn.

“Tử Trạch, chúng ta quen biết nhau lâu như thế, sự việc hiểu lầm lần này đều đã được giải quyết, tại sao anh lại nghĩ em như thế chứ?Em chỉ muốn anh yêu em nhiều thêm chút nữa”.

Đường Nhất Manh vừa dứt lời, giọng cô như nghẹn lại.

Trương Tử Trạch trầm mặc hồi lâu, mãi vẫn không lên tiếng.

Đường Nhất Manh cúi đầu mắt ngấn lệ, trong lòng vô cùng hồi hộp, lẽ nào Trương Tử Trạch vẫn không muốn kết hôn cùng mình sao?

Trong lòng cô đang nghĩ tiếp theo phải làm sao, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Đường Nhất Manh và Trương Tử Trạch cùng đưa mắt nhìn qua.

Gương mặt hai người đột nhiên biến sắc.

“Đường Quý ở đâu”?

Đường Tú Linh lạnh lùng, nghiến răng hỏi.

“Chị, em biết, chị luôn hiểu lầm rằng ba không yêu chị, hồi còn đi học chị cứ trốn học, đánh nhau, yêu nhiều người rồi phá thai. Ba chỉ có thể kỷ luật chị, đối với chị nghiêm khắc hơn một chút, vì không muốn chị lầm đường lạc lối. Cho dù bây giờ chị có tức giận, nhưng không nên gọi tên ba mình như thế "

Đường Nhất Manh nghiêm túc lên án, cô cười lạnh một tiếng.

“Đường Nhất Manh, tốt hơn là cô nên nói cho tôi biết bây giờ Đường Quý đang ở đâu, cô có tin tôi sẽ phá toang nhà họ Đường lên không!”

“Đường Tú Linh”.

Trương Tử Trạch trầm giọng gọi tên Đường Tú Linh, anh ta nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói đầy thù địch.

Đường Nhất Manh sắp kết hôn với tôi, ba của vị hôn thê sau này sẽ là ba vợ của tôi, chuyện cô lừa gạt tôi tôi còn chưa truy cứu, bây giờ, cô còn muốn làm loạn ở nhà họ Đường sao! Đường Tú Linh, ngồi tù là cảm giác gì, tôi không ngại để cô trải nghiệm thử đâu”.

Đôi mắt của người đàn ông trước mặt mang đầy sự ghét bỏ, Đường Tú Linh nắm chặt tay thành đấm, sau đó cười lạnh.

“Trương Tử Trạch, có bản lĩnh anh bắt tôi vào tù lần nữa đi, có điều trước lúc đó, anh sẽ thấy xác của vợ và ba vợ của anh đấy, anh có muốn thử hay không, xem xem bây giờ tôi điên cuồng tới đâu.”

Trương Tử Trạch không kìm lòng được mà tiến về phía trước bóp chặt lấy cổ Đường Tú Linh, nhưng cô chỉ cười lạnh.

“Làm sao, anh muốn bóp chết tôi đấy à, vậy cuối cùng là tôi vô tù hay là anh đây!”

“Đường Tú Linh, rõ ràng là cô đã nói dối lừa gạt tôi trước, vậy bây giờ cô bày ra bộ dạng chịu uất ức này cho ai xem chứ! Cô có biết hay không, gương mặt của cô lúc này khiến người ta mắt ói lắm”!

Trương Tử Trạch vô cùng tức giận.

Rõ ràng anh hận không thể bóp chết người con gái trước mặt, thế nhưng, ngoại trừ ánh mắt căm ghét và thù hận thì anh không thể xuống tay.

“Tử Trạch, anh mau buông tay ra đi, dù sao đi nữa, cô ấy cũng là chị gái của em, anh hãy tha cho chị ấy một con đường sống, có được không”?

Đường Nhất Manh vội bước xuống giường ngăn lại, xem ra cô ta rất lo lắng.

Đường Tú Linh và Trương Tử Trạch đứng đối mặt nhau, hai người không ai để tâm đến lời nói của Đường Nhất Manh, cô ta nắm chặt tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay.

“Hai người đang làm gì vậy”?

Đường Quý từ bên ngoài bước vào phòng bệnh, nghi ngờ hỏi.

Trương Tử Trạch trong chớp mắt buông Đường Tú Linh ra, sau đó nhìn về phía Đường Quý.

“Bác, cháu và Nhất Manh đã quyết định kết hôn với nhau. Sau này, cháu sẽ nói lại với mẹ, đến lúc đó, bác nhớ dành thời gian cùng mẹ cháu bàn về giờ giấc và những điều cần chuẩn bị cho đám cưới”.

Đường Quý gật đầu.

