Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan

Chương 3-1: Sai sót ngẫu nhiên (1)



Ngân trang thiếu niên giải được tam nan đề tại Hàn lâm phủ, nhất thời danh chấn kinh thành, rất nhiều người ngưỡng mộ tìm đến tận đại môn Hàn lâm phủ để tìm hiểu ngọn ngành, đáng tiếc là vẫn không thể thấy được ngân trang thiếu niên kia dù chỉ một lần, cũng chỉ biết được ngân trang thiếu niên ấy tên là Ngôn Hân Vân. Không hơn.

***

Mùa xuân, trăm hoa đua nở, diễm lệ vô song.

Hôm nay, Thính Nguyệt lâu người đến đông không kể xiết.

Nguyên lai Hàn lâm Minh thiên kim tiểu thư từ khi đến tuổi cập kê tới nay, vương tôn công tử tới cửa cầu hôn đếm không hết, các thiếu gia quyền quý tranh giành không được, liền thỉnh thánh thượng đứng ra chủ trì công đạo. Cũng may hoàng thượng thấy Hàn lâm phủ trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, vì vậy hạ chỉ mở một cuộc so tài kén rể, người nào thắng cuộc sẽ được cưới giai nhân khuynh quốc khuynh thành kia về làm nương tử.

Như vậy, không chiếm được giai nhân, cũng chỉ có thể oán hận chính mình không bằng người, không thể đổ lên đầu Hàn lâm phủ, Hàn lâm phủ cũng nhờ vậy mà chuyển nguy thành an.

Nay Hàn lâm thiên kim - Minh tiểu thư phụng chỉ chiêu thân[tuyển phu], triều đình đặc phái người tại trước cửa tửu lâu xây lên một đài trúc cao chót vót, tại trên đỉnh cột lại dùng rất nhiều trúc kết lại thành một cái giá để một khối màu xanh, cũng tuyên bố ý chỉ của hoàng đế: " Phàm là nam tử chưa thành thân từ mười tám tới hai mươi, chỉ cần đoạt được khối cầu màu xanh, liền có thể thú mỹ nhân."

Từ khi thông báo mới được đưa ra, đông đảo thanh niên tuổi trẻ, đệ tử võ lâm, bất luận giàu nghèo đều chen chúc đến đây dự thi.

Lúc này, cuộc thi đấu bắt đầu, số người đến cũng ngày càng tăng. Hàn lâm thiên kim tiểu thư Minh Ức Hàm sa mỏng che mặt, một thân tố y, cùng nhị tẩu Nhuế Khiết Dĩnh đi lên tây sương Thính Nguyệt lâu.[lầu các phía tây] Mà hoàng thượng cùng chúng thần tử, cũng theo phụ tử Minh Thì Trữ hướng lầu trên đi lên để xem thi đấu. Đáng nói chính là Tạ Tỉnh cũng là tân khách. Nguyên lai hữu tể tướng thân thể không khỏe không thể đến, lại thấy biểu cữu xuân tâm khó nhịn, liền thuận lòng cho hắn đến đây xem thi đấu.

Tạ Tỉnh vừa đến đã quét ánh mắt xuống phía dưới tìm kiếm thân ảnh thiếu niên hôm trước, khóe miệng giương lên, lạnh lùng cười. Không biết lần này, hắn có thể hay không thể hiện động tác võ thuật gì đẹp mắt đây.

Tất cả nhìn như đã được an bài ổn thỏa, nhưng trong mắt phụ tử Minh Thì Trữ thì lại thiếu một tân khách vô cùng quan trọng, chính là người đã vì Hàn lâm phủ giải tam nan đề - ngân trang thiếu niên Ngôn Hân Vân. Hiển nhiên, với cuộc so tài kén rể lần này, Minh gia đều đã có dự toán trước.

