Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan

Chương 21: Thâm dạ tầm nhân



Nhất Tâm đại sư ý thức được nguy hiểm. Phi tiêu đã bay đến gần Minh Ức Hàm, mà đại sư lại trở tay không kịp. Xem tình thế này, Minh Ức Hàm đã cận kề cái chết!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh! Ngay khi phi tiêu suýt chút nữa phi trúng người Ức Hàm lại bị một đại đao ở đâu phi tới đánh rơi.

" Hắc hắc! May mắn ngăn trở!" Thanh âm nam tử vang lên.

Định thần nhìn lại, đó là một hán tử tay cầm đại đao, râu hùm mày ngài, nhìn qua thập phần cường tráng.

Minh Ức Hàm ngẩn ra: Đây là người nào?

Nhưng chưa để nàng nghĩ nhiều, tên phóng tiêu vừa rồi đã ra chiêu tiếp, ý đồ hạ sát trung niên nho sinh! Cùng lúc đó, hai tên bịt mặt kia cũng giải khai huyệt đạo, hướng trung niên nho sinh đánh tới!

Tình thế nguy cấp, Nhất Tâm đại sư hiểu những kẻ này đều là quyết đấu đến cùng, không quan tâm mạng sống, không mạnh tay là không được! Vì thế ông ra chiêu không nương tay, lập tức phi thân lên phía trước, trong tay vận bảy tầng nội lực, tức khắc hình thành một đạo bạc quang, một chưởng này, hất tung bùn đất xung quanh, đánh úp vào ba tên che mặt. Nhất thời, ba người đều bị đánh bay, chật vật ngã xuống, run rẩy gượng dậy.

Hán tử cầm đại đao trong tay thấy vậy, không khỏi cười to:

" Hắc hắc...... Chúng ta hôm nay thật sự là có phúc! Hàn băng chưởng của Nhất Tâm đại sư quả nhiên danh bất hư truyền!"

" Adi đà phật!" Đại sư phất ống tay áo, thu tay lại, hướng mấy gã che mặt tạo dấu chữ thập niệm một câu, sau đó đi tới trước mặt hán tử, nói," Dư thí chủ, lão nạp tạ ơn ngươi đúng lúc xuất hiện cứu tiểu đồ một mạng!"

Nguyên lai là người quen của sư phụ. Minh Ức Hàm thoáng chút giật mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng tiến đến hành lễ với hán tử kia:

" Tiểu nữ tử tạ ơn ân cứu mạng của Dư đại hiệp!"

Hán tử sang sảng cười, khoát tay nói:

"Ôi chao, bất quá chỉ là một cái nhấc tay, nói gì tạ ơn!"

Lúc này, nho sinh đang chịu trọng thương lại đột nhiên rên rỉ một tiếng.

Mọi người ngẩn ra, rồi lập tức vội vàng đến gần hắn, mới phát hiện- nguyên lai miệng vết thương của hắn lại mở ra, máu chảy không ngừng.

Minh Ức Hàm khẩn trương đỡ lấy hắn, lấy tay điểm huyệt vị của hắn, nói:

" Tiên sinh, thương thế của ngươi cực kì nghiêm trọng, để ta giúp ngươi băng bó một chút." Nói xong, nàng tùy tay sé ống tay áo, vì nho sinh băng bó. [Chồng nó đang ốm lay lứt mà đi chăm giai ngoài thế đấy =.,=]

Nho sinh cảm kích nhìn nàng, cố gắng mở miệng:

"...... Tạ cô nương cứu giúp......"

Nhất Tâm đại sư cũng nhìn nho sinh kia một chút, nói:

" Thí chủ thương đến phúc vị, chỉ sợ phải dùng nội công chữa thương mới có thể tạm thời bảo trụ tánh mạng." Nói xong, hắn ngồi xuống phía sau nho sinh, ấn bả vai hắn, nói:" Ngươi trước ngồi thẳng dậy, để lão nạp đem công lực truyền cho ngươi."

" Đa tạ đại sư......" Nho sinh nói chuyện tuy khó khăn, nhưng ý chí vẫn còn thanh tỉnh.

Vì không muốn quấy rầy đến bọn hắn, hán tử ra hiệu cho Ức Hàm cùng hắn tránh qua một bên.

Ức Hàm hiểu ý, cùng hán tử lui qua một bên.

" Dư đại hiệp, vừa rồi thật sự là may mắn có ngươi, bằng không......" Nàng vừa đi vừa nói.

Hán tử cười xòa nói:

" Đều quá khứ, không cần nhắc lại. Hắc hắc, cô nương, ta vừa rồi nghe Nhất Tâm đại sư nói ngươi là đồ đệ của hắn, đây là thật sự?"

