Thứ Tự Đến Trước Và Sau

Chương 22: Rõ ràng là anh biết cô trước, lúc cô học cấp ba, anh đã gặp cô rồi



Editor: Yuu
Thượng Vân Xuyên biết khoảng thời gian này Lục Ương không ở thành phố Kỳ An.

Thứ sáu tuần trước anh đã nhìn thấy bài đăng của Lục Ương trên trang cá nhân. Lục Ương viết “Hai tuần là quá dài, anh muốn ở bên em mọi lúc”, cùng với hình ảnh Tư Tần đang ôm một bó hoa cúc trên cánh đồng hoa, vén mái tóc bay ngược gió. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp của cô nổi bật lên, nở một nụ cười rạng rỡ trước ống kính.

Thượng Vân Xuyên xem đi xem lại nó như đang tự ngược đãi bản thân mình. Anh và Lục Ương có khá nhiều bạn chung, lại nhìn những dòng bình luận tăng từng cái một.

Anh thấy có người hỏi “Sao tự nhiên lại tình cảm như vậy chứ? Chị dâu luyến tiếc anh sao?”, Lục Ương trả lời lại “Cô ấy đã khóc khi tới sân bay tiễn anh. Anh thật sự không muốn đi công tác chút nào.”

Thượng Vân Xuyên không thể tưởng tượng được bộ dạng Tư Tần khóc sẽ như thế nào. Bởi vì anh chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.

Anh cũng không thể tưởng tượng được, nếu Lục Ương yêu cô nhiều như vậy, tại sao anh ta còn muốn đi thuê phòng với người khác chứ.

Nhưng điều anh muốn biết hơn là Tư Tần khóc như vậy, có phải chứng tỏ rằng cô vẫn còn thích Lục Ương đúng không?

Nếu vậy, anh phải làm sao bây giờ?

Có lẽ vốn dĩ anh cũng không phải là một người đàn ông chính trực, bởi vì anh sẽ không ngần ngại mà lợi dụng người khác khi có cơ hội.

Kể cả phải mặt dày để đến gần Tư Tần, hay hỗn loạn ép buộc cảm xúc của mình trước mặt Tư Tần, hoặc tận dụng mọi cơ hội để có thể gặp mặt, anh đều thừa nhận rằng mình đã suy nghĩ kỹ càng từng bước một, cũng thừa nhận rằng đây chính là cách mà anh đã nghĩ ra để Tư Tần hiểu thêm về mình hơn.

Bởi vì anh cũng muốn ôm một chút hy vọng. Có lẽ, một ngày nào đó Tư Tần sẽ phát hiện ra, anh cũng rất tốt.

Có lẽ anh cũng không quá tệ. Trước kia có thể anh không có năng lực gì, và dường như anh cũng chưa từng ở cùng một thế giới với Tư Tần. Nhưng hiện tại anh đã khác, anh có thể hứa hẹn rất nhiều điều, anh có sự tự tin, có khả năng cho cô một cuộc sống tốt đẹp. Ngay cả như bây giờ, anh cũng có thể bảo đảm rằng sau này cô sẽ không phải lo lắng bất cứ điều gì.

Đôi khi anh tự hỏi rốt cuộc anh quá khó để thỏa mãn hay quá dễ dàng để thỏa mãn nữa. Nếu anh quá khó để thỏa mãn, tại sao anh lại không chủ động duy trì mối quan hệ như vậy với Tư Tần? Nếu anh quá dễ dàng thỏa mãn, tại sao anh lại còn muốn nhiều hơn nữa?

Nếu như lúc trước nhìn thấy Tư Tần và Lục Ương ở bên nhau, anh vẫn có thể ép mình chúc phúc cho hai người bọn họ. Nhưng sau khi biết Tư Tần không được hạnh phúc như vậy, anh đã không còn kìm nén được khát vọng của mình đối với cô.

Sau nhiều năm tuyệt vọng, anh khao khát cực độ được chiếm giữ thế giới của cô.

Có người nói rằng tình yêu là sự vị tha và mong rằng người kia sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc.

