Thư Sinh Và Đại Hiệp

Chương 1



Thư sinh ngồi đọc sách trên hành lang trong viện, lười nhác duỗi người vươn vai một cái.

Một người từ trên không trung đáp xuống, dừng ở trước mặt thư sinh.

Hắn xuất ra một thanh kiếm, mũi kiếm nhẹ nâng cằm của thư sinh lên: "Cười một cái cho gia nhìn xem!"

Thư sinh nương theo mũi kiếm mà ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười.

Người tới: "A, thật là đẹp mắt!"

Người tới một thân áo xanh, oai hùng bất phàm, thu kiếm vào vỏ, ngồi phía đối diện thư sinh, cầm sách lên, tùy tiện lật hai trang rồi lại ném cho thư sinh: "Sách có cái gì hay, bảo đệ đi theo ta học công phu, đệ lại không chịu học. Sau khi học thành rồi, hai người chúng ta cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa chẳng phải sung sướng sao!"

Thư sinh vuốt phẳng quyển sách: "Ta nếu như cũng chết đi, ai tới nhặt xác cho huynh?"

Nam nhân áo xanh trầm mặc cười ha ha một trận: "Đệ nói phải."

Nam nhân áo xanh, một đời đại hiệp.

Thư sinh là người sau khi được hắn cứu vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn.

Lúc vừa mới bắt đầu còn thấy không quen, thời gian lâu dài, đại hiệp áo xanh bỗng cảm thấy trong nhà có người chờ đợi cũng khá tốt.

Thư sinh thanh tú đẹp mắt, mỗi lần đại chiến trở về có thể trêu chọc hắn một chút, thích thú vô cùng.

Thư sinh vốn có tính cách an tĩnh, đọc không ít sách thánh hiền, lại không có ý nghĩ quân tử phải xa nhà bếp.

Thư sinh: "Cơm nấu xong rồi, là thịt Đông Pha mà huynh thích ăn."

Đại hiệp áo xanh cởi bình rượu hồ lô bên hông xuống: "Được lắm, có rượu có thịt có mỹ nhân, cuộc đời này đủ rồi!"

Thư sinh không để ý tới hắn ăn nói linh tinh: "Rượu nên uống ít một chút mới tốt, lão Lý nhà bên ngày hôm qua vừa mới chết, là do uống rượu quá độ."

Đại hiệp áo xanh nhìn nhìn sát vách: "Lão già này, luôn tới đây uống rượu chùa, lần này......"

Thư sinh trừng mắt liếc nhìn hắn một cái.

Đại hiệp áo xanh: "Ăn cơm trưa xong đi thăm mộ lão một chút."

Phòng khách, thư sinh ngồi bên phải, đại hiệp áo xanh ngồi bên trái.

Bốn món ăn một canh.

Thư sinh: "Lần này thuận lợi không?"

Đại hiệp áo xanh uống một ngụm rượu: "Thuận lợi, người có thể giết ta không ít, nhưng đều là mấy lão già. Nếu phải mua tức giận với một hậu bối như ta với bọn họ cũng không tốt lắm, ha ha, ta liền chiếm chút lợi này."

Thư sinh: "Lần sau khi nào thì đi?"

Đại hiệp áo xanh nghĩ nghĩ: "Qua một thời gian ngắn nữa."

Cơm nước xong, đại hiệp áo xanh tựa như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó. Hắn móc từ trong lòng ngực ra một cây ngọc bút: "Lúc đi ngang qua cửa hàng văn phòng tứ bảo, không hiểu làm sao, tùy tiện mua cho đệ một cây."

Thư sinh nhìn trên ngọc bút có khắc chữ nhỏ: Kinh Lân Trai. Đây là cửa hàng tốt nhất kinh thành, cách nơi mà hắn ta đi lần này tới mấy nghìn dặm đường.

Thư sinh: "Cần gì chạy xa như vậy để mua nó, ta chỉ thuận miệng nói chơi mà thôi."

Đại hiệp áo xanh: "Kỳ thật là cướp từ trong tay Ngọc Bút Thư Sinh, nghĩ là đệ sẽ thích, ấy ấy, đừng có ném chứ, mua mua, đệ đừng tức giận mà. Cái tên chó má Ngọc Bút Thư Sinh này khó nghe chết đi được, vừa đoán là biết ngay do ta bịa ra......"

Thư sinh: "Ta cảm thấy nghe cũng được đấy, ta quyết định về sau cứ gọi ta là Ngọc Bút Thư Sinh."

Đại hiệp áo xanh giơ ngón tay cái lên: "Tên hay, khí phách!"