Ức Hàm gật gật đầu.

" Di? Như thế nào ta cho tới bây giờ cũng không biết hắn có thu đồ đệ? Này Lão hòa thượng thật sự là không thành thật!" Hán tử có chút bất mãn.

Lần nữa nghe được hai chữ" Đồ đệ", nàng đều không tự chủ nhớ tới người kia, lòng trầm xuống, miễn cưỡng nói một câu:

" Đại hiệp dường như cùng gia sư có quen biết."

" Hải! Ta cùng hắn có cái gì mà quen hay không? Hắn là võ lâm đại nhân vật, ai không biết hắn đây? Ta là gì? Dư gia chúng ta bất quá chỉ là một tiểu tiêu cục trong kinh thành, nào có phúc cùng hắn quen biết?"

Kinh thành Dưa gia! Ức Hàm có chút kinh ngạc:

" Nguyên lai là Dư gia đỉnh đỉnh đại danh." Nói xong, nàng cẩn thận quan sát hán tử trước mặt, nhẹ nói," Nếu ta không đoán sai, ngài trên tay đang cầm là' thiên tứ', ngài hẳn là chính là Dư Trung Toàn đi?"

" Cô nương xem ra thật đúng là người đã hành tẩu quá giang hồ, cư nhiên biết Dư gia chúng ta." Dư Trung Toàn dứt lời, nhìn qua Minh Ức Hàm, cảm thấy trông nàng rất quen mắt.

" Tiền bối nói đùa." Nàng nói xong, dừng một chút, đại khái không có thói quen bị người nhìn như vậy, vì thế chuyển chuyển đề tài, hỏi," Xin hỏi tiền bối, ngài vì sao đêm khuya một mình tới đây? Không phải là áp một chuyến hàng chứ? Nếu là như thế, thỉnh tiền bối mau trở về nhìn xem, nơi này hiểm trở, vừa rồi lại có kẻ lạ, ngài nên đề phòng nhiều hơn."

Hắc hắc......" Dư Trung Toàn cười nói:" Cô nương thật có tâm, không uổng công ta vì ngươi ngăn một phi tiêu." Nói xong, hắn không biết vì sao lại đột nhiên thở dài," Ai!"

" Đại hiệp có tâm sự?"

" Hải! Cô nương, đừng kêu như vậy, gọi ta một tiếng' đại thúc' là được rồi?"

Ức Hàm nở nụ cười, kêu một tiếng" Đại thúc".

" Ha ha......" Dư Trung Toàn bị gọi như vậy lại thấy có chút không quen, trêu ghẹo nói," Được cô nương xinh đẹp như vậy gọi ' đại thúc', này cũng được coi là hạnh phúc rồi! Cô nương, gọi lại lần nữa được không?"

Lúc này, cách đó không xa lại truyền thanh âm một người khác:

" Dư Trung Toàn, ngươi ít chiếm tiện nghi của tiểu cô nương nhà người ta, nhanh lên, đại ca còn đang chờ ngươi!"

Người nọ nói xong, đã đến gần, phía sau còn có bốn năm người hộ tống.

Dưới ánh trăng sáng, Minh Ức Hàm thấy rõ ràng mấy người này, mỗi người đều mang theo binh khí, bên huyệt thái dương cũng hơi nhô ra, thiết nghĩ đều không phải chỉ là võ công tầm thường. Nàng trong lòng nhất thời bất an: Dư gia nửa chính nửa tà, mà đêm hôm lại tập trung trên núi hoang vu này là vì sao? Nếu là bọn hắn có tâm cơ, vậy không phải lúc này sư phụ cùng ta đang rơi vào nguy hiểm sao?

Nàng đang suy nghĩ,tới, lại nghe Dư Trung Toàn nói:

" Triệu lão huynh, sao ngươi lại nói như vậy, vừa rồi tiểu cô nương đây kêu một tiếng 'đại thúc' ta đều vui đến tâm hoa nộ phóng, hiện tại ngươi nói như vậy, ta nửa điểm hưng trí đều không có," Nói xong còn phẩy phẩy tay," Hừ, ta tạm thời không có tâm tư gặp đại ca! Các ngươi muốn thì tự mình tìm hắn đi!"

" Hảo ngươi cái Dư Trung Toàn! Dám đối đại ca bất kính, xem chúng ta huynh đệ mấy người làm thịt ngươi!" Người họ Triệu rút kiếm, mấy người hộ tống đằng sau cũng lấy ra binh khí.

