Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan

Chương 16: Y nhân tiều tụy



Ban đêm,Ngôn Hân Vân mới trở lại phòng đã cảm thấy có chút khác thường, cẩn thận suy nghĩ một chút, nguyên lai là không thấy bóng dáng Minh Ức Hàm.

Hân Vân thầm nghĩ: Bình thường giờ này nàng đã đi nghỉ rồi, đêm nay như thế nào còn chưa trở về phòng? [Lo thì nói ra lại còn.....]

Đang nghĩ, đột nhiên cửa phòng có người nhẹ nhàng đẩy ra.

Nàng nhìn lại, chỉ thấy Minh Ức Hàm hai tay bưng một bát nước canh đi đến.

"Chàng về rồi?" Nhìn thấy Ngôn Hân Vân đã ở trong phòng, Minh Ức Hàm nhất thời lộ ra một tia cười vui mừng.

Ngôn Hân Vân biểu tình hờ hững, gật gật đầu, đến bên giường chuẩn bị chăn gối. [Tin chị một cước đạp chết không *tức sôi máu*]

"Chàng hôm nay lần đầu đến Hàn lâm viện tu thư, thiếp tự mình ngao canh cho chàng tẩm bổ." Minh Ức Hàm tựa hồ không để ý tới thái độ lạnh lùng của Hân Vân, đi đến bên người nàng, ôn nhu săn sóc.

Ngôn Hân Vân nghe vậy, cước bộ ngừng một chút, sau một lúc, vẫn thản nhiên nói:

"Cảm ơn nàng, bất quá ta đã ăn no rồi, không thể nuốt thêm thứ gì nữa, thực xin lỗi." Dức lời, nàng lại chuẩn bị dọn chăn ra.

Minh Ức Hàm trong lòng có chút thất vọng, nhưng thấy ái nhân một mình trải chăn, liền lập tức đặt bát canh lên bàn, tiến lên nói:

"Thiếp giúp chàng..."

Ai ngờ tay nàng còn chưa đụng tới chăn, đã bị Hân Vân một tay ngăn lại. Minh Ức Hàm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Hân Vân, đã thấy Hân Vân trên mặt căn bản không có biểu tình gì, còn dường như không có việc gì tiếp tục trải chăn. Một Hân Vân xa lạ như vậy, cho đến giờ nàng cũng chưa từng thấy qua.

Nhất thời, Minh Ức Hàm cảm thấy được lòng đau như vạn tiễn xuyên tâm, nước mắt lại không nhịn được chảy xuống. Nàng cũng không dám lại gần nói gì nữa, chỉ lui sang một bên, lặng nhìn Tiểu Hàm ca tự mình sửa soạn chăn gối. [Thằng kia!!! Để uke nó.....hức...hức...ta...ức chế!!!]

Kì thực, tuy xoay người không đối diện Minh Ức Hàm, Ngôn Hân Vân cũng phần nào cảm giác được người phía sau đang có biểu tình thế nào. Nhưng hiện tại nếu không cùng nàng giữ khoảng cách, chỉ sợ lại càng làm nàng thêm bi thương, kia chẳng phải tội của mình càng thêm lớn?

Hân Vân một bên trải chăn, một bên lại vô cùng đau lòng: tội nghiệp cho nàng vì ta thâm tình tám năm, hiện giờ lại vì ta mà đổ lệ, ta nợ của nàng, thực sự nhiều lắm....

Thấy Hân Vân sửa soạn mọi thứ xong xuôi, Ức Hàm chỉ thật sau nhìn nàng một cái, lại yên lặng nhẹ nhàng về giường nghỉ ngơi.

Một khắc kia Ức Hàm buông xuống màn che, Ngôn Vân vân rõ ràng nghe được trong màn truyền ra tiếng ai đó nức nở.

Nàng không khỏi lắc đầu, một lúc sau, đứng dậy muốn ra ngoài, hốt thấy bát canh còn tỏa khói đặt trên án thư, toàn thân như bị điểm huyệt, thật lâu không có phản ứng.

***

Ngày kế, Ngôn Hân Vân sáng sớm tỉnh lại, cũng không thấy bóng dáng Minh Ức Hàm. Căn phòng một mảnh trống rỗng tĩnh lặng, nhớ lại chuyện tối qua, Hân Vân trong lòng có chút áy náy.

