Thư Ký Là Vợ Tương Lai Của Lục Tổng

Chương 42: Đi du lịch



Mấy ngày sau, Lục Thiên Phong sắp xếp công việc ổn thỏa.

“Thục Nghi, em muốn đi du lịch cho khuây khỏa không?”

“Đi đâu anh?”

“Mình đi theo tour, anh muốn cho em thoải mái không suy nghĩ về chuyện Châu Hạ nữa”

“Dạ”

Ngày hôm sau, Lục Thiên Phong và Ngô Thục Nghi lên tàu, đây là lần đầu cô đi tàu nên có chút sợ.

Nhìn sang thấy khuôn mặt Thục Nghi có vẻ sợ, anh động viên cô

“Đừng sợ có anh đây? Anh luôn bên em”

“Dạ, cảm ơn anh Phong”

Tiếng tàu chạy ầm ầm, sóng biển lượn vòng nhấp nhô, cảm giác lâng lâng như kẻ say rượu.

“Thục Nghi! Dựa vào vai anh, em nhắm mắt ngủ đi cho có sức”

“Dạ”

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thục Nghi dựa vào vai anh mà ngủ. Mấy ngày nay anh lo cho cô vì vụ bắt cóc lần trước mà giờ trong cô dường như mất đi tự tin rất nhiều. Cảm xúc ũng không còn như xưa, tâm trạng cô không ổn định mặc dù cô nói ổn và không sao? Nhưng nhìn cô như vậy anh xót lắm.

Qua điều tra Lục Thiên Phong biết thêm một tháng qua Châu Hạ đã công kích cô nhiều lần nhưng cô không chia sẻ cho anh. Chẳng lẽ cô…nhưng anh không muốn nghĩ nhiều chỉ nghĩ đơn giản cô lo cho anh không muốn anh phiền lòng hơn.

Anh điều chỉnh tư thế để cô dựa vào thoải mái hơn, sau đó đôi mắt anh hướng ra ô cửa sổ bên ngoài nhìn chằm chằm khung cảnh đang hiện ra rồi mất dần.

Vốn dĩ Thiên Phong có kế hoạch sau khi đi chuyến công tác về thì về quê ra mắt ra đình Thục Nghi nhưng nhìn cô hiện tại anh không an tâm, sợ về bà và mọi người thấy cô không ổn rồi lại phiền lo. Cuối cùng anh chọn chuyến du lịch cho cả hai tại thành phố F.

Mãi cho đến khi xuống tàu, Ngô Thục Nghi vẫn cảm thấy say sóng, Lục Thiên Phong dìu cô ra xe theo đoàn sau đó đến khách sạn. Một căn phòng vip đủ tiện nghi. Phòng một giường đôi trang trí rất đẹp cho đôi tình nhân.

Lục Thiên Phong và Ngô Thục Nghi ngồi trên giường nghỉ ngơi. Thiên Phong thấy cô vẫn còn say sóng, đôi mắt mơ màng liền đứng lên:

“Thục Nghi, em đừng ngủ, chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó đi ngủ tối anh sẽ đưa em đi dạo chơ đêm. Nơi đây chợ đêm rất đẹp”

“Dạ, chợ đêm nơi đây có gì vậy anh?”

“Người ta bán hàng lưu niệm, có nhiều món hải sản, đồ ăn vặt. Em thì lại thích ăn hải sản nhất”

Ngô Thục Nghi cười nhẹ, anh cảm thấy yên tâm hơn một chút. Nụ cười ấy cũng lâu rồi không hiện diện. Lòng anh nhẹ đi khi nhìn thấy cô cười.

“Quyết định vậy nha”

“Dạ, vậy mình đi thôi anh”

“ừm”

Sau khi ăn xong, hai người trở về phòng nghỉ ngơi trên giường. Đi cả ngày rất mệt nên Lục Thiên Phong là người ngủ thiếp đi trước. Ngô Thục Nghi do ngủ trên tàu cô cũng chưa có dấu hiệu buồn ngủ lắm. Cô nằm ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh ngủ, cô không nghĩ cuộc đời này mình có một người yêu thương cô hơn cả mạng sống. Một mình đi cứu cô mà không cần sự giúp đỡ của anh, cho đến khi xong chuyện thì họ mới đến hỗ trợ anh.

Nhìn anh ngủ rất ngon, cô biết mấy ngày nay anh cố gắng thu xếp công việc để về sớm với cô. Sau sự việc ấy anh cho cô nghỉ ngơi ở nhà vài hôm và giờ lại được đi du lịch cùng anh. Những lời nói của Châu Hạ ám ảnh làm tâm trí mấy ngày nay cô không yên, lo lắng, phập phòng nhưng giờ có lẽ mọi chuyện kết thúc. Mong rằng nó qua hết và không như những lời Châu Hạ nói không đúng sự thật, đó chỉ là lời bịa đặt của cô ta nhằm chia rẻ cô và Thiên Phong.

Thục Nghi nằm lăn lộn trên giường, mắt vẫn mở trao tráo mà không ngủ được. Cô nghiêng người đặt nụ hôn lên môi anh. Nằm mãi cũng ngủ được một lúc. Đến 5 giờ chiều, điện thoại của Lục Thiên Phong reo, anh mới giật mình tình dậy.

“Ừm, tôi biết rồi. Cứ vậy mà làm”

Giọng nói trầm khàn còn ngáy ngủ của Thiên Phong khi trả lời điện thoại, cũng chẳng biết ai gọi cho anh và chuyện gì? Thục Nghi cũng không quan tâm cho lắm, cô cọ quậy bên Thiên Phong.