Dư Trung Toàn chạy đến phía sau Minh Ức Hàm, cười nói:

" Uy uy! Triệu lão huynh, ta bất quá là nói chơi thôi, các ngươi không nên động thủ được không?"

Minh Ức Hàm cũng vì hắn giảng hòa:

" Các vị tiền bối, có chuyện hảo hảo nói, sao phải động binh khí?"

Người họ Triệu liếc nhìn Minh Ức Hàm một chút, thu hồi binh khí:

" Hôm nay có tiểu cô nương đây ra mặt, tạm thả tha cho ngươi một lần. Nếu như tái phạm, đừng trách đao kiếm vô tình!"

" Được! Được! Ngài Triệu lão huynh giáo huấn phải, ta đây không dám tái phạm!" Dư Trung Toàn vội vàng bồi tội, lại lầm bầm trong miệng: Này họ Triệu thật sự là...Trước mặt tiểu cô nương nhà người ta cũng không lưu cho ta chút mặt mũi......

Người họ Triệu kia thấy hắn âm thầm nguyền rủa như vậy, cũng chỉ lắc đầu, lại vô tình phát hiện mấy kẻ che mặt kia, không khỏi hỏi:

" Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Thanh âm khi nãy là do đánh nhau cùng ba kẻ này gây nên?"

" Hắc hắc, ba kẻ này không biết vì sao muốn đẩy nho sinh kia vào chỗ chết, lúc ta tới đây, đã nhìn thấy cao đồ của Nhất Tâm đại sư- cũng chính là vị tiểu cô nương này, đang xả thân đỡ hộ nho sinh kia một mũi tiêu. Ta bèn cứu nàng. Về phần ba tên kia, đã bị hàn băng chưởng của Nhất Tâm đại sư thu phục. Chúng ta còn chưa có tới cập thẩm vấn bọn hắn, các ngươi đã tới rồi!"

Người họ Triệu vừa nghe Nhất Tâm đại sư cũng ở đây, vì thế nhìn về phía trước, quả thấy đại sư đang ở cách đó không xa vận công chữa thương cho trung niên nam tử, lúc này không tiện quấy rầy, hắn đành hướng Minh Ức Hàm chắp tay nói:

" Cô nương nguyên lai là cao đồ của đại sư, tại hạ thất kính."

" Tiền bối khách khí."

Người họ Triệu thấy nàng vi nhân hiệp nghĩa mà khiêm tốn, không khỏi có chút tán thưởng:

" Cô nương hiệp cốt nhân tâm, không hỗ thừa kế y bát của Nhất Tâm đại sư." Nói xong, tựa hồ nhớ lại cái gì, không khỏi một lần nhìn kĩ nàng.

Ức Hàm bị nhìn đến cả người không tự nhiên, nhưng tận lực bảo trì phong độ hào sảng của giang hồ nữ nhân, mỉm cười hỏi:

" Tiền bối như thế nào nhìn tiểu nữ tử như vậy?"

Người họ Triệu giật mình hồi thần, ngượng ngùng nói:

" Nga, thỉnh cô nương tha thứ. Chúng ta được ủy thác tìm một vị nữ tử thất lạc. Trùng hợp cô nương đây dung mạo lại giống nàng kia, cho nên......"

"Đúng vậy!" Dư Trung Toàn trả lời," Sư muội của đại ca kết nghĩa của ta mấy hôm trước mất tích. Đại ca của ta thực sự rất lo lắng, lệnh huynh đệ chúng ta tìm kiến nàng. Bằng không, chúng ta này vì sao cần phải đến cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này?"

" Dư Trung Toàn!" Người họ Triệu quát một tiếng.

Hắn thè lưỡi, lầm bầm:

" Vốn chính là thế mà!"

Người họ Triệu trừng mắt liếc hắn một cái, lại hướng Minh Ức Hàm chắp tay:

" Tại hạ thấy cô nương cùng nữ tử trong tranh có vài phần tương tự, còn tưởng rằng chính là sư muội đã mất tích mấy ngày của đại ca. Nhưng, cô nương là cao đồ của Nhất Tâm đại sư, kia cùng ta đại ca không phải đồng môn, hẳn là không phải người chúng ta muốn tìm. Tại hạ vừa rồi có điều mạo phạm, thỉnh cô nương rộng lượng tha thứ."

Kỳ thật, khi nghe được đối phương muốn tìm người, Minh Ức Hàm trong lòng hẫng một chút, muốn nói gì đó, lại thôi.

Dư Trung Toàn lúc này đến gần ba gã che mặt kia, kéo xuống vải che mặt của bọn họ, thấy đều là những gương mặt xa lạ.