Thật lâu sau, nàng lắc lắc đầu, trong lòng khẽ thở dài, thuận tay ném chăn gối lên giường, tùy ý sơ tẩy một chút, liền chuẩn bị đi Hàn lâm viện.

" Cô gia sớm." Thủy nhi lúc này đi vào dọn phòng, hướng Ngôn Hân Vân hành lễ.

Ngôn Hân Vân gật gật đầu, đạm nhạt cười.

" Cô gia muốn đi Hàn lâm viện sao?" Thủy nhi mở to mắt, hỏi.

" Ân." Ngôn Hân Vân lại gật đầu, muốn ly khai.

" Cô gia......" Thủy nhi nhịn không được gọi nàng lại.

Ngôn Hân Vân xoay người, thấy muốn Thủy nhi một bộ muốn nói lại thôi, nhíu nhíu mày, vẫn kiên nhẫn hỏi:

" Làm sao vậy?"

Thủy nhi do dự cả nửa ngày, rốt cục đến gần nàng, nói:

" Cô gia, Thủy nhi biết gần đây cô gia bề bộn nhiều việc, bất quá Thủy nhi cảm thấy được cô gia bận rộn như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng người cũng nên dành một chút thời gian rỗi rãi bồi tiểu thư. Tiểu thư nàng...... Nàng......"

" Nàng làm sao?" Ngôn Hân Vân đạm hỏi, nhưng trong lòng có chút ngoài ý muốn khi Thủy nhi nói những lời này.

" "Nàng dường như thực không vui. Hôm nay sáng sớm, Thủy nhi thấy tiểu thư một mình ngồi dưới tàng cây mơ ở Giản thảo viên kia khóc. Thủy nhi tiến lên hỏi nàng có phải hay không có cái gì tâm sự, nhưng tiểu thư cái gì cũng chưa nói, lại còn khóc to hơn. Thủy nhi an ủi nàng thật lâu, nàng mới ngừng khóc."

" Nga? Phải không?" Ngôn Hân Vân tỏ vẻ bình thản.

Thủy nhi nhìn nhìn cô gia, cảm thấy được cô gia này một hai ngày nay thế nào lại trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chính là tiếp tục nói:

" Thủy nhi hầu hạ tiểu thư lâu như vậy, đương nhiên hiểu trước kia nàng như thế nào thương tâm, nhưng cũng chỉ một mình ở trong phòng khóc, mà hôm nay nàng lại ở trong viện khóc thành như vậy. Thủy nhi cảm thấy được tiểu thư có chút bất thường, cho nên, cô gia người vẫn là nên bồi tiểu thư đi......"

Hân Vân nghe vậy, thoáng trầm mặc.

Đúng lúc này, nha hoàn Tiểu Lan đột nhiên đi vào trong phòng:

" Cô gia." Tiểu Lan hướng Ngôn Hân Vân hành lễ.

" Miễn lễ."

Thủy nhi có điểm kinh ngạc:

" Tiểu Lan tỷ, ngươi như thế nào đến đây?"

"Phu nhân sáng sớm đã đi từ đường, ta không có việc gì làm, đương nhiên tới đây nhìn xem ngươi có cái gì cần ta hỗ trợ." Tiểu Lan cười nói.

" Tiểu Lan tỷ ngươi thật tốt!" Thủy nhi vui mừng nắm tay Tiểu Lan.

Nhìn thấy các nàng như vậy nói cười vui vẻ, Ngôn Hân Vân lại một chút tâm tình đều không có,dừng một chút, đối Thủy nhi nói:

" Ngươi nói vừa rồi, ta đã biết, ngươi cứ đi làm việc của mình đi."

" Vâng, cô gia." Thủy nhi tựa hồ đối cô gia như vậy lãnh đạm trả lời có chút thất vọng, đáp lại một câu liền bắt đầu dọn dẹp phòng.

Ngôn Hân Vân trong lòng thở dài, xoay người muốn đi, lại nghe Thủy nhi kêu một tiếng:

" Di? Cô gia, ngươi không uống canh a?"

Hân Vân dừng một chút, đạm đáp:

" Ngày hôm qua ăn thật sự nhiều, uống không nổi."

Nghe được câu trả lời như vậy, Tiểu Lan trong lòng không khỏi sinh nghi: Cô gia ăn rất no? Lão gia nói ngày hôm qua cô gia ở Hàn lâm viện hỗ trợ tu thư, công việc bề bộn, cả ngày đều bận đến không có thời gian ăn cái gì, hồi phủ cũng chỉ ăn một chút cháo, như thế nào có thể rất no đây? Kỳ quái!