Thượng Vân Xuyên cũng đã từng nghĩ rằng, tình yêu của anh dành cho Tư Tần cũng nên như vậy. Chỉ cần cô hạnh phúc, anh cũng không nên cam lòng điều gì nữa.

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng anh thật sự rất đáng khinh. Ngay cả trước khi biết Lục Ương ngoại tình, anh cũng không cam lòng chúc phúc cho Tư Tần. Anh ghen, ghen đến mức mỗi lần nhìn thấy cô đứng cùng với Lục Ương ở phía xa cũng thấy buồn phiền không thôi.

Rõ ràng là anh biết cô trước, lúc cô học cấp ba, anh đã gặp cô rồi.

Đúng vậy, lúc Tư Tần học lớp 12, Thượng Vân Xuyên đã từng gặp cô.

Khi đó, anh đang học đại học năm thứ ba. Lúc đó hội học sinh của trường trung học số 1 Kỳ An đã tổ chức một buổi giao lưu để các đàn anh, đàn chị xuất sắc khóa trên về động viên, khích lệ đàn em, và Thượng Vân Xuyên đã được mời.

Nhưng thật ra anh không muốn đi. Học sinh trong trường khá ngây thơ, không biết giữa anh và trường học có chút vướng bận, mà trong lòng anh cũng không thể vượt qua trở ngại này.

Ai biết rằng sau khi từ chối, lão Lý lại đích thân đến tìm anh. Lão Lý nói rằng hội học sinh đã tìm tới ông để nhờ giúp đỡ, hy vọng có thể mời Thượng Vân Xuyên đến. Không chỉ bởi vì thành tích nổi trội của anh, mà còn vì danh tiếng và ngoại hình xuất sắc của anh. Học sinh trong trường đã rất sôi nổi, mà trước đó hội học sinh cũng đã mạnh miệng nói nhất định sẽ mời anh đến. Nếu anh không tới, rất có khả năng sự kiện lần này sẽ ảm đạm hơn một chút.

Thật ra lão Lý cũng không phải là hoàn toàn mềm lòng, ông cũng muốn Thượng Vân Xuyên có thể đường đường chính chính trở lại trường trung học số 1. Ông hy vọng có thể dùng phương thức này để nói cho những người khác rằng học sinh của mình là người có lương tâm trong sáng, không phải là những kẻ hổ thẹn với lương tâm mà trốn tránh.

Thượng Vân Xuyên đã đồng ý. Một đêm trước khi xuất phát, anh đã không thể ngủ được. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như không nghĩ về bất cứ điều gì cả. Anh cảm thấy có chút mệt mỏi, lúc này anh mới nhận ra rằng thì ra mình cũng muốn trốn tránh tất cả những điều này, chứ không phải là đối mặt với nó.

Ngày hôm sau, có khoảng năm người đã được sắp xếp để phát biểu. Anh là người cuối cùng phát biểu, phải đợi khoảng một đến hai tiếng.

Sau khi đến trường học anh liền đi thẳng đến văn phòng để gặp lão Lý. Anh thấy ông ấy có vẻ lo lắng mà đi vòng vòng trong văn phòng, vừa thấy anh tới như tìm được người để chút bầu tâm sự, liền lôi kéo anh lại rồi nói: “Làm sao bây giờ? Cái đứa nhỏ này sao có thể cứng đầu như vậy chứ, khuyên không nghe, thuyết phục cũng không nghe. Em nói xem một đứa con gái bình thường nhìn có vẻ yếu đuối như vậy, sao lại có thể bướng bỉnh đến nỗi mười con bò cũng không thể kéo lại được chứ?”

Thượng Vân Xuyên không hiểu lão Lý đang nói gì nên chỉ im lặng chờ ông càu nhàu xong. Ông ấy thở dài sau một hồi phàn nàn, sau đó mới nói với Thượng Vân Xuyên: “Thầy thật sự xin lỗi, Vân Xuyên. Gần đây thầy đang phiền lòng về một đứa nhỏ trong lớp học. Lát nữa em sẽ phát biểu trong giảng đường ở tòa nhà A chứ? Em cứ từ từ chuẩn bị đi, thầy còn phải tới kiểm tra tiết tự học buổi tối nên không đi được.”