" Di? Cư nhiên là kẻ chúng ta không biết. Nói! Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì phải đuổi giết nho sinh kia?!" Hắn lớn tiếng quát ba người kia.

Ai ngờ ba người kia căn bản không nghĩ đáp lại.

"Hừ, đáng giận!" Dư Trung Toàn một cước dẫm lên người của một trong số ba tên bọn chúng, quát," Nói vẫn là không?"

Đáng tiếc hắn vừa nói xong mấy lời này, ba người kia cũng không hẹn mà cùng tự đoạn kinh mạch, muốn cản cũng không kịp.

" Này! Tỉnh dậy cho ta!" Dư Trung Toàn đá đá người bọn họ.

" Quên đi!" Người họ Triệu nói với hắn," Đây đều là một đám đồ đệ đã quyết bỏ mạng, ngươi hỏi cũng bằng thừa. Đại ca còn đang chờ, hắn vài ngày nay đã rất mệt mỏi, chúng ta không nên làm hắn lo lắng thêm."

" Hừ! Lão huynh, không phải chúng ta đối đại ca bất kính, mà là, đại ca chỉ lo tìm muội tử thân yêu của hắn, căn bản không để ý tới chúng ta mệt muốn chết, ngươi xem chúng ta đều đã liên tục tìm vài ngày, hắn cũng không cho chúng ta nghỉ tạm một chút. Hiện tại đã trễ như vậy, có cô nương nào còn chưa an giấc đâu? Cho dù ái nhân của đại ca có mất tích, hiện tại cũng nên tùy tiện tìm một chỗ đi gặp' chu công' [đi ngủ ]đi? Quỷ-- mới có thể đi linh tinh vào giờ này!" Hắn còn đặc biệt kéo dài chữ 'Quỷ'. [Con quỷ cái đó nó đang đứng trước mặt ku đấy ku ạ ]

Dư Trung Toàn nói một hơi, lần này nghe xong, người họ Triệu cũng không nói gì.

Nhưng lời nói của hắn, lại khiến Minh Ức Hàm xấu hổ.

Lúc này, Dư Trung Toàn phát hiện nàng thần sắc không được tự nhiên, bỗng dưng nhận thấy chính mình vừa nói năng không suy nghĩ, vội ho nhẹ vài tiếng, sửa miệng nói:

" Đương nhiên, cũng có ngoại lệ! Giống cao đồ của Nhất Tâm đại sư -- cũng chính là cô nương đây! Nàng là hành hiệp trượng nghĩa, cho nên không xem như quỷ chạy linh tinh được!"

Một câu, khiến nàng dở khóc dở cười.

Người họ Chu thấy hắn lại bắt đầu nói hưu nói vượn, vì thế trách cứ:

" Dư Trung Toàn, ngươi lại nói loạn cái gì? Người ta một hảo cô nương trong lời nói của ngươi thành cái dạng gì rồi......"

" Nha nha......" Hắn không muốn bị mắng đến cẩu huyết, vội vàng chặn lời đối phương, hướng Minh Ức Hàm cười," Cô nương, đại thúc ta trò chuyện cùng người khác không được tốt, kỳ thật lòng ta là nghĩ muốn tán thưởng tấm lòng của ngươi, cũng không biết như thế nào, vừa nói ra lại thành như vậy......"

Minh Ức Hàm mỉm cười gật gật đầu:

" Đại thúc, ngươi không cần giải thích, ta hiểu được."

" Thật sự? Ai uy, cô nương ngươi thật sự là thật tốt quá! Ai có thể thú ngươi, quả thực là phúc khí ngàn đời của hắn!" [Chết rồi em ơi Động phải tổ kiến lửa rồi]

Lời vừa nói ra, Minh Ức Hàm trong lòng lập tức đau như dao cắt: Phúc khí?! Chu Hàm Nhân thú ta để trêu đùa, thú ta để xem một hồi hí kịch, đây là phúc khí của nàng?

Người họ Triệu thấy nàng sắc mặt dị thường, đoàn nàng nghe không quen ngôn ngữ thô tục của Dư Trung Toàn, không khỏi trách nói:

" Dư Trung Toàn, ít nói vài câu không ai bảo ngươi câm đâu! Đại ca đã chờ chúng ta lâu rồi, đi nhanh đi!"

" Ân! Đi thì đi!" Dư Trung Toàn thần tình bất đắc dĩ," Thật không hiểu sư muội của đại ca là mất tích hay tự ý rời nhà mà đi! Hại đại ca cùng chúng ta biến thành cái bộ dạng này!"

