Thư Kiếm Trường An

Chương 7: Đại Giang Đông Khứ*




Dịch giả: phuongkta1
(*): Sông lớn chảy về đông
Đó là mệnh tinh.
Mệnh tinh của Tinh Vẫn.
Không có bất kỳ điều bất ngờ nào, Cố Minh Nghĩa thực sự đã trở thành Tinh Vẫn.
Cho dù trước đây đã có rất nhiều lời đồn về chuyện này, nhưng lúc Cố Minh Nghĩa cứ như vậy ở trước mắt bao người triệu hoán mệnh tinh của mình, mọi người vẫn cảm thấy một trận kinh ngạc.
Tinh Vẫn, là chiến lực cao nhất được công nhận trên đời này, cho dù ở trăm năm trước, thời đại quần hùng tụ tập, Tinh Vẫn cũng chỉ có trăm người. Huống chi hôm nay loạn thế dân sinh khốn khổ, Tinh Vẫn của Đại Ngụy từ lâu chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cố Minh Nghĩa trở thành Tinh Vẫn, có lẽ đã không có ai có thể ngăn cản bước chân lão trở thành người đứng đầu Giang Đông.
Đám người ngoại tộc mới vẫn còn vì Tô Trường An cường đại mà khiếp sợ trên mặt lại nhao nhao biểu lộ vẻ tốt đẹp, thầm nghĩ lúc này đây, Tô Trường An chỉ sợ là đá trúng thiết bản, dữ nhiều lành ít.
Mà những đệ tử Sở gia thì vẻ mặt lo lắng nhìn Tô Trường An.
Tất cả hành động của hắn lúc trước đã được những người trẻ tuổi của Sở gia đồng ý, đồng thời thực lực hắn bày ra cũng khiến cho các đệ tử trẻ tuổi của Sở gia thấy được hy vọng chấn hưng gia tộc mình.
Nhưng hôm nay Tô Trường An lại gặp phải một vị Tinh Vẫn.
Tinh Vẫn là cái gì?
Dưới ánh mắt của đệ tử Sở gia, hoặc có thể nói là đại đa số người trên đời này.
Tinh Vẫn chính là Thần Chích.
Là tồn tại mà tu sĩ phía dưới Tinh Vẫn nhất định không thể chiến thắng.
Bởi vậy, dưới đáy lòng bọn họ gần như đã cho rằng Tô Trường An chắc chắn không phải là đối thủ của Cố Minh Nghĩa, điều này khiến đám thanh niên Sở gia càng thêm lo lắng trong lòng.
Mà suy nghĩ như vậy không chỉ có những người đứng xem này, Cố Minh Nghĩa cũng có ý nghĩ như thế.
Cố Minh Nghĩa đã bốn mươi tám tuổi, lúc lão còn trẻ, lão cũng được cho là thiên tài yêu nghiệt danh chấn một thời.
Năm lão hai mươi tám tuổi hiển nhiên đã đạt đến Vấn Đạo cảnh.
Vốn tưởng rằng từ đó về sau chính là một đường bằng phẳng thẳng đến Tinh Vẫn, dẫn tộc nhân của lão đi tới vũ đài của thế giới này, nhưng năm hai mươi tám tuổi lão thành tựu Vấn Đạo, rồi bị vây ở cảnh giới này hai mươi năm.
Cho đến lúc bốn mươi tám tuổi mới đột phá Vấn Đạo trở thành Tinh Vẫn.
Nhưng mặc kệ như thế nào, lão vẫn như cũ đã trở thành Tinh Vẫn, đã tới cảnh giới mà tuyệt đối tu sĩ tha thiết ước mơ.
Tinh vẫn nếu là Thần Chích nhân gian, sao có thể khuất phục đạo lý này, do đó, Cố Minh Nghĩa dùng các loại thủ đoạn hoặc là cưỡng bức, hoặc là dụ dỗ tụ tập năm nhà còn lại, cùng chống lại Sở gia.
Tất cả cũng rất thuận lợi.
Ít nhất trước khi Tô Trường An tới là loại này.
Mặc dù chiến lực đám người Hoa Phi Tạc thực sự ngoài dự liệu của lão, cũng đã tạo thành một chút phiền toái với lão, nhưng chuyện này đều ở trong tính toán của lão, khiến cho trả giá cao cũng có thể thừa nhận.
Nhưng Tô Trường An rõ ràng là một tu sĩ Vấn Đạo cảnh, nhưng lại thể hiện ra chiến lực vượt quá dự đoán của tất cả mọi người.
Điều càng làm cho Cố Minh Nghĩa tức giận trong lòng chính là, thiếu niên Tô Trường An này, tuổi còn trẻ, tâm địa lại vô cùng ngoan độc, vừa ra tay đã chém giết mười tám vị tu sĩ Vấn Đạo cảnh bao gồm cả gia chủ hai nhà Thẩm Mạnh ở bên trong.
Đây đều là nhân tài lão cần để thống trị Giang Đông về sau, lại bị chết ở dưới đao của Tô Trường An.
Điều này sao có thể khiến lão không giận?
Lão cũng không phải không nghĩ tới nhét Tô Trường An vào dưới trướng, nhưng dùng thiên phú mà Tô Trường An bày ra ngày hôm nay, hay Tô Trường An nguyện ý quy hàng, lão cũng nhất định không dám lưu lại một cái yêu nghiệt ở bên người.
Vì vậy, giờ này khắc này, trong lòng Cố Minh Nghĩa chỉ có một suy nghĩ - giết Tô Trường An!
Ánh mắt hai người chạm nhau, hầu như đều trong cùng một lúc chứng kiến trong mắt đối phương ẩn chứa sát cơ đậm đặc.