***

Thi đấu rốt cuộc chính thức bắt đầu, dưới đài mọi người cũng lập tức hướng tầm mắt về phía đài trúc kia. Nhất thời, người người chen lấn, xô đẩy, giẫm cả lên nhau. Có người rớt hài, y phục cũng bị xé, có người đổi lại càng thêm buồn cười, tóc xõa tán loạn cũng không nói đi, đến cả quần cũng bị xé rách! Bọn họ căn bản là không chú ý đến hình tượng, liều mạng trèo lên cột trúc kia, đương nhiên cũng liều mạng chém giết nhau rồi.

Tạ Tỉnh ngồi trên ghế tân khách thấy vậy, âm thầm giễu cợt: Còn nói đấy là một cuộc thi, còn không phải là một trò cười sao. Hanh, các ngươi cứ nháo, đến bao giờ không còn sinh lực mà nháo nữa, mới đến lượt ta, đến lúc đó, các ngươi nghĩ muốn nháo, chỉ sợ cũng không còn sức.

Nguyên lai Tạ Tỉnh không đáp ứng đủ điều kiện dự tuyển, không cam lòng nhượng mỹ nhân cho người khác ôm ấp, huống chi lần trước tại Hàn lâm phủ đã được ăn bồ hòn[1], lần này thế nào cũng không bỏ qua cơ hội trả thù.

Vì vậy hắn liền thuê một nhóm người có chút công phu không tệ, chỉ cần một người lấy được khối màu xanh kia, hắn sẽ tại lúc động phòng mà tráo đổi tân lang, trước tiên là có thể hưởng thụ tài nữ, tiếp theo lại có thể khiến Hàn lâm phủ chịu nhục, như vậy, có thể nói là một đại "Nhạc sự"

Mà ở phía Tây sương lâu, bồi [cùng] em chồng xem thi đấu, Nhuế Khiết Dĩnh nhìn thấy tất cả những gì diễn ra dưới đài, không khỏi âm thầm lắc đầu: Ức nhi là quốc sắc thiên hương, hựu tri thư đạt lễ [biết đọc sách lại không kiêu ngạo], đoan trang, cầm kì thi họa không gì không biết, dưới đài toàn những phàm phu tục tử, thử hỏi làm sao mà xứng đôi đây.

Minh Ức Hàm hờ hững nhìn một màn kịch bên dưới, từ lâu đã quay về quá khứ nhiều năm trước, quá khứ khiến tên của nàng thay đổi từ "Minh Lung Hiên" thành "Minh Ức Hàm"

***

Năm ấy nàng chỉ mới năm tuổi, tại thời điểm Đại Lý hỗn loạn, nàng cùng mẫu thân Trịnh Hoa Băng hai người không may để bị lạc mất phụ thân và huynh đệ trên đường, từ đó lưu lạc đường phố, ăn đói mặc rách, may mắn được chủ trì sư phụ Nhất Tâm tại chùa Thiền Tầm cứu giúp khi đang xuất ngoại, người đã giữ hai mẹ con nàng lại, phụ giúp việc bếp núc.

Mặc dù cuộc sống vất vả, ngày ngày nấu nước giặt quần áo, đốn củi nấu cơm, hái thuốc cùng quét dọn, nhưng thế nào so ra cũng tốt hơn cuộc sống lưu lạc ăn xin, mẫu tử Trịnh Hoa Băng thấy thế cũng là tốt lắm rồi, huống chi có tiểu Hàm, cũng khiến cuộc sống mẹ con nàng thoải mái hơn nhiều.

Nhắc tới tiểu Hàm, đó là một hài tử bạc mệnh. Bởi chiến loạn mà gia đình sa sút, hài tử mới sinh ra không được bao lâu đã bị phụ thân đem gửi đến Thiền Tầm tự nội[chùa Thiền Tầm]. Phụ thân trước khi đi, để lại cho tiểu hài tử một khối ngọc uyên ương, cũng xỏ hai lỗ tai rồi đeo vào một đôi khuyên ngân sắc làm một dấu hiệu riêng, đồng thời để lại nha hoàn Lâm Như Thải ở lại chăm sóc tiểu Hàm, từ đó về sau đi không trở về. Mà Nhất Tâm đại sư cùng Lâm Như Thải vẫn thu dưỡng hài tử đáng thương này cho đến nay.