" Hừ, việc của đại ca chính là việc của chúng ta, không phải chỉ là giúp hắn tìm sư muội thôi, ngươi như thế nào so đo nhiều như vậy, so với nữ nhân còn lắm mồm hơn!" Người họ Triệu quở trách.

"Ai nha! Triệu lão huynh, ngươi nói ta cái gì cũng được, nhưng vì sao lại nói ta lải nhải như nữ nhân? Ngươi này rõ ràng là tìm rắc rối!"

Người họ Triệu còn muốn đáp lời, nhưng chưa kịp mở miệng đã có thanh âm lạnh lùng của một nam tử trẻ tuổi vang lên bên cạnh.

" Ai muốn cùng ngươi tìm phiền toái?"

Mọi người ngẩn ra! Minh Ức Hàm kinh giác! Thanh âm này sao lại quen thuộc như vậy!

Dư Trung Toàn lúc này sợ tới lạnh run:

" Đại ca?!...... Không không, không ai tìm rắc rối, là ta lắm điều thôi......"

Nam tử trẻ tuổi thi triển khinh công, vẽ một đường vòng cung đẹp đẽ trong không trung, đáp xuống trước mặt mọi người:

" Ngươi biết chính mình lắm điều là được. Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi, về sau không cần tìm người."

" Đại ca!" Chúng huynh đệ ngẩn người.

Minh Ức Hàm tắc sắc mặt trầm xuống.

" Đại ca đừng tức giận, Dư Trung Toàn bất quá là thuận miệng nói nói mà thôi, chúng ta hiện tại liền tiếp tục tìm người đi!" Người họ Triệu vội vàng nói, nhóm người phía sau cũng cúi đầu nhận mệnh.

" Đúng vậy đại ca," Dư Trung Toàn cũng vội vàng nói," Chúng ta vừa rồi chỉ là nói giỡn cùng các huynh đệ thôi, thỉnh đại ca đừng để ý, chúng ta lập tức đi tìm người." Nói xong, hắn còn rút ra đại đao, chuẩn bị rời đi.

" Người ở đây rồi, ngươi còn định đi tìm ở đâu?" Nam tử thình lình nói một câu.

Mọi người lại là ngẩn ra, không hẹn mà cùng nhìn Minh Ức Hàm. Nhất thời, tràng cảnh lặng như tờ.

Sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy Ức Hàm thản nhiên nói:

" Kính Tư, nguyên lai ngươi là đại ca bọn họ."

Kính tư gật gật đầu, tiến lên nói:

" Sư muội, ngày đó ngươi như thế nào đột nhiên mất tích? Khiến mọi người đều gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng."

Nàng không đáp, Dư Trung Toàn đã lên tiếng:

" A? Nguyên lai cô nương chính là ái muội của đại ca?! Ây da, chúng ta tìm bao lâu......"

Hắn còn chưa nói hết, người họ Triệu đã cắt lời:

" Ngươi cái lão hồ đồ, đại ca cùng cô nương có chuyện muốn nói, ngươi lại mở miệng làm cái gì?!" Dứt lời, hắn lại hướng kính tư nói," Đại ca, các ngươi chậm rãi tán gẫu đi, chúng ta huynh đệ qua bên kia trước."

Kính Tư gật đầu ý bảo bọn hắn có thể rời đi.

***

Thấy bọn họ đi xa, Kính Tư lập tức hướng Minh Ức Hàm nói:

" Thiếu phu nhân, vừa rồi xưng hô có điều mạo phạm, thỉnh ngài tha thứ. Mấy ngày trước ngài đột nhiên mất tích, chúng ta thập phần lo lắng. Dưới tình thế cấp bách, ta mới phải nói là sư muội của mình bị mất tích, thỉnh huynh đệ trên giang hồ hỗ trợ, bọn hắn mới có thể hồ ngôn loạn ngữ vời ngài như vậy, hy vọng ngài đừng để ở trong lòng, chúng ta nhanh hồi biệt viện thôi!"

Nàng lại lắc đầu, có chút lạnh lùng hỏi:

" Kính Tư, là ngươi không biết hay giả bộ không biết?"

Kính Tư khó hiểu:

" Thiếu phu nhân nói gì vậy?"

" Ngươi còn gọi ta' Thiếu phu nhân'?! Kính Tư, niệm tình đồng môn sư huynh muội, ta mới gọi ngươi một tiếng' Kính Tư'. Ngươi rốt cuộc muốn giúp công chúa điện hạ của ngươi lừa dối ta tới khi nào?!"

Kính Tư ngẩn người, hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng:

" Nguyên lai ngươi đã biết chân tướng. Đêm đó, điện hạ đem hết thảy đều với ngươi đúng không?"

