Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan

Chương 20-1: Sơn trung nhất kiếp (1)



Ngoài phòng mưa sa gió giật, sấm chớp gào rít chói tai. Vạn vật tựa hồ được gột rửa sạch những bụi bẩn cùng bùn đất thường ngày, hoàn toàn thanh sạch, chân thật.*

Mà trong phòng, ngọn nến trên bàn trang điểm đã cháy hết một nửa, không gian vẫn tĩnh mịch như trước.

Nghe xong Ngôn Hân Vân nói về thân thế, Minh Ức Hàm vẫn thần sắc ảm đạm, một mình lặng ngồi trước bàn trang điểm, đôi mắt ráo hoảnh.

"Lung nhi, " Hân Vân ánh mắt lộ vẻ đau lòng, "Ta biết những tổn thương ta gây ra cho nàng không phải kiếp này là có thể đền nổi... Ta..."

Nàng đang nói, Minh Ức Hàm đột nhiên nâng mắt, dùng loại ánh mắt thập phần phức tạp nhìn nàng, rồi lại quay đi chỗ khác, tiếp tục trầm mặc.

Ngôn Hân Vân bị ánh mắt của nàng nhìn đến đáy lòng phát lạnh, nhìn nàng trầm mặc, chính mình càng thêm lo lắng, áy náy. [Nhưng không hối lỗi LOL ]

Cứ như vậy nửa canh giờ, Minh Ức Hàm vẫn không lên tiếng, cũng không có bất kì hành động gì, biểu tình lạnh như băng, ánh mắt u uán như hung khí lăng trì Hân Vân.

Hồi lâu, Hân Vân rốt cục nhịn không được lên tiếng, cầm tay nàng, nức nở nói:

"Thỉnh không cần dùng trầm mặc tra tấn chính nàng, này hết thảy đều là lỗi của ta, muốn đánh muốn mắng nàng cứ làm đi..." [Nếu mà nó làm thế thì còn gọi gì là uke đáng yêu của lòng tôi ]

Lời còn chưa dứt, Minh Ức Hàm liền ra sức gạt ra tay của nàng, khóc, có chút run rẩy mở miệng:

"Ngươi không nên đụng - Ta!"

Ngôn Hân Vân ngẩn ra.

Nhưng thấy Minh Ức Hàm lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, khóe miệng kia lại toát ra một ý cười trước nay chưa từng xuất hiện trên gương mặt nàng, tiếng cười kia rõ ràng tràn ngập miệt thị, oán hận cùng tự giễu, khiến Hân Vân nghe đến tan nát cõi lòng.

Quả nhiên, nàng nước mắt rơi xuống, lời lời nói ra như muốn lấy máu người:

"Ngươi là công chúa cao cao tại thượng, mà ta, trước mặt ngươi chỉ là một con rối ngu ngốc, thử hỏi, ta còn có tư cách gì hướng ngươi đánh mắng?"

Nhìn Minh Ức Hàm vỗn dĩ ôn nhu động lòng người, mà bây giờ lại trở nên như vậy, Ngôn Hân Vân quả thực hận mình đến chết:

"Rối?! Không, ta chưa bao giờ coi nàng thành coi rối mà chơi đùa!"

"Ngươi đừng ở trước mặt ta làm bộ làm tịch!" Minh Ức Hàm khóc, lại một lần nữa cắt ngang lời nàng, đồng thời đứng dậy.

Ngôn Hân Vân cũng đứng dậy, phân trần:

"Từ trước tới giờ, trừ bỏ thân phận, Ta không ta cũng không lừa gạt nàng bất cứ chuyện gì."

"Đúng vậy sao? Ta đây có phải hay không nên cảm tạ ngươi -- không có hoàn toàn lừa gạt ta?" Minh Ức Hàm càng nghĩ càng giận, nước mắt oán hận dâng lên, từng bước một tới gần Ngôn Hân Vân, mà mỗi bước nàng tiến lên, Hân Vân lại theo bản năng mà lùi về phía sau một chút.

"Lung nhi, Ta không phải ý tứ này..."