Cũng may tiểu Hàm trời sinh tính tình điềm đạm nho nhã, bình thường đều cùng Nhất Tâm đại sư tụng kinh luyện võ, cũng không giống như những hài tử khác chơi đùa nghịch ngợm, tại thời điểm chiến loạn, thiếu ăn ít mặc, nhưng cũng coi như bình an vô sự.

Với hai mẹ con nàng, tiểu Hàm thường đi theo phụ giúp. Thứ nhất hắn nghĩ Trịnh Hoa Băng tính tình cùng nữ trù nương[đầu bếp nữ] giống nhau, đều thân thiết hòa ái, không giống đại sư có chút khô cứng hay bắt bẻ, cùng các nàng một chỗ, có thể tâm sự cả ngày, thổi tiêu vui đùa, ngày ngày rất nhanh mà qua đi. Hơn nữa Lung nhi cùng tiểu Hàm xấp xỉ tuổi nhau, luôn luôn có thật nhiều điều mới lạ để nói, vui đùa rất vui vẻ.

Lúc rảnh rỗi, tiểu Hàm mang theo Lung nhi chạy đến phía sau Thiền Tầm tự hái mơ, đem xuống dưới chân núi đổi lấy tiền. Hài tử dù sau cũng là có tính khí hài tử, vì lòng hiếu kì mà đôi lúc cũng rẽ vào một tửu quán nào đó, len lén học những khách uống rượu ở đó, một bên 'Thanh mai chử tửu' [rượu mơ]một bên vũ tiêu lộng mặc, giả bộ giống hệt

Như vậy, ba năm sau, tiểu Hàm cùng Trịnh Hoa Băng mẫu tử nhìn thân thiết như người một nhà.

Cảnh sơn thủy hữu tình tại Thiền Tầm tự, cây mơ phía sau chùa cùng kho chứa rượu nhỏ, đều là bọn họ cùng nhau chứng kiến.....E rằng nếu không phải là do một biến cố bất ngờ ập đến, bọn họ ba người vẫn còn đang tiếp tục cuộc sống kham khổ nhưng hạnh phúc này.

***

"Ức nhi mau nhìn! Thượng thư Lâm công tử nhanh hơn tất cả nha!" Lúc này tẩu tử Nhuế Khiết Dĩnh đột nhiên nói, giật mình khỏi hồi ức, Minh Ức Hàm định thần nhìn xuống, quả nhiên thấy Lâm Ẩn Tiêm đã vượt lên trên mọi người, đoán chừng nếu không có gì ngoài dự tính, người lấy được khối màu xanh chắc chắn là hắn.

Nhìn Lâm Ẩn Tiêm đường đường là công tử nhà thượng thư lại ba lần hướng mình cầu thân đều bị cự tuyệt, Minh Ức Hàm nội tâm có một loại áy náy nói không nên lời. Nàng nhẫn tâm cự tuyệt, cũng không phải là vì dung mạo hay tài năng của Lâm Ẩn Tiêm, mà chính là vì vô pháp quên đi đoạn tình cảm tám năm về trước. Nếu vô pháp trao cho người yêu mình tình cảm, như vậy, thì dù có trao cho hắn thân thể cũng có ý nghĩa gì? Minh Ức Hàm luôn cho là như vậy, chính là không nghĩ tới Lâm Ẩn Tiêm thật sự là một người cố chấp, đã ba lần bị từ hôn mà vẫn dự thi, tâm của hắn cũng khiến nàng kính nể.

Chỉ là, kính nể cũng không thể nói là có tình cảm, hiện tại nếu Lâm Ẩn Tiêm dù có đoạt được khối màu xanh kia, nàng vẫn là bất đắc dĩ mà thành hôn với hắn mà thôi.

Chú thích:

[1]: người ta có câu ngậm bồ hòn làm ngọt tức là việc mình không vừa ý nhưng mà vẫn không dám nói ra, ăn bồ hòn cùng nghĩa như vậy