Thu Tư

Quyển 1 - Chương 2



Ánh nắng chiều ấm áp chiếu lên người Thu Tư.

Thật là thoải mái. Cậu vừa tỉnh ngủ, muốn duỗi thắt lưng lại chợt thấy vô cùng khó chịu, vừa động đến vết thương phía sau, đồng thời cũng nhắc cậu về hoàn cảnh hiện tại của mình.

Làm thế nào để rời đi đây? Người kia vô cớ nhốt mình, nhất định là loại tâm lí biến thái, cậu thật xui xẻo, làm sao lại vô duyên vô cớ gặp phiền toái lớn như vậy. Nhìn mấy mảnh quần áo lộn xộn trên mặt đất, Thu Tư thở dài một tiếng. Lại không có quần áo nữa rồi, làm thế nào để bỏ đi, không biết Thiệu quản gia kia có thể mang quần áo cho cậu nữa không?

Đang suy nghĩ, một tiếng gõ cửa đều đặn vang lên, Thu Tư nhướng mi một chút, đúng là Thiệu quản gia tới đưa quần áo, xem ra còn có một đường hi vọng.

“Mời vào.”

Thư Tư cố gắng hết sức ổn định lại cảm xúc, cậu thật sự không muốn để cho người quản gia khôn khéo này phát hiện ra ý đồ muốn chạy trốn của mình. Thu Tư hoàn toàn không nghĩ đến, chỉ cần là người bình thường, đều sẽ có ý muốn chạy trốn, nếu càng trấn định lại càng chứng minh là “có chuyện mờ ám”.

“Triệu tiên sinh, đây là quần áo mới của ngài, nếu không còn điều gì căn dặn thì tôi xin phép ra ngoài, nếu có việc xin cứ ấn bảo thạch màu đỏ nổi lên ở bên cạnh giường, tôi sẽ đến.” Sau đó hơi cúi người, có ý chờ Thu Tư trả lời xong mới đi.

“Tôi muốn hỏi một chút, cái người tên Ngôn kia có phải có vấn đề gì về tâm lí không?” Tuy rằng không muốn hỏi nhưng cậu vẫn hi vọng hắn có bệnh thì chữa bệnh, không bệnh ắt thả người.

“Tên đầy đủ của ông chủ là Tang Mặc Ngôn, thân thể khỏe mạnh, cứ ba tháng lại đi kiểm tra toàn thân định kì. Cho nên ông chủ nhất định có thể thỏa mãn ngài, vô luận là thân hay là tâm, về điểm này xin tiên sinh cứ an tâm. Nếu ngài vẫn cảm thấy không ổn, tôi sẽ lấy báo cáo kiểm  tra đến cho ngài xem qua.” Trên mặt Thiệu quản gia vẫn duy trì nụ cười đặc trưng làm cho người khác cảm giác rất thoải mái của mình, dĩ nhiên là trừ bỏ những điều anh vừa nói ra.

“Không có việc gì, anh bận thì đi đi.” Trong biệt thự này còn có người nào có thể nói chuyện bình thường với cậu được không? Nhớ tới những lời Thiệu Vân vừa rồi mặt không đỏ khí không gấp nói ra, lại càng làm cho gương mặt Thu Tư tối sầm lại. Cậu có cảm giác Thiệu Vân giống y như kẻ dẫn mối, còn cậu thì chính là gái nhà lành bị đem bán, ý nghĩ này càng tăng thêm quyết tâm bỏ trốn của Thu Tư.

Thu Tư thay quần áo xong, đi ra ban công rộng rãi sáng sủa ngoài trời. Nhìn phong cảnh xung quanh, nơi này chắc là ở ngoại ô, hiện giờ rất nhiều người thích thanh tịnh, nên xây biệt thự ở vùng ngoại ô an tĩnh. Xem ra cơ hội bỏ trốn cũng cao thêm một ít, dù sao cây cối xung quanh rất nhiều, có thể ẩn nấp được.

