Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan

Chương 9-1: Hủy họa phong ba (1)



Hàn Lâm phủ.

Thư phòng.

Minh Ức Hàm lấy ra một bức họa từ chiếc rương nọ. Vật này, trước đây luôn treo ở khuê phòng của nàng, từ khi cùng Ngôn Hân Vân bái đường thành thân, buộc lòng phải đem cất nơi này, tuy vậy, không cho phép bất kỳ kẻ nào dịch chuyển nó.

Nàng cẩn thận mở họa, đem đặt lên án thư. Chợt thấy trên họa phủ lớp bụi mờ, vội dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau sạch, cho đến khi không còn nhiễm một hạt bụi, Ức Hàm mới vừa lòng mỉm cười.

Nhớ đến hôm qua đọc được di thư của sư phụ tại dã sơn, tâm tình nàng đột nhiên có chút phập phồng bất định, nhãn thần dừng tại chân dung của bé trai áo trắng, sâu kín nói:

"Sư phụ đoán mệnh cho ta ám chỉ huynh vẫn còn sống, một ngày kia sẽ quay về bên ta, có thật không? Ức Hàm cơ hồ không dám tin...Vừa rồi, bỗng nhiên thấy trên người Kính Tư đeo ngọc uyên ương, cùng ngọc bội bất ly thân của huynh giống nhau như đúc, ta mới dám ôm chút hy vọng với tiên đoán của sư phụ...Nhưng, nếu như huynh thật còn sống, vì cái gì bao năm qua lại không tìm gặp ta? Chẳng lẽ huynh giận ta sao?".

Dứt lời, từng giọt nước mắt tựa ngọc minh châu lã chã rơi xuống, nàng sầu bi thở dài:

"Cũng tại ta, nếu không vì ta, huynh căn bản không gặp nạn vong thân, là ta hại huynh. Lung nhi thực xin lỗi huynh...".

Hồi tưởng cố sự đau khổ, Minh Ức Hàm không kềm nổi u buồn, nằm trên án thư, khóc lớn.

Đứng ở ngoài cửa, thiếp thân nha hoàn (nha hoàn hầu hạ bên người) của nàng - Thủy nhi - mơ hồ nghe được tiếng khóc bên trong, lòng như lửa đốt, do dự ít lâu, rốt cũng lấy hết dũng khí, lớn mật đẩy cửa bước vào,lại cẩn thận khóa trái lại sau đó tiến lại gần Minh Ức Hàm, quan tâm hỏi:

"Tiểu...tiểu thư, người không có việc gì chứ?"

Minh Ức Hàm nghẹn ngào không nói nên lời.

"Tiểu thư...".

Thủy nhi gọi nhẹ một tiếng, nhìn chủ tử như vậy nàng sao dám nhiều lời? Bèn lấy khăn lụa đút vào tay tiểu thư, muốn tiểu thư tự mình lau lệ.

Thật lâu sau, Minh Ức Hàm dần trấn tĩnh lại.

Thấy vậy, Thủy nhi trong lòng thở phào một hơi, gương mặt trẻ con của nàng lộ ra nét tươi cười.

"Tiểu thư.".

Nàng gọi một tiếng, rút chiếc khăn tay đang bị Ức Hàm nắm chặt ra ngoài, nhẹ nhàng vì Minh Ức Hàm lau lệ.

"Người đừng khóc kẻo tổn hại thân thể, lão gia cùng phu nhân nhất định sẽ đau lòng.".

Minh Ức Hàm nhìn Thủy nhi, nhàn nhạt tiếp nhận khăn tay, nhưng không tiếp tục lau đi nước mắt, chỉ trầm mặc nhìn vào bức tranh.

Thủy nhi thấy thế, không khỏi buồn bực: Tiểu thư lại thế nữa! Mỗi lần nhắc đến bức hoạ trung nhân, nàng nếu không khóc, chỉ do nước mắt chưa kịp rơi xuống rồi sau đó giam mình trầm mặc suốt nửa ngày. Trước kia không có cô gia, vấn đề này coi như không đáng nói, nay cô gia tại phủ, nàng còn ôm bức hoạ cố nhân nhớ mãi ko quên, cô gia biết được, không tức chết mới là lạ!

