Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 40: Điên cuồng theo dõi



“Đàn anh, anh có thể giới thiệu một chút về đoàn nghiên cứu của chúng ta cho tôi nghe không? Tôi vừa mới đến đây làm việc, còn rất nhiều chuyện chưa hiểu lắm. Thật ra, đã nhiều năm tôi không bước chân vào phòng nghiên cứu rồi, có rất nhiều việc đã trở nên xa lạ với tôi, đến lúc đó, làm phiền đàn anh chỉ bảo tôi nhiều hơn nhé.”

Giang Trung đương nhiên cam tâm tình nguyện giúp cô rồi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện.

“Trong viện của chúng ta có rất nhiều đoàn nghiên cứu, nhưng bình thường em cũng sẽ không tiếp xúc với những đoàn đội khác nhiều lắm, cứ từ từ làm quen với nhau là được. Anh chủ yếu sẽ giới thiệu cho em về đoàn nghiên cứu của chúng ta thôi.”

Đường Tú Linh gật đầu.

“Đàn anh, có chuyện gì cần chú ý hoặc cấm kỵ gì đó, anh cứ nói thẳng với tôi.”

Đọc FULL bộ truyện.

Giang Trung không nhịn được bật cười.

“Em yên tâm đi, mọi người đều chuyên tâm nghiên cứu, không có thời gian đấu đá nhau nhiều như vậy đâu.”

“Đoàn nghiên cứu của chúng ta hiện giờ có hai mươi người, lãnh đạo của chúng ta cũng chính là giáo sư của anh, ông ấy họ Lý, tên là Lý Thái Tự. Hiện nay, ông ấy đang giữ chức ở đại học trung tâm Đế Đô, anh chính là sinh viên của trường đó, sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ, anh đi theo giáo sư gia nhập vào đoàn nghiên cứu này, đến nay vừa khéo được một năm.”

Đường Tú Linh gật đầu, trong lòng cũng rất kích động.

Giáo sư Lý Thái Tự chính là người đi đầu trong lĩnh vực nghiên cứu thuốc điều trị ung thư phổi, năm đó, nếu Đường Tú Linh không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô chắc chắn sẽ nghĩ cách gặp giáo sư Lý, sau đó cùng trao đổi với ông ấy về phương hướng nghiên cứu.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng có được cơ hội này.

“Ngoại trừ anh và giáo sư, đoàn của chúng ta còn có mười năm người đàn ông, và ba người phụ nữ, họ đều khoảng ba mươi tuổi, tốt nghiệp từ các trường đại học khác nhau, đoàn nghiên cứu của chúng ta đều rất trẻ. Đoán chừng trong một ngày, em cũng không thể làm quen hết những người này được, đợi sau khi em vào đoàn, anh sẽ giới thiệu họ với em.”

Đường Tú Linh cảm kích nói cảm ơn.

“Đàn anh, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

Lúc này, Giang Trung cảm thấy Em này không chỉ xinh đẹp mà còn lễ phép, hiền lành, thật sự khiến trái tim anh ta đập loạn xạ mà.

“Em, tuần trước, thầy đã đi nước ngoài tham gia hội thảo nghiên cứu, cho nên hôm nay em không gặp được thầy đâu. Đến lúc đó, làm quen với mấy thành viên trong sở nghiên cứu trước là được.”

Hóa ra giáo sư Lý không có mặt ở đây, Đường Tú Linh cảm thấy hơi tiếc nuối.

Một lát sau, Đường Tú Linh cuối cùng cũng đi đến trung tâm nghiên cứu của đoàn nghiên cứu do giáo sư Lý hướng dẫn.

“Mọi người, thành viên mới của chúng ta đến rồi, mọi người làm quen với nhau một chút đi.”

Giang Trung vừa vào cửa, đã vô cùng nhiệt tình vỗ tay gọi mọi người đến gặp Đường Tú Linh.

Chốc lát, cả đống người quây đến.

Đường Tú Linh bắt tay với từng người trong đó và giới thiệu làm quen với họ.

Đa số là những người ít nói, trầm tĩnh, sau khi giới thiệu làm quen xong thì trở lại vị trí của mình, tiếp tục nghiên cứu.

Nhưng trong đó, có vài người để lại cho Đường Tú Linh ấn tượng rất sâu sắc.