Nhưng Thủy nhi chính là vẻ mặt tiếc hận:

" Thật đáng tiếc a...... Này canh là tiểu thư tự mình xuống bếp ngao cho người uống, nàng ngao mất cả buổi!"

Nhất thời, Hân Vân nội tâm" Đông" một thanh âm vang lên, đầu óc tựa hồ trống rỗng......

***

" Cái gì? Thật sự có chuyện như vậy?" Nghe xong thiếp thân nha hoàn Tiểu Lan nói, Trịnh Hoa Băng chấn động.

Tiểu Lan thật mạnh gật đầu:

" Phu nhân, sự tình liên quan đến danh tiết tiểu thư, nô tì như thế nào dám mạnh miệng? Này hai việc đó đều là nô tì tận mắt nhìn thấy, nô tì cũng là trong lòng lo lắng hồi lâu mới dám cùng phu nhân người nói ra a."

Trịnh Hoa Băng nhíu mày suy nghĩ:

" Không thể nào, nếu chúng vẫn tách ra ngủ, kia lúc trước động phòng ' lạc hồng' phải như thế nào giải thích?"

" Phu nhân," Tiểu Lan nói," Tiểu thư nếu có tâm cự tuyệt viên phòng, kia về' lạc hồng' chuyện tình, nàng cũng có thể là sớm có chuẩn bị!"

Tiểu Lan nói không phải không có đạo lý, Trịnh Hoa Băng lập tức giật mình, lúc lâu sau mới mở miệng, thận trọng dặn dò:

" Tiểu Lan, việc này cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi, ngươi ngàn vạn lần đừng đối người khác nói, ngay cả lão gia cũng không có thể nói, biết không?"

" Phu nhân yên tâm, nô tì tuyệt không mở miệng nói nửa lời." Tiểu Lan cam đoan xong, lại nói," Bất quá, phu nhân, chuyện này cũng lien quan đến việc sinh nhi tử của tiểu thư, người cũng không định cùng tiểu thư nói rõ ràng a?

Trịnh Hoa Băng lắc lắc đầu, thần sắc có chút ngưng trọng:

" Việc này ta không thể cùng nàng đối diện nói, sẽ khiến nàng khó xử. Ngươi trước cứ quan sát kĩ chuyện bên kia, có gì bất thường, lập tức báo cho ta."

" Vâng."

***

Sau khi nghe Tiểu Lan nói, Trịnh Hoa Băng lại bắt đầu thay nữ nhi phiền lòng. Nàng cẩn thận nhớ lại mấy ngày này nữ nhi cũng nữ tế trước mặt người khác vẫn là một bộ "Tương kính như tân", chính là" Tương kính như tân" có chút thái quá! Thời điểm bọn họ đi cùng nhau, Hân Vân luôn vô tình mà tạo khoảng cách, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể đi trước Ức nhi mấy bước, tựa hồ không quá mong muốn ở cùng một chỗ với Ức nhi. Hơn nữa khi bọn họ lơ đãng chạm tay, cả hai đều đỏ mặt quay đi chỗ khác, sau đó tìm đề tài nói chuyện giải tỏa xấu hổ trong lòng. Đây không phải thực đáng ngờ sao?

Trịnh Hoa Băng càng quan sát càng cảm thấy được sự tình không đúng, nhưng nàng nhìn ra được Ức Hàm từ biết Hân Vân chính là Tiểu Hàm tới nay, thái độ đối Hân Vân rõ ràng bất đồng. Nàng biết mình nữ nhi đã muốn bắt đầu đem tâm đặt lên người nữ tế, chính là nữ tế lại tựa hồ không quá cảm kích, thường xuyên đi sớm về trễ, lúc rảnh cũng luôn mượn cớ rời đi Hàn lâm phủ, như là vô tình mà tránh mặt nữ nhi. Loại này vô tình, khiến người làm mẫu thân như nàng cũng đau lòng.