“Tử Trạch, con và Nhất Manh đã khổ tận cam lai, bác sẽ cùng mẹ con thảo luận thật cẩn thận”.

Trương Tử Trạch gật đầu, kế đến anh lại nhìn về phái Đường Nhất Manh.

“Nhất Manh, bây giờ anh phải về công ty xử lý vài chuyện, sau khi xuất viện em hãy vui vẻ lên một chút, nếu như em thích, bay giờ em có thể chọn nhà thiết kế cho váy cưới, đến lúc đó anh sẽ gọi nhà thiết kế đến cho em”.

Đường Nhất Manh ngượng ngùng nhẹ ừm một tiếng, Trương Tử Trạch lại nhìn Đường Quý.

“Thưa bác, cháu còn có việc, xin phép đi trước”.

Đường Quý gật đầu.

Đợi đến khi Trương Tử Trạch thật sự đã rời khỏi phòng bệnh, Đường Tú Linh luôn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, nói với Đường Quý.

“Trả con gái lại cho tôi, nếu không tôi sẽ tiết lộ tất cả mọi chuyện mà ông đã làm trước kia, để ông phải mất mặt trước phóng viên, để người dân cả nước biết ban đầu ông đã bán con gái cầu danh lợi ra sao”.

Đường Quý nhìn cô, giọng nói lạnh như băng.

“Đường Tú Linh, tao không biết mày đang nói cái gì, con gái mày đang ở đâu thì mày đi tìm bệnh viện mà hỏi, hỏi tao làm gì!”

Đường Nhất Manh lạnh giọng chất vấn.

“Đường Tú Linh, sau khi con gái chị chết, có phải chị đã phát điên luôn rồi không, sao lại tới tìm cha tôi đòi con gái chứ!”

Đường Tú Linh chỉ cảm thấy như một mũi dao đâm mạnh từng nhát vào tim, cô tức giận nhìn Đường Quý, chính là người này đã bắt Bối Bối đi.

Còn gạt cô nói con gái cô đã chết.

Lòng dạ độc ác như thế.

Đường Tú Linh xông lên trước nắm chặt hai tay của Đường Nhất Manh, cô rút con dao gọt trái cây đã chuẩn bị từ trước, kề lên ngay cổ của Đường Nhất Manh.

“Đường Tú Linh, mày điên rồi, mau thả em gái mày ra”.

Đường Quý gấp gáp hét lên, Đường Tú Linh lại cười điên cuồng, cô cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.

"Tôi đã kiểm tra tin tức từ bệnh viện, Đường Quý, ông đã đưa con gái tôi đến bệnh viện An Nha. Ông cố tình để bệnh viện lừa dối tôi khiến tôi nghĩ rằng con gái tôi đã chết! Tôi cảnh cáo ông, nếu bây giờ ông không trả con gái lại cho tôi, ông có tin tôi sẽ lấy con dao này cắt cổ Đường Nhất Manh, để nó chết trước mặt ông không! "

Thân thể Đường Nhất Manh run lên kịch liệt.

Cô cảm thấy rằng người phụ nữ này thực sự đã sẵn sàng để giết mình!

Với một lưỡi dao lạnh lẽo trên cổ, Đường Nhất Manh lần đầu tiên cảm thấy cái chết đang ở gần cô như vậy.

"Ba, cô ta thật sự sẽ giết con! Ba hãy trả lại con gái cho cô ta đi!"

Đường Nhất Manh lo lắng hét lên, Đường Quý vẻ mặt bình tĩnh nói.

"Con gái của mày đã chết. Tao không biết mày đã nghe tin tức sai sự thật này từ ai. Đường Tú Linh, con gái của mày không ở chỗ tao!"

Còn đang bao biện!

"Đường Quý, tôi cảnh cáo ông lần cuối, trả lại con gái cho tôi, nếu không, tôi lập tức giết Đường Nhất Manh!"

Đường Tú Linh lướt nhẹ lưỡi dao, máu từ cổ Đường Nhất Manh chảy ra.

Đau đớn rõ ràng đến mức Đường Nhất Manh hét lên một tiếng, Đường Quý vô cùng bối rối.

“Mày... Mày đừng động nữa, tao sẽ gọi người đưa con gái mày qua đây!”

Đường Quý hốt hoảng lấy điện thoại di động ra, sau đó nói với Vương Thục Nữ trong điện thoại đưa con gái của Đường Tú Linh đến bệnh viện.

Sau khi hai bên đối đầu nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Vương Thục Nữ cũng chạy vào.

Khi nhìn thấy con gái bị Đường Tú Linh cầm dao kề vào cổ, Vương Thục Nữ gần như phát điên.

“Đường Tú Linh, mày điên rồi, buông Nhất Manh ra”!