Một người là đàn anh đầu trọc tên là Tôn Quốc. Mọi người đều cười gọi anh ta là người thông minh tuyệt đỉnh, xem ra tính cách của anh ta cũng rất hài hước, anh ta còn tự cười nhạo đầu tóc của chính mình với Đường Tú Linh.

Còn có một người đàn ông nữa, bởi vì quá điển trai nên Đường Tú Linh không thể tránh khỏi việc ghi nhớ ngoại hình của anh ta, anh ta tên là Hạ Trí Đạo.

Chỉ là, người đàn ông này trông có vẻ rất lạnh nhạt, dường như cũng hơi chán ghét cô thì phải.

Trong sở nghiên cứu có ba người phụ nữ, Đường Tú Linh đều đã nhớ kỹ họ.

Một người là Tiến sĩ Vương Trân, khoảng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn cô ta có vẻ rất chất phác, cẩn thận, cũng khá kiệm lời.

Một người là cô gái khoảng ba mươi tuổi, đeo một tròng kính đen trên mặt. Cô ta khá thấp, cũng hơi mập, hay cười híp mắt, trông có vẻ rất thân thiện. Cô ta tên là Đinh Hâm, là một Thạc sỹ.

Người cuối cùng là một cô gái trẻ, mới hai mươi sáu tuổi, nhỏ hơn Đường Tú Linh hai tuổi. Cô ta tên là Từ Thi Âm, ngoại hình rất xinh xắn, đáng yêu.

Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, Đường Tú Linh lại cảm thấy ánh mắt Từ Thi Âm nhìn mình có vẻ không thân thiện lắm.

Hoạt động của ngày đầu tiên chủ yếu là làm quen với các thành viên trong phòng nghiên cứu, tìm hiểu tiến triển của các công việc mọi người làm trong phòng nghiên cứu hiện giờ và tìm hiểu các số liệu thí nghiệm.

Đương nhiên, cuối cùng Giang Trung vẫn dẫn Đường Tú Linh đi xem các thiết bị trong phòng nghiên cứu.

Đường Tú Linh nhìn những dụng cụ thí nghiệm này, trong lòng ngập tràn cảm giác quen thuộc và thân thiết.

Chỉ là, hiện giờ, cô cần phải theo kịp tiến trình nghiên cứu của mọi người và cần phải cố gắng thật nhiều.

Năm sáu tuổi, cô đã thiếu thốn quá nhiều thứ.

Cả một ngày trời đi làm, mọi người đều bận rộn với công việc nghiên cứu của mình, ngược lại không hề xảy ra chuyện cô bị để mắt tới hay chuyện kỳ lạ gì cả.

Sáu giờ chiều, thời gian tan làm cuối cùng cũng đến, Đường Tú Linh vốn dĩ định đến bệnh viện thăm Bối Bối.

Nhưng, Giang Trung lại tổ chức tiệc tối chào đón người mới.

Cả phòng nghiên cứu có mười người đi, do đó, Đường Tú Linh cũng không tiện từ chối, cô chỉ còn cách đi ăn bữa tối cùng với họ.

Đến cuối cùng, khi tính tiền, Đường Tú Linh giành việc thanh toán.

Sau đó, cô lại đi cùng họ đến Karaoke hát hò.

Trong khi hát, có rất nhiều người đã uống say, Đường Tú Linh cũng bị ép uống một chút rượu.

Khi Đường Tú Linh vào nhà vệ sinh sửa sang lại áo quần, đầu tóc, Từ Thi Âm đột nhiên đi đến bên cạnh cô.

“Đường Tiếu, có phải cô thích Hạ Trí Đạo không?”

Nghe vậy, Đường Tú Linh vội vã lắc đầu.

“Hôm nay, tôi mới quen biết Hạ Trí Đạo, sao có thể thích anh ta được?”

Từ Thi Âm cảm thấy nhẹ nhõm.

“Nếu cô đã không thích Hạ Trí Đạo, sau này nếu cô theo đuổi anh ấy, hoặc tranh giành anh ấy với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”

Đường Tú Linh trợn mắt há miệng, ngây ngốc nhìn Từ Thi Âm rời khỏi nhà vệ sinh. Thảo nào, lúc làm quen, cô ta cứ nhìn cô với ánh mắt khó chịu, hóa ra là tưởng nhầm cô là tình địch.