Trịnh Hoa Băng cũng đoán trước: Bằng tính cách Ức nhi, lúc chưa biết Hân Vân là Tiểu Hàm, hoàn toàn có thể tìm lý do cự tuyệt viên phòng. Mà đến bây giờ Ức Hàm đã biết Hân Vân chính là Tiểu Hàm, 'lí do' kia cũng không còn, bọn họ cũng nên hoàn thành 'Chu công chi lế'(a.k.a chuyện vợ chồng a *đỏ mặt*). Nữ nhi bình thường lá gan đúng là có lớn một chút, nhưng vẫn là cái nữ nhi gia, muốn nàng vượt qua thử thách này, chủ động làm chuyện vợ chồng chính là không có khả năng. Về phần nữ tế, tính cách vốn đã trầm, lại còn ở cùng nữ nhi tính tình tùy hứng, so ra càng không thể chủ động viên phòng. Này như thế nào mới tốt? Trịnh Hoa Băng càng nghĩ càng sốt ruột. [Bác nói ra câu nào là câu đó đúng Một đứa vừa yan vừa tsun, một đứa lạnh như hầm băng âm tỉ độ ]

Trước mắt, nữ nhi cùng nữ tế rất nhanh sẽ tới trạch viện mới, một khi bọn họ qua bên kia, chính mình cho dù có tâm tác hợp cũng không có cơ hội, thật không bằng thừa dịp bọn họ còn đang tại Hàn lâm, nghĩ phương pháp làm cho bọn họ hành thành" Chu công chi lễ", như thế vợ chồng son mới càng thêm ân ái, cũng bớt cho nàng nhọc công lo lắng. Trịnh Hoa Băng nghĩ như vậy, do dự vài ngày, cuối cùng cũng quyết định.

***

Liên tiếp mấy buổi tối, Minh Ức Hàm đều vì Ngôn Hân Vân ngao canh, nàng thực hy vọng Hân Vân có thể uống xuống canh nàng tân tân khổ khổ mà ngao, chi cần uống một ngụm cũng được. Thế nhưng, nàng mỗi lần hi vọng lại một lần thất vọng. Lần nào ức Hàm đem canh bưng đến, Hân Vân cũng lấy cớ cự tuyệt uống canh, thậm chí căn bản liếc cũng không liếc Ức Hàm một cái, liền trực tiếp đi ngủ. Hân Vân lạnh lùng cùng cự tuyệt, cơ hồ thành đau xót trí mạng cho Ức Hàm. Ức Hàm mỗi ngày trước mặt người khác như như không có việc gì, nhưng ban đêm sau khi buông màn, lại luôn nhịn không được nức nở không dứt. Nàng thật sự không rõ Hân Vân vì cái sau khi biết chính mình là Tiểu Hàm lại trở nên như thế lạnh lùng.

Ngẫm lại hiện giờ, Hân Vân thường xuyên lấy cớ ra ngoài, cũng không nhìn đến mình, cho dù có thấy mình, cũng là trầm mặc không nói, buồn bã không vui. Bởi vậy Ức Hàm cũng hảo muốn tìm một cơ hội ngồi xuống nói chuyện cùng Hân Vân, nghĩ muốn lúc nào cũng khắc khắc ở bên người Hân Vân, chỉ cần có thể yên lặng nhìn Hân Vân cũng đã đủ hạnh phúc. Nhưng Hân Vân căn bản không nghĩ cấp nàng cái gì cơ hội. Hân Vân ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt hờ hững, ngữ khí đạm như nước, thường thường vô tình bỏ thêm muối vào vết thương trong lòng nàng. Nàng cảm thấy tinh thần chính mình cơ hồ sụp đổ, đem chính mình tám năm thống khổ chờ đợi so ra không chừng mấy ngày nay càng thêm phần đau khổ. Đến tột cùng nên làm thế nào, mới có thể vãn hồi đoạn tình cảm ấm áp kia của Hân Vân? Đến tột cùng, khi nào thì mới có thể cùng Hân Vân trải qua cuộc sống vui vẻ mỗi ngày đều vô ưu vô lo như trước kia? Minh Ức Hàm không ngừng tự hỏi chính mình, không ngừng lâm vào hoang mang rối bời....

Đêm nay, trăng lãnh như nước.

Minh Ức Hàm đã sớm chuẩn bị tốt bát canh, ngồi trong phòng, yên lặng chờ Hân Vân trở về. Không may Hân Vân công vụ bận rộn, giờ Tuất đã qua, còn chưa về nhà. Minh Ức Hàm có chút lo lắng: Đã trễ thế này còn chưa có trở về, không xảy ra chuyện gì chứ?