"Vậy ngươi có ý gì? Nếu không muốn biến ta thành con rối để chơi đùa, vì cái gì ngươi còn không sớm nói cho ta biết thân phận của ngươi?! Vì cái gì sẽ đối ta hư tình giả ý? Thậm chí còn..." Nghĩ tới ngày ấy ở hoa viên hôn say đắm, Minh Ức Hàm cảm thấy mình như bị sỉ nhục, vừa thẹn vừa giận.

"Kỳ thực, nhiều lần ta cũng muốn hướng nàng nói hết, nhưng lại ngại thân thể nàng suy yếu, cho nên ta mới chưa nói..."

Minh Ức Hàm trong lòng thống khổ không chịu nổi, lệ như châu sa:

"Đúng vậy sao? Ngươi nói đi! Loại chuyện này, theo ý ngươi hẳn là phải ở đêm thành hôn nói cùng ta! Chính là ngươi không có, ngươi lần lần lữa lữa, đơn giản là sợ ta tiết lộ thân phận công chúa của ngươi, trốn tránh xuất giá! Ngươi căn bản là ích kỷ! Ngôn Hân Vân... Không, Chu Hàm Nhân, ngươi còn định giả trang quân tử đến khi nào?!" [Ác quá em ơi...]

Nghe nàng nói những lời như vậy, Ngôn Hân Vân cảm thấy được bên tai ong lên, trước mắt một trận vựng huyễn, cõi lòng tan nát, cố trụ vững cơ thể, tự đáy lòng giải thích:

"Đêm đó, ta cũng muốn nói hết với nàng. Chỉ vì lúc ấy ta cùng với nàng chưa từng gặp mặt, không biết rõ nàng, cho nên mới không dám thẳng thắn nói với nàng. Lung nhi, đừng nghĩ ta như vậy..."

"Ngươi im miệng! Ta không cần tái nghe ngươi dối trá!" Minh Ức Hàm bịt chặt lỗ tai, khóc ròng nói, "Ngươi lừa gạt ta... Ngươi đùa bỡn cảm tình của ta, Chu Hàm Nhân... Ngươi đúng là đồ tiểu nhân đê tiện!" [Ô Sao em k hiểu cho cái độ nhược của chồng em...mắng nó vài câu nữa là nó... đó]

Ta đùa bỡn nàng? Ta là cái tiểu nhân đê tiện? Không! Ngôn Hân Vân vạn phần ủy khuất:

"Nàng có thể mắng ta là tiểu nhân, nhưng nàng không thể nhục mạ cảm tình của ta với nàng!"

"Nhục mạ?! Ngươi như vậy trêu đùa ta, còn nói ta không nên sỉ nhục ngươi, ngươi thật sự vô sỉ!"

"Ta thật không có ý tứ đùa bỡn nàng!" Ngôn Hân Vân cơ hồ là khóc rống, "Ta nói rồi, thủy chung từ trước tới nay, trừ bỏ thân phận, ta không lừa gạt nàng bất cứ chuyện gì! Chính là... Chính là cảm tình của ta với nàng..."

Minh Ức Hàm ngẩn ra: cái gì?

Chỉ nghe thấy Hân Vân một bên nức nở vừa nói:

"Kỳ thật ta cũng hận chính mình, vì cái gì biết rõ nàng là nữ tử, còn kìm lòng không đậu ái thượng nàng? Biết rõ kiếp này không thể cùng nàng đi đến bạch đầu giai lão, còn có khát vọng cuồng dại có thể ở cùng nàng cả đời tại biệt viện này? Chính là ta không thể tự kềm chế... Ta biết khi nàng đã hiểu rõ mọi việc, hội đối ta hận thấu xương, biết rằng tháng ngày hạnh phúc cùng nàng chỉ là hư ảo, đối với nàng... Vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa..."

"Ngươi hoang đường!" Minh Ức Hàm càng nghe càng cảm thấy bị sỉ nhục, thình lình cắt ngang lời nói của nàng!

Ngôn Hân Vân cực độ kinh chấn! Cũng bỗng chốc bừng tỉnh!

Nàng không quá tin vào tai mình, thấp giọng thì thào hỏi một câu:

"Nàng nói... Cái gì?"