Minh Ức Hàm cười khổ một tiếng:

"Đến lúc này rồi, ngươi vẫn định giả ngốc? Nàng chẳng lẽ không nói cho ngươi vì sao ta rời đi?"

" Ngươi hiểu lầm rồi, lúc ta đi tìm ngươi, điện hạ còn hôn mê bất tỉnh, thử hỏi nàng như thế nào nói cho ta nguyên nhân?" Kính Tư bình tĩnh nói.

Hôn mê bất tỉnh? Vừa nghe đến những lời này, nàng trong lòng vẫn là không tự chủ nhói một chút, lại lừa mình gạt người hỏi một câu:

" Nàng hôn mê bất tỉnh? Không phải là giả bộ đáng thương chứ?"

Kính Tư ánh mắt xẹt qua chút tức giận, lại lập tức bình tĩnh, nói:

" Minh tiểu thư, điện hạ lúc trước đúng là giấu diếm ngươi nhiều chuyện, nhưng là thật tâm chiếu cố ngươi, ngươi mau cùng ta trở lại biệt viện đi, điện hạ nếu tỉnh lại không thấy được ngươi, chắc chắn sẽ rất hốt hoảng."

"Hốt hoảng? Ta có cái gì làm cho nàng hốt hoảng? Nàng không phải sợ ta sẽ đi báo quan chứ?" Nàng ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại mạc danh kì diệu dâng lên một trận chua xót.

" Minh tiểu thư, ta không tranh luận vấn đề này cùng ngươi, tóm lại ngươi hôm nay nhất định phải cùng ta trở về."

Nàng hai mắt đẫm lệ, lắc lắc đầu:

" Nếu ta không muốn?"

" Ngươi không có lựa chọn khác."

Nàng không khỏi cười lạnh một tiếng:

" Nguyên lai đây mới thật là đồ đệ Thiên Ky đạo nhân dạy dỗ."

Kính Tư chỉ thâm sâu nói một câu:

" Ngươi thật sự không có lựa chọn khác. Bởi vì nếu ngươi không trở về, Hàn lâm phủ cao thấp mấy chục nhân mạng đều tùy thời có thể đi gặp Diêm Vương."

" Ngươi uy hiếp ta?!"

" Không, ta nói sự thật mà thôi. Bởi vì, hoàng thượng đã biết chuyện điện hạ giả bệnh, nhưng một khi người biết chuyện ngươi cũng biết điện hạ là điên long đảo phượng mà thú ngươi, Hàn lâm phủ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm." Hắn bình tĩnh nói ra điều khiến kẻ khác run rẩy.

" Cái gì?!" Nàng ngẩn ra, hỏi," Việc giả bệnh của nàng không phải các ngươi vẫn giữ kín bấy lâu sao? Hoàng thượng thế nào lại có thể biết?"

" Hoàng thượng gặp qua điện hạ ở ngày chọn phu quân cho ngươi, chỉ vì lúc ấy điện hạ một thân nam trang, nhất thời người chưa nhận ra, nhưng hoàng thượng vẫn cảm thấy nhìn rất quen mắt. Sau lại, điện hạ lại nhận mệnh đến hàn lâm viện phụ trách tu thư, hoàng thượng thường xuyên bãi giá nơi đó, số lần gặp mặt tăng lên, người cảm thấy mọi cử chỉ của điện hạ đều có chút quen thuộc, trong lòng nghi ngờ, còn phái người ở biệt viện do thám nhiều ngày, phát hiện huynh muội chúng ta cũng ở đây, lập tức dẫn chúng ta ra ngoài xác nhận thân phận điện hạ. Việc này huynh muội chúng ta đến nay vẫn gạt điện hạ. Cho nên, Minh tiểu thư, ngươi tốt nhất giả bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, quay về Hàn lâm phủ, nếu không, mấy chục nhân mạng trong phủ Hàn lâm phải chết không nghi ngờ!"

Nàng kinh chấn, nhưng lại nói:

" Không, ngươi nói dối! Hoàng thượng nếu biết nàng giả bệnh, vì sao còn để nàng ở Hàn lâm viện tu thư? Này rõ ràng là ngươi lấy cớ, ta sẽ không quay về."

Kính Tư không khỏi khẽ lắc đầu:

" Hoàng thượng không lên tiếng, là bởi vì người còn là một vị phụ thân, nếu không phải vì lo đại cục, tuyệt không nữ nhi mình yêu quí nhất gả ra ngoại quốc, cho nên người ra vẻ không biết, âm thầm thành toàn điện hạ. Khoan dung cùng yêu thương của người với điện hạ là không thể nói hết. Nhưng người lại là thiên tử, thiên uy không thể xâm phạm, vì thế người không cho phép ' ngoại nhân' biết chuyện điện hạ giả bệnh này. Minh tiểu thư, ngươi thực sự không còn lựa chọn nào khác, sinh tử tồn vong của Hàn lâm phủ phụ thuộc vào quyết định của ngươi bây giờ đó."