Ở trong phòng thêm nửa canh giờ nữa, Hân Vân vẫn chưa trở về, Minh Ức Hàm thật sự lo lắng, định mở cửa phòng tìm một hạ nhân hỏi một chút, đột nhiên đã có người đẩy cửa phòng bước vào.

Nàng vừa thấy trước mắt chính là phu quân mình chờ đã lâu.

Nàng kích động, lặp lại câu nói hằng ngày kia:

" Chàng...... Chàng về rồi?"

" Ân." Ngôn Hân Vân đạm nhạt trả lời, trong lòng có chút ngạc nhiên người kia giờ này còn chưa ngủ.

Hai người cứ như vậy chần chừ một lát, cuối cùng Ngôn Hân Vân đi đến bên giường lấy chăn gối, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Minh Ức Hàm nhẹ nhàng khóa cửa phòng, lập tức tiến lại gần:

" Thiếp hôm nay lại ngao canh cho chàng......"

Ngôn Hân Vân xoay người, nhìn nàng một chút, trả lời như thường:

" Ta uống không nổi, thật có lỗi."

" Chính là......"

" Đã khuya, nàng cũng sớm nghỉ ngơi đi." Không đợi nàng nói xong, Hân Vân liền mở miệng, lập tức lại đi chuẩn bị chăn gối.

Ức Hàm rốt cục có chút nhịn không được, cầm nước mắt, nhẹ giọng hỏi:

" Hân Vân, nói cho thiếp, rốt cuộc thiếp phải làm sao mới khiến chàng không phiền?"

Ngôn Hân Vân ngẩn người, mày nhíu lại, đạm nói:

" Minh tiểu thư, chính là từ nay về sau, ta vẫn quen nàng gọi ta 'Ngôn đại ca'."

Minh Ức Hàm trong lòng chua xót:

" Chính là chàng đã quên...... chàng cũng nói thiếp có thể gọi chàng 'Hân Vân'."

Ngôn Hân Vân do dự một chút, quả thật, đêm tân hôn chính mình có nói qua như vậy, nhưng lúc ấy dụng ý chỉ là để che mắt người ngoài, Ức Hàm gọi nàng như vậy, nàng thực không quen. Hôm nay Ức Hàm lại nhắc lại chuyện cũ, đem lời của nàng trước kia nói ra, làm nàng khó xử.

Thấy nàng trầm mặc, Minh Ức Hàm thật sâu hít một hơi:

" Thiếp biết, trước tới nay thiếp đều thực tùy hứng, nhưng một khắc kia khi thiếp biết chàng chính là Tiểu Hàm ca, thiếp đã muốn thay đổi, thực sự! Thế nhưng chàng vẫn tránh mặt thiếp...... Đến tột cùng là thiếp có gì không tốt? Thiếp không đủ xinh đẹp? Thiếp không đủ tri thư đạt lễ? Chàng nói a! Thiếp nhất định sửa!" Nói xong, cảm xúc cũng dịu đi đôi chút, lại nhẹ giọng nói," Nhưng cầu chàng không cần luôn đối thiếp như vậy lạnh lùng, được không?"

Ngôn Hân Vân nội tâm càng nặng nề: Nàng đối ta đủ loại thâm tình, ta sao chỉ bởi vì sợ tiết lộ thân phận mà như vậy lừa gạt nàng, hại nàng như vậy bị thương? Ta thực sự là rất ích kỉ......

Như vậy trầm tư, lại nhìn Minh Ức Hàm nửa buổi, Hân Vân đột nhiên bưng bát canh, một hơi uống cạn.

Lần này đến phiên Minh Ức Hàm ngạc nhiên:

"Chàng......"

" Ta uống xong rồi." Hân Vân thấp giọng nói một câu, đem bát đặt lại lên án thư, trầm mặc một chút.

Sau một lúc lâu, nàng thật sâu thở dài, đạm nói:

" Lung nhi, có một chuyện, ta vẫn giữ trong lòng, đêm nay, ta nghĩ cũng nên nói ra, nhưng cầu nàng có thể bình tĩnh nghe ta nói hết."

Hắn kêu ta" Lung nhi"...... Hắn rốt cục muốn cùng ta nói chuyện?! Minh Ức Hàm có chút không dám tin chính tai mình, một bên vui sướng, một bên lại có chút sợ hãi, lát sau, nàng mới gật đầu:

" Chàng nói đi, ta nghe a."