Nhìn thấy một cây đại thụ cách mình không xa, cành lá tươi tốt, Thu Tư nảy ra phương án mới, cậu quan sát một chút, thấy trong sân không có bất kì ai, nói cách khác hiện tại chính là thời cơ hoàn hảo. Thu Tư đặt một chân lên thành bảo hộ của ban công, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên một cành của đại thụ gần đấy, vừa mới vui mừng vì một bước nhỏ trong kế hoạch bỏ trốn của mình đã thành công thì bị một thanh âm ôn hòa dọa đến cứng đờ cả người.

“Triệu tiên sinh, theo tôi biết, ở trên cây hóng gió cũng không thoải mái cho lắm. Nếu ngài không thích căn phòng tôi đã bố trí, tôi có thể giúp ngài đổi một phòng khác, ít nhất cũng để ngài không bị nóng đến mức muốn dùng cây để làm phòng ngủ.”

Đây tuyệt đối là cách uy hiếp hữu hiệu nhất, Thu Tư bất đắc dĩ chỉ có thể trèo cây xuống. Thế nhưng khi còn cách mặt đất không xa thì do chân trái không vững, cậu liền theo thân cây trơn nhẵn mà trượt ngã. Thu Tư nhắm chặt hai mắt, không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ mình khi ngã xuống, rồi chắc chắn tiểu thí thí đã thương lại càng thêm thương.

Nhưng đau đớn cậu tưởng tượng ra này không có bùng lên trên người, ngược lại cậu chỉ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của cỏ xanh. Thu Tư mở to hai mắt, đập vào mắt cậu lúc này là khuôn mặt ôn hòa tươi cười của Thiệu Vân.

“Triệu tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?” Thanh âm của Thiệu Vân kéo Thu Tư trở về với hiện thực, lúc này kinh động đến Thu Tư, cậu mới phát hiện mình vẫn còn nằm trong ngực của người ta, càng làm cho cậu thêm xấu hổ.

“Không… không có việc gì.” Cậu làm sao lại ngốc như vậy, ngay cả cái cây cao đến tầng hai thôi mà xuống cũng không nổi, lại còn ngã vào lòng người khác nữa.

“Các người đang làm cái gì?” Một giọng nói giận dữ kéo suy nghĩ của Thu Tư quay về.

“Ông chủ…” Thiệu Vân vừa định giải thích thì bị thanh âm so với ngày thường lại càng lạnh băng của Tang Mặc Ngôn cắt ngang.

“Biến.”

“Dạ, ông chủ.” Thiệu Vân vẫn không quên lễ nghi hơi hơi cúi đầu, xoay người rời đi. Điều này làm Thu Tư thấy có lỗi với Thiệu Vân. Dù sao cũng là đối phương cứu cậu, trái lại cậu còn liên lụy khiến người ta bị mắng, suy nghĩ này làm Thu Tư có chút tự trách.

“Em có phải đang luyến tiếc vì Thiệu Vân rời đi?” Thanh âm nghiêm khắc lạnh lẽo vừa dứt, ngay sau đó cằm của Thu Tư bị hai bàn tay to lớn mạnh mẽ bóp chặt, làm Thu Tư trở tay không kịp, phải tiếp nhận nụ hôn đầy tức giận của Tang Mặc Ngôn. Hàm răng sắc nhọn cắn lên đầu lưỡi của cậu, cho đến khi mùi máu tươi ngập tràn khoang miệng đối phương, Tang Mặc Ngôn mới buông đôi môi bị hắn dày vò đến sưng đỏ ra.

“Anh đang nói bậy bạ cái gì vậy, tôi là đàn ông con trai bình thường, tôi chỉ thích con gái, anh có nghe hay không, tôi không… Ô ô…” Thu Tư vất vả lắm mới dồn hết can đảm, lớn tiếng nói những suy nghĩ trong lòng ra, nhưng miệng lại một lần nữa bị môi của đối phương dùng sức ngăn lại.

