Thủ Đoạn Phu Nhân

Chương 47: Anh dùng tiền đánh cô ấy là được rồi



Đường Tú Linh mím chặt môi, cô không muốn đi nhưng cũng không muốn làm người khác bị tổn thương.

Trương Tử Trạch đang ép buộc cô.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Đường Tú Linh chủ động đi về phía phòng vip của Trương Tử Trạch.

Và ở phía bên kia.

Đọc FULL bộ truyện tại đây.

Sau khi giám đốc Khúc bước ra khỏi đó, một người đàn ông trung niên bước vào.

"Anh Trương, thật trùng hợp khi anh cũng đến câu lạc bộ để thư giãn, tại sao anh lại ở đây một mình vậy?"

Người đến tên là Triệu Vũ Cường, trong một thời gian trước, công ty của anh ta đã cố gắng hết sức để hợp tác với công ty của Trương Tử Trạch.

Trước đó, Trương Tử Trạch luôn từ chối gặp và đàm phán với Triệu Vũ Cường vì anh ta có một đối tác tốt hơn để hợp tác.

Theo lý mà nói, lúc này anh ta không cần phải để ý đến Triệu Vũ Cường, để tránh đối phương lại muốn trèo cao.

Tuy nhiên, trong đầu ngay lập tức nghĩ đến Đường Tú Linh, người phụ nữ đó sẽ đến sớm thôi.

Sau một lúc trầm ngâm như vậy, Trương Tử Trạch mỉm cười với Triệu Vũ Cường.

"Anh Triệu, hôm nay tôi ở một mình, vào ngồi đi, để tôi nói chuyện hợp tác của chúng ta với anh."

Triệu Vũ Cường chỉ định thử vận may, không ngờ rằng Trương Tử Trạch thực sự đồng ý.

Triệu Vũ Cường ngồi trên ghế sofa đối diện với Trương Tử Trạch, đầy ngạc nhiên.

“Tổng giám đốc Trương, anh có muốn gọi vài cô gái qua đây không”?

Triệu Vũ Cường luôn thích tìm một vài cô gái trẻ để tăng thêm bầu không khí khi nói chuyện, thế nên anh ta đưa ra câu hỏi.

Nghĩ đến Đường Tú Linh, sắc mặt Trương Tử Trạch trở nên ảm đạm.

Anh không nên quan tâm đến người phụ nữ này, có thể, nếu người phụ nữ này bị hủy hoại, anh sẽ không quan tâm nữa.

"Không có, tôi đã gọi một cô gái tới, anh Triệu hẳn là rất hài lòng."

Sau khi hai người nói thêm vài câu, Đường Tú Linh đã tới nơi, cô lại gõ cửa.

"Mời vào."

Vẫn là giọng nói lạnh lùng của Trương Tử Trạch.

Đường Tú Linh đi vào trong và phát hiện ở đó có một người đàn ông trung niên lạ mặt.

Không biết trong túi Trương Tử Trạch bán cái gì, Đường Tú Linh cúi đầu, giới thiệu bản thân với người đàn ông họ Triệu.

“Tôi là Tiếu Tiếu, bây giờ anh muốn chơi bài, hay là chơi trò chơi đây ạ”?

“Tổng giám đốc Triệu thích uống rượu, Tiếu Tiếu, cô qua rót cho anh ấy một ly đi”.

Triệu Vũ Cường hơi bất ngờ khi Trương tử Trạch đối xử tốt với mình, anh ta vốn dĩ nghĩ rằng tổng giám đốc Trương chỉ gọi một cô gái là dành riêng cho mình mình thôi.

Xem ra vụ làm ăn lần này có cơ hội bàn bạc thành công.

Sắc mặt của Đường Tú Linh lạnh lại.

“Tổng giám đốc Trương, tôi là người chia bài, nếu như các anh muốn chơi bài, hoặc là chơi trò chơi gì đó, tôi có thể ở bên cạnh giúp các anh chơi, còn chuyện rót bia uống rượu, tôi có thể giúp các anh liên lạc với giám đốc của tôi, để anh ấy gọi thêm vài người nữa tới đây chơi đùa cùng các anh”.

“Tổng giám đốc Triệu, anh có thích cô ta không”?

Triệu Vũ Cường cảm thấy có gì đó không đúng lắm, anh ta chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.

“Tổng giám đốc Trương, cho dù tướng mạo có xinh đẹp, nhưng xem ra tích cách không tốt không cần đâu, tôi bảo giám đốc gọi cô gái tốt hơn”.

Trương Tử Trạch đứng lên, đi đến bên cạnh Đường Tú Linh, rồi cầm một chai rượu đã được mở sẵn đổ lên đầu cô.

Chớp mắt, cả người Đường Tú Linh ướt đẫm rượu, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.

Triệu Vũ Cường nhìn thấy thế, hai mắt cũng sắp lòi ra.

“Trương Tử Trạch, rốt cuộc anh muốn làm gì”?

Đường Tú Linh hạ giọng lạnh lùng hỏi.

Trương Tử Trạch đứng cạnh cô, cười lạnh.

“Đường Tú Linh, cô ở câu lạc bộ này còn giả vờ giả vịt gì nữa, không phải muốn bán thân sao, ban đầu cô dụ dỗ tôi, bị tôi phát hiện ra sự thật, bây giờ tôi đổi cho cô một tên đàn ông giàu có khác, để cô có cơ hội kiếm tiền, tôi đã giúp cô hết khả năng rồi ấy chứ”.