" Ân." Ngôn Hân Vân suy nghĩ một chút, quyết định đem thân phận cùng sự tình mình trải qua toàn bộ nói ra, bởi vì nàng thật sự không đành lòng nhìn thấy một hảo nữ tử như vậy vì nàng sống trong áy náy đau khổ tám năm, hiện giờ còn muốn vì nàng mà tiếp tục thương tâm. Nợ tình như vậy, nàng chính là trả không nổi, bồi cũng không nổi.

Thế nhưng lời nói đến miệng, nàng lại có chút do dự, đồng thời, không biết như thế nào, đột nhiên Hân Vân cảm thấy được thân thể mình có chút phản ứng dị thường, tim đập nhất thời nhanh hơn rất nhiều, mặt cùng tay chân cũng đều có chút phiếm hồng, có chút phát run, thậm chí như nhũn ra.

Chờ trong chốc lát còn không thấy đối phương mở miệng, Minh Ức Hàm hiểu đối với phương còn không có nghĩ kĩ cần phải nói thế nào, vì thế mở lời:

" Hiện tại đã muộn, chàng mệt cả ngày, có cái gì về sau nói sau cũng không muộn."

" Không......" Ngôn Hân Vân nói xong, trong khoảnh khắc cảm thấy được cả người lửa nóng, gắt gao nắm chặt hai tay, ức không được phản ứng dị thường trong cơ thể, đột nhiên một phen ôm lấy Minh Ức Hàm," Lung nhi...... Nàng đừng rời ta......"

Minh Ức Hàm ngẩn người, ở trong lòng Ngôn Hân Vân run rẩy.

" Lung nhi......" Hân Vân thân mật kêu một tiếng, đem môi đặt lên cần cổ trắng nõn của Ức Hàm, điên cuồng hôn trụ.

Đối mặt Hân Vân hành động đột ngột như vậy, Minh Ức Hàm căn bản không phản ứng kịp, tùy ý Hân Vân trên cổ mình loạn hôn.

" Hân Vân......" Minh Ức Hàm nhẹ gọi một tiếng, nhất thời, nàng chỉ cảm thấy chính mình giống như đang trong mộng, hết thảy mông lung, hỗn hỗn độn độn, nhưng nụ hôn của Hân Vân, bàn tay của Hân Vân trên người mình du ngoạn lại làm nàng cảm thấy đay như là sự thực. Minh Ức Hàm lập tức ngờ vực, thân mình cũng không tự chủ mềm nhũn, tùy ý Hân Vân vuốt ve.

Chính là, nghe tiếng thở dốc dị thường dồn dập của Hân Vân, thấy Hân Vân mặt đỏ như lửa, Minh Ức Hàm vốn đang quẩn quanh giữa tình yêu và lí trí, đột nhiên một phen đẩy Hân Vân, cự tuyệt của nàng thân mật:

" Hân Vân, đừng......"

Nói nói chưa xong, môi đã bị Hân Vân dịu dàng hôn xuống.

" Ân......" Ức Hàm rên rỉ một tiếng, nàng cảm thấy được chính mình mặt cũng đỏ, thân thể như phát nóng. Lúc này nàng du có thấy Hân Vân có gì đó không đúng, nàng cũng không cự tuyệt này ân ái, bởi vì sau trong tâm nàng, nàng cũng khát vọng có thể có một ngày cùng Tiểu Hàm ca của nàng như vậy, tuy nhiên này một ngày tới khiến nàng có chút ứng phó không kịp.

Thân thể khác thường, Ngôn Hân Vân bắt đầu cởi bỏ dây váy Ức Hàm, hết thảy đều thuận buồm xuôi gió, Tiểu Lan vẫn rình trộm ở ngoài lúc này liền chạy về báo với phu nhân.

***

Nhưng sau khi cởi bỏ dây váy Ức Hàm, Ngôn Hân Vân giữ lại một tia lí trí, cưỡng chế chính mình thân thể bất thường, thống khổ mà ôm chặt hai tay, không cho mình làm loạn.

" Hân Vân, chàng...... Làm sao vậy?" Minh Ức Hàm mặt phiếm hồng vân, nhẹ giọng hỏi.

Ngôn Hân Vân suyễn khí, thấy Ức Hàm, ánh mắt hốt nhiệt hốt lãnh, không đáp, lảo đảo vài bước, ngồi trên giường vận công, mạnh mẽ áp chế dị thường bên trong.