Giữa lúc Thủy nhi đau đầu mãi không tìm ra đối pháp vẹn toàn, Minh Ức Hàm bỗng nhiên lên tiếng, ngữ khí tựa mây tựa khói:

"Thủy nhi.".

"Chuyện gì vậy, tiểu thư?" Nàng thực kinh ngạc.

Minh Ức Hàm phủi phủi bức hoạ, thản nhiên nói:

"Mài mực. ".

"A? Mài mực?"

Thủy nhi trợn to mắt, cố đến mấy cũng không nắm bắt được tâm tư tiểu thư.

"Ân. Ta phải sửa lại bức họa này. ".

Minh Ức Hàm nửa khắc cũng không rời chân dung bé trai, tiếp tục nói:

"Tám năm rồi...sắc màu khi xưa nhạt phai ít nhiều. Ta hôm nay...nhất định phải sửa lại.".

"Vâng...Vâng!".

Thủy nhi gật đầu, dù không hiểu lắm, nhưng vẫn vội vàng chuẩn bị văn phòng tứ bảo (gồm có bút, giấy, mực, nghiên), tỉ mỉ mài mực.

Minh Ức Hàm cố gắng thu hồi cảm xúc,đang muốn chấp bút chỉnh lại bức hoạ, lại vô tình nhận ra bản thân vừa rồi đã khóc ướt đẫm tay áo. Để không làm ảnh hưởng đến bức hoạ, nàng quyết định về tư phòng thay đổi y phục, trước khi đi không quên đặc biệt phân phó Thủy nhi cẩn thận mài mực, bất luận kẻ nào cũng không cho phép chạm vào bức tranh trên bàn.

Thủy nhi vâng lời, tiếp tục phần việc đang dang dở.

Minh Ức Hàm vừa rời đi không lâu, Ngôn Hân Vân lại tiến vào thư phòng. Nàng mấy ngày qua nhàn hạ ở Hàn Lâm phủ, tiện thể cũng muốn đến thư phòng đọc kinh thư lúc rỗi giãi.

"Cô gia?"

Thủy nhi thấy Ngôn Hân Vân, có điểm kinh hãi.

Ngôn Hân Vân hướng nàng gật đầu, từ tốn bước tới, hỏi:

"Ngươi làm gì ở đây?"

"Ta...Tiểu thư phải sửa tranh, ta giúp nàng mài mực.".

Thủy nhi đáp, thanh âm có điểm bất thường.

"Nga?"

Ngôn Hân Vân hiếu kỳ, nghĩ muốn xem bức hoạ đó rốt cuộc vẽ gì liền bước đến gần.

Thủy nhi thừa hiểu bức họa này chính là sinh mệnh của tiểu thư, ai cũng không được chạm vào, vì thế vội vã chuyển chủ đề, kêu một tiếng:

"Cô gia!".

"Ân?" Ngôn Hân Vân thấy Thủy nhi phản ứng khác lạ, liếc mắt nhìn án thư một chút rồi quay sang hỏi nàng.

"Ngài gần đây không phải đang vội tìm tân phòng a? Như thế nào...hôm nay lại không cần xuất phủ?"

Ngôn Hân Vân nhạt cười, biết rõ dụng ý của Thủy nhi, song cũng thuận theo, cao hứng tán gẫu:

"Biệt viện đã tìm được, hiện tại đang phái gia nhân trang hoàng, Kính Tư quán xuyến hết mọi việc, ta cũng không cần rời khỏi Hàn Lâm phủ.".

"Nga...".

Thủy nhi miệng tùy tiện ứng phó, trong lòng vẫn như cũ kích động: Cô gia khi nào không đến, vì cái gì lại nhằm ngay thời điểm tiểu thư sửa tranh mà xuất hiện. Cô gia không hiểu tính tình tiểu thư, nếu như hắn hỏi người trong bức hoạ là ai, chẳng phải là khiến tiểu thư trầm mặc cả ngày sao?