Đường Tú Linh đương nhiên phải nhớ rồi, cô hiển nhiên cũng không thích người đàn ông điển trai tên là Hạ Trí Đạo đó.

Từ Thi Âm quả thật đã nghĩ quá nhiều rồi.

Trong lòng nghĩ như vậy, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị mở ra, Đường Tú Linh nhìn Đinh Hâm đi vào.

“Từ Thi Âm thích Hạ Trí Đạo, thích một cách cố chấp. Nhưng Hạ Trí Đạo lại không thích cô ta, do đó cô cũng không cần phải để tâm đến lời cô ta nói đâu.”

Đường Tú Linh gật đầu, cô đương nhiên không muốn bị cuốn vào mớ rắc rối tình cảm của người khác rồi.

Sau đó, cô cùng mọi người hát hò một lúc, rồi bắt đầu gọi xe về nhà.

Đến khi đưa mọi người về gần hết, trên đường bên ngoài Karaoke chỉ còn lại Giang Trung và Đường Tú Linh.

“Đàn anh, anh cũng mau gọi xe về nhà đi, ngày mai còn phải đi làm, nên về sớm nghỉ ngơi.”

Giang Trung uống một chút rượu, hiển nhiên hơi choáng váng.

“Em, em là con gái, để anh đưa em về.”

Đường Tú Linh muốn từ chối, nhưng Giang Trung lại gọi một chiếc xe, sau đó kéo cô lên xe.

“Tài xế, cho xe chạy đi!”

Sau khi lên xe, Giang Trung dặn dò vài câu với tài xế.

Đường Tú Linh đành phải nói địa chỉ của mình.

Khoảng một tiếng sau, Đường Tú Linh về đến tiểu khu nơi mình ở.

Cô xuống xe, đang chuẩn bị dặn dò tài xế lái xe đưa Giang Trung về nhà.

Nhưng Giang Trung lại xuống xe cùng cô, hai người đứng trước cổng tiểu khu.

“Đàn anh, nơi này là tiểu khu của em, anh mau lên xe đi, mau trở về nhà nghỉ ngơi…”

Giang Trung có lẽ đã say, anh ta bắt đầu lẩm bẩm.

“Em, anh cảm thấy em rất xinh đẹp, anh có thể theo đuổi em, có thể khiến làm bạn gái mình được không?”

Đường Tú Linh cảm thấy hơi ngượng, còn chưa kịp nói gì, Giang Trung đã ôm chặt lấy cô.

Đường Tú Linh giãy giụa kịch liệt, đang chuẩn bị nghiêm khắc cảnh cáo, kết quả Giang Trung say rượu, cứ như vậy ngã lên người cô.

Đường Tú Linh không còn cách nào khác, chỉ có thể đỡ lấy cả người anh ta, sau đó dìu anh ta ngồi lại vào xe.

Sau khi đưa tiền và dặn dò tài xế đưa Giang Trung về nhà, Đường Tú Linh quay người chuẩn bị đi về phía tiểu khu nhà mình.

Nhưng, cô chợt nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ bên cạnh mình đang mở cửa sổ xe, và bất ngờ hơn, người ngồi bên trong lại là Trương Tử Trạch.

Sao anh lại ở đây?

Hơn nữa, anh đến đây từ lúc nào?

Trong lòng Đường Tú Linh ngập tràn nghi ngờ, nhưng Trương Tử Trạch chỉ lạnh lùng liếc nhìn Đường Tú Linh, sau đó kéo cửa sổ xe lên, trong nháy mắt chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Không biết vì sao, trong lòng Đường Tú Linh chợt nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Cô luôn cảm thấy hôm nay, mình đã nhìn thấy chiếc xe này mấy lần, giống như nó vẫn luôn đi theo cô.

Mà lúc này, bên trong xe, sắc mặt của Trương Tử Trạch đang vô cùng khó coi.

Sau khi thư ký Tần gửi địa chỉ nhà của Đường Tú Linh cho Trương Tử Trạch, hôm nay một mình anh lái xe đến đợi bên ngoài tiểu khu của cô.

Anh nhìn thấy cô đi vào sở nghiên cứu MU, có vẻ như là đang đi làm.