Minh Ức Hàm thấy có chút không hiểu, đứng ở đầu giường cũng không biết làm sao.

Nửa khắc sau, Ngôn Hân Vân vận công xong, cũng chính tỉnh táo trở lại.

" Chàng không có việc gì đi?" Minh Ức Hàm quan tâm hỏi.

Ngôn Hân Vân nhìn nàng, ngữ khí thập phần lãnh:

" Nàng hạ dược gì vào canh?"

Minh Ức Hàm ngẩn người:

" Thiếp hạ dược vào canh?"

Ngôn Hân Vân bỗng cảm thấy được chính mình thập phần chịu nhục, sinh khí nói:

" Nếu nàng không ở trong canh hạ xuân dược, vì cái gì ta uống hết, liền đối với nàng...... Nàng hơi quá đáng!"

Minh Ức Hàm vừa tức vừa thẹn lại ủy khuất:

" Thiếp không có!"

" Nàng còn nói không có?! Này canh là nàng tự mình ngao, dược không phải nàng hạ, còn ai vào đây?!" Hân Vân áp không được hỏa khí trong lòng, lớn tiếng.

" Thiếp không biết!" Nàng đã phiếm lệ, ủy khuất nói," Thiếp chính là nhìn chàng mỗi ngày đều như vậy mệt mỏi, cho nên ngao canh cho chàng tẩm bổ. Thiếp ngay cả nghĩ cũng đều chưa từng nghĩ ở trong canh thêm cái gì, như thế nào có thể hạ dược?"

" Phải không?" Ngôn Hân Vân cười lạnh," Kia xuân dược là nó chính mình mọc cánh bay vào đi?"

" Chàng......" Minh Ức Hàm vừa tức vừa ủy khuất, lại không nỡ đối phu quân phát hỏa," Chàng" nửa ngày đều không nói được hết câu.

" Ta thật sự không nghĩ tới nàng lại vô sỉ làm ra chuyện này, Minh tiểu thư mời nàng nhớ kỹ ước định tịch nguyệt mười lăm của chúng ta, hưu thư cũng là thời điểm chuẩn bị." Hân Vân dứt lời, phất tay áo li khai.

Tịch nguyệt mười lăm, hưu thư? Minh Ức Hàm tâm giống như đả kích thật mạnh, trong phút chốc mất đi tri giác......

***

Trịnh Hoa Băng nguyên tưởng rằng làm cho Tiểu Lan ở lặng lẽ hạ dược vào canh Ức Hàm ngao cho Hân Vân, có thể hoàn thanh chuyện tốt, cũng không dự đoán được, này càng đẩy Minh Ức Hàm lâm vào tuyệt cảnh.

Mấy ngày sau, Ngôn Hân Vân cùng Minh Ức Hàm trước mặt người vẫn bình thường, chính là khi chỉ có hai người, Hân Vân càng xa lánh Ức Hàm, căn bản không cùng nàng nói chuyện. Cho dù Minh Ức Hàm chủ động tâm sự, Hân Vân cũng không nghĩ muốn nghe.

Lần nữa bị cự tuyệt, Minh Ức Hàm vốn mỏng manh yếu đuối, giờ tâm như bị phá thành trăm mảnh, rốt cuộc ốm không dậy nổi.

Trịnh Hoa Băng vội vã tìm Khải Nhứ đến xem mạch cho nàng.

Khải nhứ xem nửa ngày, thần sắc có chút ngưng trọng:

" Thiếu phu nhân, ngươi này rõ ràng là tâm bệnh."

Minh Ức Hàm nghe vậy, chua sót cười, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Trịnh Hoa Băng lại càng thêm lo lắng, hỏi Khải Nhứ:

" Tâm bệnh? Ức nhi có cái gì tâm bệnh?"

Khải Nhứ lắc đầu:

" Này, sợ chỉ có Thiếu phu nhân chính mình biết. Ta cũng chỉ biết khai cho nàng một thang thuốc bổ." Nói xong đứng dậy, chính là đi không quá vài bước, lại quay đầu dặn Minh Ức Hàm," Tâm bệnh cần có tâm dược, Thiếu phu nhân có tâm sự gì, phải hảo hảo đối mặt, nếu cứ đem tâm sự chôn giấu mãi trong lòng, thứ Khải Nhứ không thể vì người chữa bệnh." Nói xong, liền lui ra ngoài.