Đường Tú Linh cảm thấy bản thân bình tĩnh hơn bao giờ hết.

“Con gái tôi đâu, nếu không tôi sẽ giết chết cô ta”!

Trong khi nói lời này, lưỡi dao trong tay Đường Tú Linh gần như sắp cắt cổ Đường Nhất Manh một lần nữa.

"Mẹ, để cô ta nhìn thấy con gái, nhanh lên... người phụ nữ điên này thật sự dám giết con đó..."

Đường Nhất Manh sợ tới mức khóc lóc thảm thiết.

“Để Đường Tú Linh gặp con gái của nó đi”.

Đường Quý bất lực nói.

“Tao … tao sẽ đưa mày đi gặp con gái, nó đang ở phòng quan sát ở tầng 10, mày hãy buông Nhất Manh ra đi”!

Vương Thục Nữ run rẩy đi ra ngoài, Đường Tú Linh tay cầm dao kề vào cổ Đường Nhất Manh, đi theo bà ta.

Mấy phút sau, cô cuối cùng cũng nhìn thấy Bối Bối đang hôn mê nằm trong phòng quan sát.

Toàn thân cô bé cắm đầy ống dẫn, xem ra tình trạng không lạc quan lắm.

Nỗi đau dâng tràn trong tim, Đường Tú Linh cảm thấy bản thân thật sự sắp ngã xuống.

Cố giữ mình bình tĩnh, ném Đường Nhất Manh về phía Vương Thục Nữ và Đường Quý.

Đường Quý đột nhiên tát vào mặt cô.

“Nghịch tử, nhà họ Đường của tao sẽ không bao giờ có đứa con gái là mày nữa!"

Đường Tú Linh nhướng mắt, nhìn ông, Đường Quý trầm mặt trong mắt chỉ có sự chán ghét.

Nhẹ nhàng vuốt ve gò má đau nhức của mình, cô lạnh lùng cảnh cáo Đường Quý.

"Tôi cảnh cáo ông, đừng đụng vào con gái tôi lần nào nữa, nếu không, lần sau khi tìm ông tôi sẽ mang theo bom, ông đừng tưởng tôi không dám làm!"

Đường Quý chỉ cảm thấy giọng điệu của cô khiến trái tim mình ớn lạnh.

Cô quay lại, yên lặng nhìn con gái đang nằm trên giường, Đường Quý không dám làm gì.

Sau đó, ông ta đưa con gái ra khỏi bệnh viện, cả gia đình ba người lên xe.

Đường Nhất Manh nghi ngờ hỏi

"Mẹ, mẹ đưa con gái của Đường Tú Linh đi, lại nói dối con gái của cô ta đã chết, không phải mọi chuyện đều rất bí mật sao? Đường Tú Linh sao có thể biết con gái cô ta bị chúng ta đưa đi?"

Mặc dù không rõ tại sao kết quả xét nghiệm quan hệ cha con của Bối Bối và Trương Tử Trạch lại không phải là cha con, nhưng để tránh để lại rắc rối cho chính mình.

Đường Nhất Manh đã thảo luận với cha mẹ về quyết định mang con gái của Đường Tú Linh đi, để tránh việc khi quả bom hẹn giờ của Đường Tú Linh phát nổ, họ không có bất cứ thứ gì đe dọa cô.

Đường Tú Linh quan tâm đến con gái của mình nhiều như vậy, khi đến thời điểm, chỉ cần cô ta đe dọa, Đường Tú Linh nhất định sẽ không dám làm gì.

Tuy nhiên, ai ngờ rằng Đường Tú Linh biết nhanh như vậy, thậm chí còn dùng dao đe dọa điên cuồng.

Đường Nhất Manh lúc đó chỉ có một cảm giác, nếu như không giao Bối Bối, Đường Tú Linh thật sự dám giết mình!

Bây giờ, Đường Tú Linh đã cướp lại con gái của mình, và lòng căm thù của cô dành cho họ ngày càng sâu sắc.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt!

"Nhất Manh, lần trước con lợi dụng Lưu Đình, không phải Tần Chính đã cứu nó sao? Nó không có bất kỳ người nào khác trợ giúp, nhất định phải là Tần Chính giúp nó điều tra. Người đàn ông đó, với sức mạnh lớn như vậy, thậm chí còn chiến đấu chống lại nhà họ Trương vài lần trong mấy năm qua. Hiện tại, chúng ta không được nhắm vào nó nữa, để tránh rắc rối. "

Đường Nhất Manh vẫn lo lắng.

"Ba, cứ cho qua như vậy, khó có thể đảm bảo một ngày nào đó cô ta sẽ không trả thù! Nhất định trong lòng cô ta đã xác định chúng ta chính là người đã giở trò trong vụ tai nạn xe cộ!"