"Ngươi hoang đường!" Minh Ức Hàm lập lại, càng lúc càng tức giận, nước mắt tuôn như mưa, "Ngươi thân là công chúa, đọc đủ thứ thánh hiền thi thư, lại không hiểu được luân thường đạo lí hay sao Ta và ngươi đều là nữ tử, sao có thể nói chữ' yêu '? Huống chi, trước kia ta căn bản không biết ngươi là nữ tử, 'tình' ta đối ngươi tại một khắc biết rõ mọi việc kia đã trở thành truyện cười! Cái gì 'cùng nhau đi đến bạch đầu giao lão', bất quá là ngươi tự mình vô sỉ tưởng tượng, cùng ta một chút can hệ đều không có!"

Lời này vừa nói ra, Ngôn Hân Vân rõ ràng nghe được tiếng vỡ tan tê tâm liệt phế trong cơ thể, thân nhiệt nóng lên, chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, cước bộ tập tễnh, miễn cưỡng bước từng bước đến gần Minh Ức Hàm, chịu đựng vô tận bi thương, nước mắt hoen mi, khan giọng hỏi:

"Nàng nói...là thật?"

"Đúng vậy! Buồn cười cho ngươi xuất thân hoàng thất, lại không hiểu luân lý thông thường, thật sự là bi ai!" Minh Ức Hàm tức giận toát ra lãnh khí bức người.

Nhất thời, Ngôn Hân Vân đầy mặt tang thương, tơ máu trong mắt dày đặc càng thêm kinh diễm, một lúc lâu sau, nàng mới mở miệng:

"Đúng vậy, nàng nói rất đúng! Ta buồn cười quá... Ta rất..."

Lời chưa dứt, nàng đã cảm thấy trước mặt chao đảo, thân thể vô lực, ngã nhào trên mặt đất...

***

Ba ngày sau, thu thủy biệt viện, trong phòng.

"Công tử, công tử ngươi tỉnh!" Khải Nhứ ngồi bên giường chờ đợi mấy ngày, Ngôn Hân Vân vẫn hôn mê bất tỉnh, giờ nàng tỉnh lại, làm Khải Nhứ không khỏi kinh hỉ.

Thủy nhi ở một bên cũng chạy lại:

"Cô gia! Ngài thật sự tỉnh!"

Ngôn Hân Vân chậm rãi hô hấp, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, khẽ hỏi:

"Ta như thế nào hội nằm ở trên giường?"

Khải Nhứ lau đi nước mắt lo lắng trên mặt, đáp:

"Hôm trước buổi sáng nô tỳ đến gọi ngài rời giường, nhưng gọi nửa ngày cũng không ai đáp, nô tỳ lo lắng xảy ra chuyện gì, liền một mình xông vào. Ai ngờ, mới tiến vào chỉ thấy đến công tử ngài hôn mê nằm trên mặt đất, mà tìm khắp nơi, cũng không thấy bóng dáng thiếu phu nhân..."

Ngôn Hân Vân tức khắc kinh hãi:

"Cái gì? Nàng..."

Thủy nhi khóc nức nở nói:

"Cô gia, đêm hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tiểu thư như thế nào lại mất tích? Là ai đem nàng bắt đi a? Ba ngày, nàng một chút tung tích đều không có a!"

Ngôn Hân Vân nhất thời mở lớn hai mắt, một câu cũng nói không nên lời.

Khải Nhứ thấy thế, vội vàng nói:

"Bất quá công tử ngài yên tâm, đại ca của ta đã đi tìm Thiếu phu nhân, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức của thiếu phu nhân." Nói xong, lại nghiêng đầu phân phó, "Thủy nhi, nhanh mang canh đến cho công tử."

Thủy nhi đáng thương nức nở vài cái, không trả lời, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài.

Lúc này, Ngôn Hân Vân nằm trên giường đã giãy dụa muốn ngồi dậy, trong ngực như có bốn bề sóng dậy, không ngừng thì thào tự nói:

"Nàng thật sự vì giận ta mà đi sao?"

Khải Nhứ ngẩn người, hỏi:

"Điện hạ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao Minh tiểu thư đột nhiên mất tích? Người biết chuyện này sao?"