“Làm em thức giấc theo rồi, anh xin lỗi”

“Dạ, không sao? Em cũng vừa mới tỉnh à”

“Đi rửa mặt rồi chúng ta đi dạo nhé”

Bước xuống đường phố là lúc sáu giờ tối, không khí mát mẽ, trong lòng. Đường phố cũng chưa đông lắm. Đến bảy giờ tối, mọi người ra đường càng đông hơn. Thiên Phong nắm tay Thục Nghi thật chặt vì sợ co bị lạc ra khỏi vòng tay của anh. Cảm giác nắm tay người mình yêu đi giữa bầu không khí này vừa lãng mạng, vừa hạnh phúc dâng trào.

Đến một quần bán đồ nướng, thịt ba chỉ nướng mùi cực kì thơm, vàng óng nhìn màu sắc bắt mắt thơm ngon. Thiên Phong nắm tay cô bước lại bàn và gọi ra hai phần. Anh chăm sóc từng li từng tí cho cô, Thục Nghi cười âu yếm. Thiên Phong chỉ biết ngồi ngẩn người hồi lâu cho đến khi Thục Nghi lên tiếng:

“Phong! cho anh nè, ăn đi kẻo nguội” Thục Nghi đưa cho anh một thanh que và nhét vào tay.

Lục Thiên Phong cảm thấy tâm trạng của Thục Nghi ngày càng tốt hơn rất nhiều, anh cũng vui lây. Bởi cô vui anh cũng mới vui.

“Em ăn thêm không? anh kêu thêm phần nữa?”

“Dạ được rồi anh, mình kiếm gì ăn mỗi thứ một chút nhưng vậy mới ăn được nhiều món”

“Ừm, theo ý em nhé. Anh sau cũng được, miễn làm em vui”

Thục Nghi cười híp mắt “Phong!”

“Hả?, em gọi anh có gì?”

“Anh đưa trán qua đây cho em đi” Thục Nghi nũng nịu

Thiên Phong thắc mắc nhưng cũng đưa trán mình qua cho cô. Thục Nghi hôn vào trán anh một cái “Thương anh quá, chàng trai của em ạ, chiều em miết à”

Lục Thiên Phong như vỡ hòa cảm xúc, anh càng hạnh phúc hơn khi được cô hôn dù là hôn nhẹ “em là bà xã anh mà nên anh không chiều thì chiều ai?”

Ăn xong cả hai rời quán nướng đi đến những quán tiếp theo. Ăn đến no cái bụng không ăn được nữa họ mới dừng lại chuyển qua tản bộ chợ đêm, cho tiêu hóa bớt thức ăn.

Đến gần mười một giờ đêm, cả hai mới về khách sạn, trên tay đầy ấp những món hàng nào là quà lưu niệm, một ít đồ ăn vặt, các đồ vật nhỏ lớn khác nhau.

“Em vui không?”

“Em rất vui, cảm ơn ông xã nhé!!!”

“Vậy thưởng cho anh gì đi”

“Trời ạ! Em mệt lắm” Thục Nghi làm thêm động tác xỉu trên giường

“Hì anh nói chơi thôi, vậy em đi tắm cho mát và thoải mái cho dễ ngủ”

“Dạ, để em tranh thủ tắm nhanh cho anh tắm sau nhé!!!”

“Ừm em”

Saau một lúc Thiên Phong không thấy Thục Nghi bước ra, cứ nghĩ cô ngủ quên trong đó anh lại gọi cửa.

“Thục Nghi, em ngủ rồi hả?”

Tiếng cô nhẹ nhàng trả lời, giọng mang theo sự đau đớn.

“Em không có ngủ, em…”

“Em sao? Mở cửa cho anh?” chưa đợi cô nói hết câu, anh đã lo lắng và gọi lớn.

“Bụng em bị đau?” cô vừa cô bụng vừa nói ra từng lời, vẫn nhất quyết chưa mở cửa cho Thiên Phong. Bên ngoài anh khá là lo lắng cho cô.

“Chắc ban nảy em ăn nhiều nên bị đau, để anh đi mua thuốc cho em”

“Dạ, không phải em bị đau bụng do ăn mà em bị…bà dì ghé qua mỗi tháng nhưng hôm nay trể hơn tháng trước em không…”

“À, anh biết rồi, vậy để anh đi mua cho em. Em xài như mọi lần nhé”

“Dạ, mà giờ này còn cửa hàng nào mở cửa không anh?”

“Em yên tâm đi, anh nghĩ là còn”

“Dạ”

“Vậy anh đi, em khóa cửa cẩn thận nghe chưa?

“Dạ”

Vẫn là mọi lần, khi cô đến chu kỳ mỗi tháng của bọn con gái anh luôn là người ân cần chăm sóc, mua cho cô kịp thời. Có khi mua cho cả đóng về, xài từ từ.

Nhớ lần đầu tiên khi anh không biết cô xài loại nào cho tốt, vậy mà đến cửa hàng co bao nhiêu loại anh mua hết. Chị cửa hàng cứ nghĩ anh là nhân viên tiếp thị nhưng anh nói “tôi mua cho vợ tôi xài, mua nhiều loại xem loại nào tốt thì xài cái đó”

Lục Thiên Phong đến các cửa hàng đều bị khóa cửa vì giờ đã hơn mười hai giờ khuya rồi. Anh đến của hàng tiện tích 24h để mua, mua thêm bình nước giữ ấm cho cô và nước mát như mọi lần.

Về đến phòng khách sạn, anh thấy cô nằm co ro mà xót. Lần nào cũng vậy “bà dì” đến là anh cũng muốn quặng đau theo cô. Làm con gái khổ thật.

Anh chăm sóc cho cô cả đêm, thay nước ấm dằn bụng cô và nhìn cô ngủ. Anh ôm cô vào lòng, đôi mắt thiếp hồi nào không hay.