Thượng Vân Xuyên mỉm cười: “Thầy cũng đừng lo lắng quá. Mà học sinh thầy đang dẫn dắt cũng đã lên lớp 12 rồi đúng không ạ? Độ tuổi này cũng khó tránh khỏi hoảng sợ, cũng bình thường thôi ạ.”

“Em không biết đâu, tình huống lần này không giống như vậy.” Lão Lý bất lực lắc đầu, cũng không nói gì thêm.

Thượng Vân Xuyên nói thêm vài câu an ủi rồi từ biệt.

Vì còn sớm, anh lại không thích náo nhiệt, nên anh đã nói chuyện với người phụ trách liên lạc với anh trong hội học sinh, dự định khoảng 30 đến 40 phút nữa sẽ quay lại đó.

Thượng Vân Xuyên ngẩng đầu nhìn hoàng hôn lộng lẫy phía chân trời. Đã 10 phút trôi qua kể từ khi kết thúc giờ học vào buổi chiều, có rất nhiều học sinh đang chơi đùa trong khuôn viên trường học.

Anh đột nhiên quay đầu nhìn tòa nhà đổ nát phía xa. Tường loang lổ, lan can bằng kim loại xanh đã hoen gỉ từ lâu, sân thượng ở tầng 6 tuy rộng lớn nhưng cũng hoang vắng, rất ít người đặt chân tới đó.

Đó là một ngày nào đó sau kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, anh đã bị xé nát bởi thực tại trên sân thượng đó.

Ngày hôm đó cũng là ngày thi tuyển sinh trung học, trường học quản lý rất chặt. Khi đó anh vẫn còn sống trong một căn nhà cho thuê dột nát bên ngoài trường. Diêu Chuẩn đã gọi tới rất nhiều lần, cuối cùng anh cũng đồng ý ra ngoài gặp anh ta, lại cố tình hẹn gặp ở nơi đây vào ngày này.

Diêu Chuẩn có thể dễ dàng ra vào trường học, nhưng anh lại muốn lén lút trèo tường. Lúc đó, anh cũng đã nhận ra rằng Diêu Chuẩn muốn làm anh xấu hổ.

Nhưng anh vẫn đến, vì sự ngây thơ đến nực cười.

Thượng Vân Xuyên nhìn tòa nhà đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đi về phía đó.

Nơi này vẫn không có ai trông coi, cũng là nơi tốt nhất để che giấu bí mật.

Thượng Vân Xuyên bước lên sân thượng, đứng trước lan can bằng bê tông và nhìn xuống dưới. Ở đây không quá cao nhưng khung cảnh rất thoáng, có thể nhìn thấy tháp truyền hình phía xa, ngoài ra còn có thể nhìn thấy đường chạy bằng nhựa trong sân thể dục. Gió rất trong và nhẹ, trong không khí thoảng mùi cỏ xanh.

Đứng ở đây một lúc, anh định rời đi. Nhưng vừa định bước qua cánh cửa thông với cầu thang, anh lại nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần.

Có ai đó đang đi lên trên, hơn nữa không phải chỉ có một người.

Thượng Vân Xuyên bất giác lui trở về, trốn sau lối ra vào của một căn phòng thấp trên sân thượng.

Sau khi khuất bóng rồi anh mới chợt nhận ra tại sao mình phải chạy trốn chứ. Nhưng đáng tiếc, tiếng bước chân đã bước vào sân thượng, tiếng nói chuyện cũng theo đó mà vang lên, anh muốn đi ra cũng không còn kịp nữa rồi.

Hai người đứng yên tại đó, tiếng bước chân cũng đã dừng lại, một giọng nữ ngọt ngào vang lên trước: “Cậu dẫn tôi tới cái nơi như thế này, sao, muốn giết người xong vứt xác à?”

“Giết người? Tôi sẽ không giết người, như vậy quá bẩn.” Giọng nữ kia càng thêm êm tai. Không biết có phải bị cảm lạnh hay không, có chút giọng mũi kèm theo.