Ngôn Hân Vân ức không được nước mắt thương tâm, thấp giọng nói:

"Đêm đó... Ta đem hết thảy đều nói cho nàng."

Khải Nhứ giật mình, lại hỏi:

"Nói như vậy, Minh tiểu thư không phải mất tích, mà là tức giận rời đi?"

Hân Vân gật gật đầu, nước mắt tràn mi, tan nát cõi lòng:

"Lúc đó ta đang sốt, cố áp chế đau đầu cùng nàng giải thích, mà nàng đối ta, đã là tâm hàn ý lãnh. Kể cả khi ta không chịu nổi mà ngất đi, nàng cũng cứ như vậy xoay người rời khỏi, như thế cũng biết nàng đối ta là hận đến thế nào..."

Nhìn chủ tử vốn tuấn mỹ thoát tục hiện giờ lại trở nên như vậy yếu ớt, Khải Nhứ không đành lòng. Nhưng nghĩ lại, kỳ thật này cũng chưa chắc không phải không tốt, Minh tiểu thư đã tỏ rõ thái độ, như vậy điện hạ cũng có thể thực hiện lời hứa, tịch nguyệt mười lăm hưu thư một bức, chính mình quay về làm công chúa, Minh tiểu thư cũng được tự do, như vậy chẳng phải rất tốt sao?

Khả Khải Nhứ vẫn lo lắng: vạn nhất Minh tiểu thư kia đi bẩm báo chuyện điện hạ nữ giả nam trang điên long đảo phượng, lại lộ ra thân phận thật, là điều không tốt. Lại vạn nhất, Minh tiểu thư trong lòng tức giận khó áp chế, suy nghĩ nông nổi, lại phải làm thế nào?

Càng nghĩ, Khải Nhứ vẻ mặt càng trầm trọng: không được, phải trong thời gian ngắn nhất đem nàng tìm trở về mới có thể bảo đảm không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn!

Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, đã thấy chủ tử vẫn mang vẻ mặt lo lắng, Khải Nhứ vội vàng theo bản năng khuyên nhủ:

"Điện hạ, nếu ngài đã cùng Minh tiểu thư thẳng thắn nói ra thân phận, hiện tại ngài không cần lo nghĩ nhiều, an tâm nghỉ ngơi, việc này để nô tỳ cùng đại ca lo là được rồi."

Ngôn Hân Vân còn chưa thể bình tĩnh, sắc mặt trắng bệch, mi gian nhíu chặt, nhất định là do sầu lo quá mức.

Nàng cứ như vậy ngưng thần suy nghĩ một lúc lâu, lại đột nhiên đặt câu hỏi:

"Khải Nhứ, Hàn lâm phủ có biết Lung nhi mất tích hay không? Nàng chắc đã quay về Hàn lâm phủ đi."

"Điện hạ, không chỉ có Hàn lâm phủ, mà ngay cả hạ nhân trong biệt viện cũng không biết thiếu phu nhân mất tích. Bởi vì ngày đó chỉ có huynh muội nô tỳ cùng với Thủy nhi đuổi ở hiện trườbước vào phòng. Khi đó chúng nô tỳ chỉ thấy ngài hôn mê trên mặt đất, lại tìm không thấy bóng dáng Minh tiểu thư, còn nghĩ có kẻ đến biệt viện làm loạn. Hơn nữa còn danh phận ngài cùng Minh tiểu thư như vậy, huynh muội nô tỳ nhất thời chưa dám nói ra, chỉ sai Thủy nhi quay về Hàn lâm phủ tìm hiểu một chút, lại phát hiện Minh tiểu thư căn bản chưa trở về. Sau nô tỳ lại nói với Thủy nhi -- sự tình liên quan đến danh tiết tiểu thư nàng, nếu là có hạ nhân nhắc tới Thiếu phu nhân, thì phải nói hôm đó thiế phu nhân hẹn cùng vị phu nhân nào đó đến Thiên Tầm tự dâng lễ tạ thần, tu tham thiền trai giới mấy ngày mới có thể trở về. Nô tỳ cũng đặc biệt dặn dò nha đầu kia tạm thời đừng đem chuyện Minh tiểu thư mất tích báo cho Hàn lâm phủ, tránh sau này dù có tìm được tiểu thư nàng, chỉ e cũng phải chịu nhạo báng. Đại ca cũng đã đến Hàn lâm viện báo rằng ngài không khỏe. Bởi vậy việc này tạm thời không có gì đáng ngại, điện hạ có thể yên tâm. Trước mắt tối quan trọng chính là đem Minh tiểu thư tìm trở về, đại ca đã thỉnh không ít hắc bạch nghĩa hữu lên đường tìm tiểu thư, tin tưởng không lâu nhất định sẽ có tin báo."