Vừa nghĩ vừa luôn tay mài, chẳng may, trót khiến mực vô tình bắn ra, phạm phải gương mặt của bé trai trên tranh.

"Ai nha!"

Nàng cuống quýt kêu to, vội vàng lấy tay lau vết mực, nào biết làm vậy càng khiến vết mực lan ra, bao phủ cả mặt và cổ đứa bé.

Thủy nhi gấp đến độ khóc lớn:

" Ô...Cái này làm sao bây giờ? Tiểu thư biết nhất định sẽ đánh chết ta. Ô...!!!" (Ngu lắm em ạ)

Ngôn Hân Vân thấy nàng bỗng nhiên khóc rống, không khỏi ngạc nhiên:

"Sao vậy?!"

Nàng lại khóc to nữa, không đáp lời.

Ngôn Hân Vân cúi đầu vừa thấy vết mực mỗi lúc một loang rộng, nhìn bức tranh bị huỷ, nàng trong lòng tiếc hận, nhưng vẫn an ủi Thủy nhi:

"Đừng khóc, đừng khóc! Chỉ là một bức tranh thôi, có thể họa lại mà...".

Ai ngờ, mấy lời đó càng khiến tiểu nha hoàn khóc thất thanh:

"Ô...Đó là kỷ vật quan trọng nhất của tiểu thư, nàng cho tới bây giờ không cho phép một ai chạm vào. Ta chẳng những phạm quy, còn đem bức hoạ phá huỷ. Tiểu thư nhất định sẽ đánh chết ta, bằng không, cũng mắng đến chết...!!"

Ngôn hân vân trong lòng giật mình: Thật nghiêm trọng vậy sao?! Mặt khác, ngoài miệng lại vẫn như trước khuyên:

"Không việc gì đâu, tiểu thư nhà ngươi đoan trang đúng mực, nàng sẽ không bởi việc nhỏ này mà so đo cùng ngươi. Đừng khóc a...".

"Ô...Cô gia, người không biết thôi! Người không hiểu tiểu thư...Sự tình gì nàng đều có thể tha thứ, chạm vào họa này...chính là vạn lần không thể! Nàng nhất định đánh chết Thủy nhi...Ô!!".

Ngôn Hân Vân nhìn nàng khóc không khỏi não lòng, vì thế nghĩ một chút, nói:

"Được rồi, đừng khóc nữa, hết thảy để ta ứng phó. Lát nữa tiểu thư trở về, ngươi liền nói là ta hủy bức họa, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì là được."

Thủy nhi vừa nức nở, vừa khan giọng hỏi:

"Nhưng...nhưng...tiểu thư đối với cô gia ngài sẽ...".

Ngôn Hân Vân thư một hơi:

"Nha đầu, ngươi rốt cuộc không chịu thu hồi nước mắt a? Ngươi khóc như vậy, nơi này chỉ có hai ta, chúng nhân không nghĩ cô gia ta khi dễ ngươi mới là lạ!"

Thủy nhi nghe xong, lại càng rống to...

"Hảo hảo hảo, ta sợ ngươi, ngươi nín đi, ta lập tức thu dọn tàn cục a.".

Ngôn Hân Vân bình sinh sợ nhất kẻ khác khóc to, thấy Thủy nhi như vậy, ngoài xuống nước, còn có thể làm được gì khác sao?

"Cô gia, tiểu thư nếu biết họa bị hủy, thực sự sẽ rất giận đó..." Thủy nhi vừa nức nở vừa nói.

Ngôn Hân Vân đáp:

"Cứ để nàng phát hiện cũng không sao, tóm lại ngươi đừng lên tiếng, càng đừng khóc. Mọi việc cứ để cô gia giải quyết, không có phân phó của ta, không được nói cho người thứ ba biết, rõ chưa?".

Thủy nhi nhòe lệ, gật đầu.