Im lặng một lát, giọng nói ngọt ngào kia lại vang lên mang theo sự sốt ruột: “Có chuyện gì thì mau nói đi, tôi không có thời gian để đứng cùng cậu ở chỗ này đâu.”

Người kia khẽ cười: “Tại sao lại không có thời gian? Thời gian của cậu phải nói là quá nhiều ý chứ. Không phải học, cũng không cần phải thi, cần gì phải vội chứ.”

“Cậu muốn nói cái gì?”

Sự đau đớn tột cùng trong mắt Tư Tần dần bình tĩnh lại, còn có sự chán ghét sâu sắc chôn sâu ở phía sau: “La Thư, cậu không thấy ghê tởm sao?”

Cô nhìn kỹ khuôn mặt thanh tú của La Thư: “Cậu không cảm thấy chính mình rất đáng thương sao?”

La Thư nắm chặt tay: “Tư Tần, cậu có ý gì?”

“Cậu nói xem?” Tư Tần chậm rãi chớp mắt, một lát sau mới mở miệng: “Trộm kết quả thi đấu của tôi để vào Tinh Châu, cậu cần mặt mũi như vậy sao?”

Giọng nói của người kia lập tức đanh lại: “Cậu đừng có nói bậy bạ gì đó! Cậu có bằng chứng không? Không có chứng cứ thì đừng tùy tiện bôi nhọ người khác.”

“Cậu nghĩ ai cũng ngu ngốc như cậu sao?” Trong mắt Tư Tần phủ đầy băng giá, mọi biểu cảm trên mặt đều bị xóa sạch: “Tôi tham gia cuộc thi Vật Lý, cậu tham gia cuộc thi Sinh Học. Tôi không có thành tích, còn cậu lại được huy chương vàng Vật Lý, thật thú vị đó.”

Người đối diện không nói lời nào, không khí như đông cứng lại.

Tư Tần càng lúc càng tức giận. Một lát sau, cô đột nhiên tăng âm lượng:

“Cần thiết sao? La Thư, cần thiết sao? Là của cậu thì chính là của cậu, không được chính là không được, tại sao phải trộm đồ của người khác chứ?”

La Thư giơ tay chỉ vào mặt Tư Tần, hét lên: “Câm miệng.”

“Câm miệng? Tôi đã câm miệng từ lâu rồi.” Tư Tần bật cười: “Ba của cậu thật lợi hại đó, vì cái đồ bỏ đi như cậu mà mạo hiểm nhiều như vậy, tôi cũng không biết phải như thế nào nữa, chỉ có thể câm miệng thôi. Cậu cũng biết mà? Tôi kêu trời trời cũng không biết, gọi đất đất cũng chẳng hay. Cậu cứ sống thanh thản đi, không phải vậy sao?”

La Thư thở hổn hển, đột nhiên cô ta nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên: “A, Tư Tần, cậu cho rằng cậu nói những lời này với tôi thì có ích lợi gì chứ? Cậu mong chờ lương tâm của tôi sẽ phát hiện ra sao? Có mơ mộng hão huyền cũng không như vậy đâu.”

Cô ta đâm móng tay vào lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế tâm trạng không ổn định của mình lại, lãnh đạm nói: “Cho dù có là thành tích của cậu đi chăng nữa, thì sao? Cậu có thể làm gì sao? Bây giờ người được mọi người nghĩ trúng tuyển chính là La Thư tôi, chứ không phải là Tư Tần cậu.”

Tư Tần bình tĩnh đứng đội diện lắng nghe, không nói tiếng nào. La Thư dường như vẫn muốn kích động cô, thương hại cô mà nói: “Chấp nhận thực tế đi. Tôi nghe nói Đại học Khoa học và Công nghệ kia cũng khá đó, cũng là một trường đại học danh tiếng, tại sao phải đánh cược với kỳ thi tuyển sinh đại học chứ. Dù sao cậu cũng đã dành nhiều năm thi đấu như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không dễ dàng chọn được những môn nào khác.”

Tư Tần vẫn không trả lời lại. La Thư cười, nói: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, chấp nhận trường đại học đó cũng có gì tủi thân đâu, đúng không?”