Minh Ức Hàm run lên: Vì cái gì lại như vậy?

Lão thiên gia! Ta kiếp trước đã tạo nghiệt gì, kiếp nầy phi phải chịu tra tấn như vậy? Chu Hàm Nhân, rốt cuộc ngươi phải đem ta đùa giỡn đến khi nào? Bởi vì mình ngươi, lại khiến ta tiên lụy cả Hàn lâm phủ, ngươi thực sự quá mức bỉ ổi!

Nàng đang lo lắng, bên kia lại truyền đến thanh âmNhất Tâm đại sư:

" Thí chủ, lão nạp tạm thời bảo vệ tâm mạch của ngươi, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi một chút, lão nạp đi hái thuốc giúp ngươi xử lí miệng vết thương."

Biết được sư phụ hẳn đã thu công, nàng không để ý đến Kính Tư, chỉ hướng phía sư phụ mình đi tới.

Kính nhíu mày, cũng bước theo nàng.

***

" Đa tạ đại sư...... Thế nhưng, hiện giờ vẫn là đêm khuya, hái thuốc không phải sẽ rất phiền đến ngài? Đại sư cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi, dù sao tại hạ hiện tại đã muốn tốt hơn nhiều......" Nho sinh mới nói, lại hít phải một ngụm lãnh khí.

Nhất Tâm đại sư tạo thành chữ thập nói:

" Thí chủ trước mắt chỉ tạm thời bảo trụ tánh mạng, nhưng để thân thể khang phục sợ là phải tốn không ít thời gian. Ngươi trước nghỉ tạm đi, lão nạp đi hái thuốc."

" Sư phụ, ngài cũng mệt mỏi, liền giao cho ta đi." Ức Hàm lúc này tiến lên nói.

" Đại sư." Kính Tư tiến lên hành lễ.

Nhất Tâm đại sư tạo thành chữ thập:

" Adi đà phật, nguyên lai là Trương thí chủ."

Ức Hàm có điểm kinh ngạc:

" Các ngươi quen biết?"

Kính Tư đạm nói:

" Đại sư là tri kỷ của sư phụ, trước kia khi ta đi theo sư phụ có gặp mặt đại sư vài lân." Dừng một chút, lại cảm khái," Đại sư cùng ta cũng tính là thâm giao đi."

Nhất Tâm đại sư mỉm cười gật gật đầu, rất có vận vị đích hỏi Kính Tư:

" Lão nạp nhiều năm không thấy Hàm Nhân, không biết sau khi mất trí nhớ nàng sống thế nào?"

Kính Tư liếc mắt nhìn Ức Hàm một cai, thản nhiên trả lời:

" Nàng sống rất tốt."

Mất đi trí nhớ...... Minh Ức Hàm nhất thời xúc động. Nàng vẫn xem nhẹ chuyện Chu Hàm Nhân là một kẻ mất trí nhớ, nếu không có Nhất Tâm đại sư vừa nhắc, nàng chỉ sợ cũng nhớ không ra.

Mất đi trí nhớ...... Đúng rồi, nàng từng mất trí nhớ....Ức Hàm không tự chủ trong lòng thầm niệm một câu...

Nhất Tâm đại sư nhìn nàng, lại nhìn kính tư, nói:

" Vừa rồi Lung nhi có cùng lão nạp nói chuyện về Hàm Nhân. Ngươi đến đây là để đón Lung nhi về sao?"

Kính Tư gật gật đầu.

Nhất Tâm đại sư chuyển ánh mắt đến Minh Ức Hàm đang cúi đầu trầm mặc:

" Lung nhi, Kính Tư đã đến tận đây đón ngươi, ngươi còn u sầu cái gì? Cận thận ngẫm lại lời vi sư nói, trở về hảo hảo cùng Hàm Nhân chung sống, " Nói xong, lại vỗ vỗ bả vai Minh Ức Hàm, thâm ý khuyên một câu "Ngươi ngàn vạn lần đừng đem chuyện này ra chơi đùa."

Đừng đem chuyện này ra chơi đùa?! Minh Ức Hàm nghĩ đến an nguy của Hàn lâm phủ, nhất thời trong lòng như song cuộn, lại trầm mặc không nói

" Kính Tư." Nho sinh vẫn yên lặng quan sát Kính Tư rõ ràng, đột nhiên lên tiếng.