Mà đại chiến vào lúc đó hết sức căng thẳng.
Linh lực tràn đầy bắt đầu va chạm nhau ở trên không trung, phát ra từng trận gió mạnh, khiến cho mọi người chung quanh vây xem hiểu được trận đại chiến này hiển nhiên đã vượt ra khỏi mức bọn họ có thể tham dự, dù chỉ là nhìn xa xa cũng cần phải ra khỏi ngàn trượng.
Vì vậy, đám người vào lúc đó giống như thủy triều thối lui.
Trên đài diễn võ rộng lớn rất nhanh chỉ còn lại hai người Tô Trường An và Cố Minh Nghĩa nhìn nhau.
"Ngươi rất tốt, nếu chết thực sự đáng tiếc." Cố Minh Nghĩa trước tiên phá vỡ trầm mặc giữa hai người, lão có chút tiếc nuối nói.
Lời này trái lại cũng không phải là bịa chuyện nói bừa, trong suy nghĩ của lão thực sự rất thưởng thức thiên phú của Tô Trường An, nếu như trong tộc của lão có thể có một vị hậu bối giống như Tô Trường An, thừa dịp thời buổi loạn lạc như lúc này, lão lập được cơ nghiệp, đợi hậu bối kia trưởng thành, mưu đồ đoạt quyền thiên hạ cũng không phải là việc gì khó.
Nhưng đáng tiếc, người ngoài tộc ta, trong lòng nhất định có tâm tư khác, vì vậy, ngày hôm nay, Tô Trường An phải chết!
Mà Tô Trường An cũng không có nửa phần ý định đáp lại đối với sự tán dương của vị Tinh Vẫn đại nhân này, hắn vẫn như trước đôi mắt lạnh lùng nhìn chăm chú lên Cố Minh Nghĩa, dường như đang tìm kiếm thời cơ chiến đấu thích hợp nào đó.
Tình hình như vậy rơi vào trong mắt Cố Minh Nghĩa, điều này khiến cho đánh giá của lão đối với thiếu niên này lại cao thêm vài phần.
Đối mặt với đối thủ cường hãn gấp mấy trăm lần so với chính mình, thậm chí có thể nói không có chút phần thắng nào, vẫn như cũ trấn định như thế, tâm tính kẻ này, đã đến hạng gì.
Nghĩ đến như vậy, Cố Minh Nghĩa rốt cuộc thu hồi hứng thú cùng đối thoại.
Hai con ngươi lão phát lạnh, ngôi sao trên đỉnh đầu kia càng sáng ngời, một đường ánh sao vẫy ra, quanh người lão tắm ánh sao, thân thể vào lúc đó cũng chậm rãi bay lên.
"Ngôi sao của ta chính là Tham Thủy!"
Lão bỗng nhiên mở miệng nói, bên trong thanh tuyến trầm thấp mang theo một cỗ uy nghiêm giống như quân vương.
Vào lúc đó linh lực của lão bỗng nhiên tuôn ra, cảnh tượng chung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ào ào!
Thanh âm dòng nước xiết bỗng nhiên vang lên, Tô Trường An chỉ cảm thấy hoa mắt, chờ ánh mắt khôi phục, lại phát hiện mình hiển nhiên đã ở trên một con sông rộng lớn như biển, nước cuồn cuộn chảy xiết.
Mặt sông kia rộng chừng nghìn trượng, so sánh với Li Giang mênh mông cũng không thua kém nhiều, trên mặt sông lại càng có sóng to mãnh liệt, thủy triều đập vào bên bờ cũng có độ cao trăm trượng.
Tô Trường An biết rõ, đây chính là thế giới mà Cố Minh Nghĩa mở ra.
Thế giới được Tinh Vẫn huyễn hóa ra, khác hẳn lĩnh vực.
Sự vật trong lĩnh vực chính là từ linh lực của người tu hành biến thành, mặc dù có lực sát thương mạnh mẽ, nhưng rốt cuộc lại không phải là thực thể.
Nhưng thế giới của Tinh Vẫn lại không giống vậy, chỉ cần Tinh Vẫn muốn, hắn hoàn toàn có thể triệu hoán sự vật bên trong thế giới này đến hiện thực, nhưng hành động như vậy tiêu hao linh lực cực lớn, nếu không cần thiết, Tinh Vẫn càng muốn bao phủ kẻ địch vào thế giới chính mình, cùng đối chiến, giống như hành động của Cố Minh Nghĩa trước mặt.
Mà cũng thực sự vì bản thân ở thế giới khác, cả quá trình vận chuyển linh lực toàn thân Tô Trường An như nhận được áp chế nào đó, cũng không thể trôi chảy như trước.
Đây là lần thứ nhất hắn một mình chống lại một vị Tinh Vẫn Nhân tộc, trước kia cũng chưa từng gặp qua biến hóa như vậy, lúc này phát hiện, mới biết được sự đáng sợ của Tinh Vẫn không chỉ đơn giản là lực lượng cường đại như vậy.
Lông mày của hắn vào lúc này hơi nhăn lại.
Vẻ mặt như vậy rơi vào trong mắt Cố Minh Nghĩa, điều này khiến trên mặt lão theo đó lộ ra một chút đắc ý.
"Đây chính là thế giới của ta, có danh xưng là, Đại Giang Đông Khứ!"
Lão nói như vậy, nước sông sau lưng bỗng nhiên bắt đầu cuồn cuộn, một con sóng lớn cao gần hai trăm trượng bỗng nhiên từ trên mặt sông dâng lên, mang theo thanh thế hào hùng thẳng đánh giết tới mặt Tô Trường An.
---o0o---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.