Nói xong, cô ta nhìn Tư Tần bằng ánh mắt khinh thường.

Sau gần nửa phút, Tư Tần bởi vì cảm lạnh mà giọng nói có hơi khàn:

“Cậu nghĩ cậu có thể đắc ý trong bao lâu vậy?”

Dừng một chút, một tràng cười vang lên.

“Ha ha ha ha ha…” La Thư dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị, khóe mắt có chút ướt át vì cười: “Tư Tần, cậu nghĩ mình còn là đứa con gái kiêu hãnh do ông trời sinh ra nữa sao? Bây giờ cậu chỉ là một học sinh bình thường không chút lợi thế thôi. Cậu đứng đây thảo luận đắc ý hay không đắc ý với tôi làm gì, chi bằng về mà suy nghĩ sau này nên làm gì đi.”

“À, đúng rồi.” La Thư làm bộ hiểu ra điều gì đó mà mở to hai mắt: “Không phải gia đình cậu cũng xem là có tiền sao, nếu cậu không muốn đến Đại học Khoa học và Công nghệ kia cũng có thể nộp đơn xin đi nước ngoài càng sớm càng tốt mà. Một số trường học giờ vẫn còn kịp đó, nhưng có lẽ cậu sẽ phải lựa chọn một chút.”

Lại trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, lâu đến nỗi Thượng Vân Xuyên cho rằng hai người kia đã rời đi thì cô nữ sinh tên Tư Tần lên tiếng: “Tại sao lại là tôi?”

Cô không nhận được câu trả lời. Đợi vài giây sau, cô hỏi như không hỏi: “Cậu ghét tôi sao?”

La Thư nhìn cô chằm chằm, lặng lẽ cắn chặt khóe miệng, đè nén sự oán hận trong lòng.

Tư Tần nhìn cô ta, giọng điệu vô cùng bình tĩnh.

“Trước đây tôi vẫn luôn thấy rất kỳ lạ. Tôi với cậu rất ít khi tiếp xúc, tại sao lại là tôi chứ. Bây giờ thì tôi hiểu rồi,” Tư Tần nhếch khóe miệng lên: “Cậu ghen tỵ với tôi, đúng không?”

Sắc mặt của La Thư bỗng trở nên méo mó, Tư Tần lại càng thêm chắc chắn: “Ghen tỵ vì tôi thông minh hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, nhận được nhiều sự chú ý hơn cậu… Còn rất nhiều thứ nữa, đúng không? Chỉ tiếc là tôi chưa từng chú ý tới cậu, nên nhất thời cũng không thể nghĩ ra được những điểm tương phản khiến cậu phải canh cánh trong lòng như vậy.”

“Tư Tần!”

“Nói trúng rồi đúng không? Thẹn quá hóa giận sao?” Nụ cười trên mặt Tư Tần trở nên nghiêm nghị: “Nhưng cậu phải quan tâm tới tôi làm gì? Cái đầu óc hạt mè đậu xanh nhạy cảm của cậu có cái rắm gì liên quan đến tôi.”

Hai mắt La Thư đỏ ngầu, vẻ mặt cũng không được vui. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là sắc mặt tái nhợt mà là sự ghen tuông xấu xa và thối nát trong ánh mắt cô ta.

Tư Tần tiến lên hai bước về phía cô ta, toàn thân lộ ra sự lạnh nhạt và khinh thường: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không cần đồ cậu đã lấy trộm. Nhưng sẽ có một ngày, tôi sẽ dùng phương thức khác khiến cậu phải đền bù cho tôi gấp bội.”

Cô đi ngang qua người La Thư, đi về phía lan can.

Đột nhiên một cơn gió thổi tới, thổi bay mái tóc đen dài đến vai của Tư Tần và vạt áo của Thượng Vân Xuyên. Anh thu ánh mắt lại, trốn trong một góc, không ai có thể nhìn thấy được.

Thượng Vân Xuyên dựa vào bức tường bê tông lạnh lẽo, gió thổi bên tai như mang theo giọng nói của cô.

“Đừng nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc như thế này.” Tư Tần quay lưng về phía La Thư, nghiêng đầu: “Cứ chờ mà xem.”