Mọi người có điểm kinh ngạc!

Kính Tư bước đến trước mặt hắn, nhìn kĩ, không khỏi cả kinh:

" Nghĩa phụ! Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"

Chuyện này, khiến Ức Hàm cùng Nhất Tâm đại sư không khỏi kinh ngạc.

Nhưng thấy nho sinh sâu kín thở dài, muốn nói lại thôi.

Kính Tư hiểu ý, vì thế nói:

" Đại sư cùng Minh tiểu thư đều không phải ngoại nhân, ngài có cái gì cứ việc nói. Nghĩa phụ, ngài không phải một năm trước bị miễn chức sao? Vì sao còn ở kinh thành?"( Quan viên Minh triều một khi bị miễn chức, trừ phi hoàng đế có triệu, nếu không bình thường không cho phép vào kinh thành.)

" Việc này rất phức tạp...... Một tháng trước, ta nhận được lệnh phục chức từ hoàng thượng, ai ngờ vừa bước vào kinh sư liền bị người đuổi giết. Tối nay may mắn...... May mắn có đại sư cùng vị cô nương đây rat ay cứu giúp," Nho sinh vô cùng vất vả mới nói xong, đã thấy đầu óc choáng váng, gắng sức nói cho hết câu," Nếu không, lần này hẳn mệnh ta đã tận."

Kính Tư khẩn trương đỡ lấy nho sinh:

" Nghĩa phụ, ngài thương thế rất nặng, phải tìm nơi an toàn dưỡng thương. Ta thấy nhóm người đuổi giết ngài cũng không tầm thường, không thể trụ ở khách điếm, không bằng cùng ta quay về thu thủy biệt viện, có thể chuyển nguy thành an."

" Thu thủy biệt viện? Đó là nơi nào?" Nho sinh nói xong, ho khan vài tiếng.

Kính Tư vỗ vỗ lưng hắn, quay đầu lại nhìn thoáng qua Minh Ức Hàm, cố ý nói:

" Đó là phủ trạch của vị cô nương này, cũng là nơi dừng chân của công chúa điện hạ."

Minh Ức Hàm ngẩn ra.

Nho sinh trước là ngước mắt nhìn nàng, tiếp theo lại hỏi Kính Tư:

" Điện hạ trụ lại đó?"

" Đúng vậy, việc này ta sẽ giải thích cùng nghĩa phụ sau. Nghĩa phụ, chúng ta vẫn là nhanh đi thôi, nếu không thừa lúc trời còn tối quay về, chỉ sợ ngươi lại lâm vào tình huống nguy hiểm."

Nho sinh cũng nghĩ vậy, lại tựa hồ cảm giác Kính Tư có dụng ý gì đó, vì thế hướng Minh Ức Hàm chắp tay:

" Quấy rầy nhã cư cô nương, thật sự có lỗi. Nếu như ngày sau cô nương có cần hỗ trợ chuyện gì, thỉnh cứ nói. Cho dù nguy hiểm đến tánh mạng, ta cũng không oán không hối."

Hắn nói như vậy, Minh Ức Hàm còn có thể làm sao bây giờ? Đành nói một câu khách sáo:

" Tiên sinh nói quá lời."

Kính tư nghe vậy, nội tâm không khỏi nhẹ nhõm thở một hơi, trước gọi mấy người Dư Trung Toàn trở về, phân phó bọn hắn đem mấy thi thể kia đi thiêu, lại xóa hết dấu vết đánh nhau xung quanh. Tiếp theo hắn mới hướng lên trời thượng phóng tín hiệu, triệu tập huynh đệ đem mã xa đến.

" Sư muội, lên xe đi." Kính Tư sau khí đỡ nho sinh lên xe, cùng Minh Ức Hàm nói một câu.

Minh Ức Hàm lại chậm chạp không phản ứng, bởi vì nàng thật sự không nghĩ tái kiến Ngôn Hân Vân kia, kẻ đã lừa nàng nhiều năm như vậy, cũng không dám tưởng tượng trở về rồi phải như thế nào đi đối mặt với Hân Vân cho tốt, nàng trong lòng thực sự ưu phiền.

Dư Trung Toàn thấy vậy, không khỏi nghi ngờ: Tiểu cô nương này rốt cuộc làm sao? Có nháo cùng đại ca cũng không nháo đến mức này đi?

Cuối cùng vẫn là Nhất Tâm đại sư tiến lên nắm tay nàng, thấp giọng giảng giải vài câu, nàng mới miễn cưỡng bước lên mã ca, tùy ý Kính Tư đưa về trạch viện.