“Anh…”.

Đường Tú Linh tức giận nhìn Trương Tử Trạch, cô đứng dậy định quay người rời đi.

Trương Tử Trạch nắm lấy cổ tay cô.

"Con gái cô bây giờ đang hôn mê, ở trong bệnh viện lâu ngày đòi hỏi chi phí chữa bệnh cao. Đường Tú Linh, nếu bây giờ cô rời đi, tôi sẽ để ông chủ câu lạc bộ sa thải cô, để cô không còn kiếm tiền được nữa, đến lúc đó, con gái cô chỉ có thể chờ chết. "

"Ngoài ra, đừng mong đợi Tần Chính sẽ giúp cô. Bây giờ anh ta đang bị mắc kẹt ở Châu Phi, và không biết liệu anh ta có thể sống sót trở về không, Đường Tú Linh, những người ủng hộ cô không còn nữa đâu."

Đường Tú Linh đang rời đi đột nhiên dừng lại.

Cô vẫn chưa liên lạc được với Tần Chính, trong lòng đã thấp thỏm lo âu.

Bây giờ, Trương Tử Trạch cũng biết những gì đã xảy ra với Tần Chính.

"Anh Tần xảy ra tai nạn, là do anh làm có phải không?"

Trương Tử Trạch chế nhạo.

"Anh ta làm một cuộc kiểm tra DNA giả để chơi tôi. Đây chỉ là một sự trả thù nhỏ đối với anh ta. Đường Tú Linh, cô phải nhớ cái giá phải trả cho tất cả những điều gì mà cô đã gây ra. Đây là những gì Tần Chính đáng phải nhận."

Đường Tú Linh hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại.

Chi phí điều trị mỗi ngày của Bối Bối là mấy chục triệu, cô phải kiếm tiền, không thể mất việc này được.

Đường Tú Linh quay người lại, hỏi.

"Trương Tử Trạch, nếu anh chỉ muốn làm nhục tôi, hoặc muốn trả đũa tôi, tốt thôi, anh cứ việc làm những gì anh muốn."

Sau khi Đường Tú Linh nói xong, cô nở một nụ cười mê hoặc.

Ngay lập tức, Đường Tú Linh đi đến bên cạnh Triệu Vũ Cường, sau đó cầm chai rượu lên và rót một ly.

"Anh Triệu, mời anh uống một ly."

Triệu Vũ Cường tự nhiên cảm thấy không khí giữa hai người hơi căng thẳng.

Anh không dám nhận đồ uống mà Đường Tú Linh đưa.

Trương Tử Trạch trở lại ghế sofa và ngồi xuống, sau đó cười.

"Anh Triệu, nếu anh có thể để người phụ nữ này tự nguyện đi theo anh, tôi sẽ đồng ý giao cho anh hợp đồng kinh doanh đó."

“Tổng Giám đốc Trương, anh nghiêm túc sao”?

Triệu Vũ Cường hơi ngạc nhiên hỏi lại.

“Đương nhiên là tôi nghiêm túc, cô Đường Tiếu Tiếu này yêu nhất chính là tiền, tổng giám đốc Triệu, anh chỉ cần dùng tiền đánh cô ấy là được”.

Trương Tử Trạch vốn nghĩ rằng khi nói ra câu này, bản thân có thể thưởng thức vẻ mặt đau khổ của Đường Tú Linh.

Thế nhưng cô nghe xong chỉ mỉm cười.

“Tổng giám đốc Triệu, những lời anh Trương đây nói đều đúng cả, chỉ cần anh cho tôi tiền đủ nhiều, cái gì tôi cũng tình nguyện làm…”.

Đường Tú Linh nói xong, cô chủ động ngồi ngay bên cạnh Triệu Vũ Cường.

Triệu Vũ Cường nhận lấy đồ uống mà Đường Tú Linh đưa, sau khi uống xong, anh ta liếc mắt nhìn cô.

"Cô Đường Tiếu Tiếu cần bao nhiêu tiền để tự nguyện đi theo tôi?"

"Anh Triệu, con người làm sao có thể chê tiền nhiều, đương nhiên càng nhiều càng tốt."

Sau khi Đường Tú Linh nói xong, cô ấy rót một ly rượu khác và đưa cho Triệu Vũ Cường.

Triệu Vũ Cường uống càng lúc càng nhiều, anh lấy thẻ trong túi ra, đưa cho Đường Tú Linh.

"Cô Đường, ở đây có 6 tỷ, đủ chưa?"

Đường Tú Linh chỉ cười, sau đó cầm lấy tấm thẻ mà Triệu Vũ Cường đưa cho.

Triệu Vũ Cường nghĩ rằng Đường Tú Linh muốn đi theo mình, anh ta bối rối, trong mắt chỉ có người phụ nữ tuyệt đẹp này.

Cơ thể run lên, Triệu Vũ Cường nắm lấy tay Đường Tú Linh, rồi đè cô dưới thân mình.

Triệu Vũ Cường đã say rồi, hoàn toàn quên mất có Trương Tử Trạch trong phòng, và cũng quên mất mình đang ở đâu.

Anh ta chỉ muốn có người phụ nữ xinh đẹp ngay trước mặt mình.

“Roẹt-------“.

Tiếng quần áo bị xé toạc vang lên, thân thể người đàn ông kia càng ngày càng gần.