Trương Tử Trạch im lặng cả ngày trời trong xe, đến chiều, anh lại nhìn thấy cô đi ra ngoài với một đám đàn ông, phụ nữ.

Trong số đó, còn có một người đàn ông tỏ ra rất thân mật với cô.

Về sau, Trương Tử Trạch nhìn thấy mấy người họ đi ăn cơm, rồi đi hát, cuối cùng còn nhìn thấy người đàn ông đó và Đường Tú Linh thân mật ngồi cùng xe với nhau.

Bây giờ, hai người họ ôm ôm ấp ấp vô cùng thân thiết, lại còn quyến luyến không nỡ rời đi.

Người phụ nữ này quả nhiên có thể quyến rũ đàn ông ở mọi nơi mà!

Vậy mà anh còn ôm chút ảo tưởng với cô, anh cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

Sau khi lái xe về nhà, Trương Tử Trạch gọi điện thoại cho thư ký của mình.

“Điều tra thật kỹ MU cho tôi, điều tra xem hiện giờ, Đường Tú Linh đang làm gì ở MU. Còn nữa, điều tra kỹ càng quá khứ và việc kinh doanh buôn bán của Tần Chính cho tôi, đừng bỏ qua bất kỳ manh mối có giá trị nào.”

Đường Tú Linh lại dám kết hợp với Tần Chính lừa anh, chơi anh!

Màn báo thù của anh chỉ vừa mới bắt đầu thôi!

Phía bên này, Đường Tú Linh đang đi thang máy lên nhà.

Chỉ là, thang máy vừa mở ra, cô bèn nhìn thấy Triệu Sương đang đứng giãy giụa trước cửa, còn Châu Hưng thì đang ôm chặt và cưỡng hôn cô ấy.

Bộ dạng lúc này của Triệu Sương thoạt nhìn trông rất đau khổ.

Đường Tú Linh vội vã xông đến bên cạnh Châu Hưng, sau đó dùng túi xách đập mạnh lên đầu anh ta.

“Châu Hưng, anh mau thả Tiểu Sương ra!”

Trên đầu truyền đến cơn đau dữ dội, Châu Hưng lập tức thả Triệu Sương ra, sau đó nhìn Đường Tú Linh bằng ánh mắt sắc nhọn.

“Cút! Đây là chuyện giữa tôi và Triệu Sương, Đường Tú Linh nếu cô dám nhúng tay vào, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với cô!”

Vẻ mặt của Châu Hưng vô cùng dữ tợn, anh ta nắm chặt cổ tay Triệu Sương, cả người dường như mang theo sát khí.

Triệu Sương tức giận giãy giụa kịch liệt.

“Châu Hưng, tôi và anh đã chia tay nhau từ lâu rồi, anh đúng là cái đồ điên!”

“Đúng, tôi điên rồi, Triệu Sương, kể từ ngày cô kiên quyết muốn chia tay với tôi, tôi thật sự đã phát điên! Tôi nói cho cô biết, khi đó, cô khiến tôi đau khổ, bây giờ tôi sẽ trả lại cô gấp trăm nghìn lần!”

Nói xong, Châu Hưng hất Triệu Sương ra.

Cả người Triệu Sương mất trọng tâm, lập tức ngã ra đất.

Đường Tú Linh tức phát điên.

Người đàn ông này, uổng công cô còn cho rằng anh ta vẫn thương yêu Tiểu Sương.

Vậy mà hiện giờ, anh ta lại lạnh lùng, vô tình như vậy!

Đường Tú Linh cầm túi xách lên, liều mạng đánh Châu Hưng.

Thế nhưng, Đường Tú Linh quá gầy yếu, sức lực của cô đương nhiên không thể bằng Châu Hưng được.

Châu Hưng thẳng tay đẩy Đường Tú Linh ngã xuống đất!

“Triệu Sương, tác phẩm trước kia của cô dính nghi án sao chép, khiến công ty tổn hại mấy chục tỷ. Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi sẽ đến bộ Pháp Vụ khởi kiện cô!”

Triệu Sương trừng mắt, nhìn chằm chằm Châu Hưng, nhưng anh ta lại quay người đi thẳng vào thang máy, ngay sau đó, cửa thang máy bèn đóng chặt lại.