Minh Ức Hàm lại cười khổ, nước mắt yên lặng chảy ra.

" Ức nhi đây là sao vậy?" Trịnh Hoa Băng nắm tay nữ nhi, quan tâm nói," Không phải lại cùng Hân Vân có mâu thuẫn đi?"

Minh Ức Hàm nhìn mẫu thân, lắc lắc đầu.

" Đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói a!" Trịnh Hoa Băng có chút sinh khí nữ nhi bộ dạng đáng thương.

Nhưng Minh Ức Hàm nước mắt lại chảy xuống, đạm hỏi mẫu thân:

" Nương, có phải hay không người sai hạ nhân hạ dược?"

" A? Cái...... Cái gì?"

" Nương, ta nghĩ kĩ, không phải người còn có thể là ai?" Minh Ức Hàm cười khổ, lại ho khan vài tiếng, tiếp tục nói," Ngày đó Tiểu Lan chắc đã thấy chăn gối Hân Vân đặt trên đất, nàng trở về sẽ không cái gì cũng chưa nói với người đi. Mà người tất là vì mặt mũi của ta cùng Hân Vân, không muốn cùng chúng ta nói thẳng chuyện này. Ta nói, đúng không?"

Thấy nữ nhi đều nói đến thế này, Trịnh Hoa Băng thở dài, chậm rãi nói:

" Nương cũng là vì ngươi a...... Ngươi xem hai người các ngươi, đều thành thân lâu như vậy còn không có viên phòng, ta này làm mẫu thân có thể không sốt ruột sao? Sai nha hoàn hạ dược, này cũng là vạn bất đắc dĩ a......"

Nghe mẫu thân thừa nhận, Minh Ức Hàm nhịn không được nức nở nói:

" Chính là nương, người biết không? Người ở trong canh hạ dược, ta hoàn toàn không biết, Hân Vân đến bây giờ còn tưởng chính ta mới là người hạ dược, đối ta càng thêm lạnh nhạt...... Khụ......" Nói xong, nội tâm kích động liền ho khan.

Trịnh Hoa Băng vội vã vỗ vỗ lưng nữ nhi, nói:

" Ngươi đừng kích động, hảo hảo nghỉ ngơi. Chuyện này là nương sơ suất, là nương không tốt, đợi Hân Vân trở về, nương liền cùng hắn giải thích!"

" Không, nương người đừng đi, khụ......" Minh Ức Hàm giữ chặt tay mẫu thân van cầu nói," Người ngàn vạn lần đừng đi. Hắn hiện tại cái gì đều không tin ta, người đi cùng hắn giải thích, nói không chừng hắn lại nghĩ là ta nhờ người làm vậy, người hiểu không?! Khụ...... Nương người đáp ứng ta được không? Chuyện của ta cùng Hân Vân, để mình ta giải quyết, được không?"

Thấy nữ nhi như vậy tiều tụy, Trịnh Hoa Băng cũng không nén được rơi lệ, miễn cưỡng gật gật đầu, lại nói không lời.

Nghe được mẫu thân đáp ứng, Minh Ức Hàm lúc này mới thoáng yên lòng, mặt tái nhợt thoáng cười, mồ hôi lạnh lại theo trán chảy xuống cổ trắng, nhìn qua tựa hồ càng thêm tiều tụy.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm Thủy nhi:

" Cô gia, người về khi nào? Người như thế nào đứng ở ngoài cửa không vào phòng a?"

Trịnh Hoa Băng, Minh Ức Hàm ngẩn người: Hân Vân đang đứng bên ngoài?

Nhưng thấy Thủy nhi đẩy cửa, cùng Hân Vân nói:

" Cô gia, tiểu thư sinh bệnh, người mau vào xem nàng đi!"

Minh Ức Hàm trong lòng kích động, giãy dụa muốn ngồi lên, quả nhiên thấy Hân Vân chậm rãi đi vào phòng, lại chậm rãi đến trước mặt mình.

Nhìn thấy Minh Ức Hàm tiều tụy không chịu nổi, Ngôn Hân Vân trong lòng càng thậtt sâu áy náy, nhưng ngoài mặt cũng không có biểu tình gì, cũng không mở miệng.

Trịnh Hoa Băng thấy ra bọn họ đại khái có chuyện muốn nói, vì thế ra hiệu cho Thủy nhi, hai người lặng lẽ rời phòng, cũng không quên đóng cửa......