"Thỉnh nhân sĩ hắc bạch hỗ trợ?" Ngôn Hân Vân lo lắng chỉ có tăng chứ không có giảm, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, "Những người đó... Có thể tin được không?"

"Này đều là những người đại ca đã cứu giúp khi hành tẩu giang hồ, đều là người có nghĩa khí, bọn họ đối đại ca hết sức kính trọng, bởi vậy, nếu bọn họ tìm được Minh tiểu thư, điện hạ cũng không cần lo lắng Minh tiểu thư bị làm khó dễ, bọn họ sẽ lập tức báo cho đại ca. Ngài hiện tại liền nghỉ cho khỏe đi, mọi chuyện bên ngoài để nô tỳ lo!"

Tuy rằng Khải Nhứ đem hết thảy nói đến nhẹ nhàng như vậy, nhưng Hân Vân thủy chung vẫn không bỏ xuống được khối đá đè nặng trong lòng:

"Không, nàng trước giờ đều có lối suy nghĩ tùy hứng như vậy, ta thật lo lắng nàng hội nhất thời nghĩ quẩn mà làm chuyện điên rồ, Khải Nhứ, đã ta... Ta phải đi tìm nàng!" Nàng nói xong, liền cố xóc chăn lên muốn xuống giường, nào biết chân còn không có chấm đất liền cảm giác chao đảo muốn ngất, cả người đổ về phía sau, may mắn Khải Nhứ nhanh chóng ôm lấy nàng, mới giúp nàng không bị ngã trên đất.

"Điện hạ, thân thể còn chưa khang phục, đứng cũng không vững, còn như thế nào đi tìm người a?" Khải Nhứ nhất thời lo lắng, nhưng lại dùng ngữ khí trách cứ nói chuyện cùng chủ tử.

Ngôn Hân Vân thế nhưng không có sinh khí, chỉ như trước vội vã xuống giường tìm người.

"Điện hạ!" Khải Nhứ khẩn trương đỡ lấy Ngôn Hân Vân, vừa lo vừa giận kêu một câu.

Nàng lời vừa mới dứt, Ngôn Hân Vân liền vì tứ chi vô lực mà ngã quỵ!

"Cẩn thận!" Khải Nhứ nhanh chóng một phen đỡ lấy chủ tử.

Ngôn Hân Vân mặt không chút thay đổi, như trước tùy hứng giãy dụa cố gắng xuống giường. Mà lần nào cũng như lần nào, mỗi lần đều là không thể đứng vững mà ngã xuống, nàng bất lực dựa vào vai Khải Nhứ, một mặt oán hận chính mình, một mặt khóc không thành tiếng, hoàn toàn bày ra hết tình cảm cùng lo lắng cho Minh Ức Hàm.

Đây là lần đầu tiên nàng trước mặt Khải Nhứ mà khóc, cũng là lần đầu tiên từ khi nàng mất trí nhớ, khóc đến tê tâm liệt phế, đến quặn thắt tâm can.

"Điện hạ..." Khải Nhứ nhẹ nhàng mà vỗ về Ngôn Hân Vân, không tự chủ được đau lòng. Một khắc kia, nàng bỗng nhiên cảm thấy người đang khóc trong lòng mình không phải Ngôn Hân Vân tiêu sái phóng khoáng, mà là một "Minh Ức Hàm" tùy hứng si tình.

*: Câu này ý chị tác giả là cơn mưa đã xóa bỏ hết những mặt nạ mà vạn vật khoác lên, trả lại nó vẻ mặt thật ban đầu, như Hân Vân, cuối cùng cũng phải thừa nhận thân phận thật của mình.