“Xem ra em vẫn không hiểu rõ thân phận của mình.” Trong mắt Tang Mặc Ngôn hàm chứa dục vọng nóng rực, khóe miệng mang theo một dáng cười tà mị. Tướng mạo hắn vốn dĩ tuấn mỹ, nhưng hiện tại ở trong mắt Thu Tư lại có một loại khủng bố không nói nên lời khiến cho cậu càng muốn tránh khỏi sự ôm ấp của Tang Mặc Ngôn, hành động này cũng đồng thời châm thêm lửa giận của đối phương.

“Em không thích tôi hôn em, lại gần em, chạm vào em như thế sao?” Hơi nhướng mắt một chút, mang theo hơi thở nguy hiểm.

“Tôi…tôi…” Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư có chút sợ run lên, ngay cả muốn nói một câu đầy đủ cũng không nên lời.

“Xem ra miệng phía trên của em không nói rõ được, vậy thì để miệng phía dưới của em nói cho rõ ràng.”

Nói xong, Tang Mặc Ngôn không đếm xỉa gì đến những phản kháng của Thu Tư, ôm lấy ngang người cậu, tùy tiện bước vào trong biệt thự có rất nhiều phòng, tìm một căn phòng khách gần hai người nhất. Tiếp theo không chút do dự ném Thu Tư lên giường, tức giận bây giờ so với lúc trưa không giống nhau, làm cho Thu Tư biết chắc lần này cậu chạy trời không khỏi nắng, Tang Mặc Ngôn sẽ không buông tha cho cậu giống như buổi trưa.

“Anh. Anh thả tôi đi, tôi xin anh đấy.” Thu Tư dẫu sao cũng là nam nhân, bình thường mặc dù có nhát gan một chút, người khác bắt nạt cậu,  cậu cũng sẽ không phản kháng. Nhưng như thế này thì không, cậu không thể chấp nhận mình như đàn bà nằm dưới thân kẻ khác được.

“Tại sao lại nói đến chuyện thả người, từ giây phút em xuất hiện trước mắt tôi, em đã không còn thuộc về em nữa, em nhất định chỉ có thể là của tôi.” Thanh âm của Tang Mặc Ngôn lại khôi phục vẻ nghiêm khắc băng lãnh như trước, loại khí thế này khiến người ta không thể xem thường.

“Tôi là của chính tôi, tôi chỉ thuộc về chính mính.” Tự tôn cùng tức giận khiến Thu Tư quên đi sợ hãi, lớn tiếng phản bác lại.

“Em nhớ kỹ, tôi không thích bất cứ kẻ nào ngang bướng với tôi, nhất là em.” Vừa nói, Tang Mặc Ngôn vừa bắt đầu xé rách quần áo Thu Tư, ánh mắt cũng vì tức giận mà càng thêm thâm trầm.

“Không.” Thu Tư dùng sức kìm lại đối phương đang không ngừng xé rách  quần áo trên người cậu.

Tang Mặc Ngôn lạnh lùng đưa một tay gỡ cà-vạt đeo trên cổ xuống, cột hai tay đang không ngừng giãy giụa của Thu Tư vào một chỗ, mặc kệ cậu sợ hãi đến mở lớn hai mắt, xé đến mảnh vải phòng thân cuối cùng của cậu. Rồi sau đó, những nụ hôn như cuồng phong bạo vũ đáp xuống cơ thể yếu ớt của Thu Tư, từng nụ hôn đều như một loại nghiêm phạt, lưu lại dấu vết thật sâu trên da thịt Thu Tư.

“Em chỉ cần nhớ, em thuộc về một mình tôi, mọi thứ của em đều là của Tang Mặc Ngôn tôi, chỉ có tôi mới có thể chạm vào.” Nói xong, bàn tay của Tang Mặc Ngôn vuốt ve đến lối vào phía sau của Thu Tư, hành động này khiến sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt.

“Không được, không được.” Toàn thân Thu Tư đã bắt đầu run rẩy, những giọt nước trong suốt rưng rưng trong mắt, rơi ra chảy xuống theo hai má, Tang Mặc Ngôn cúi đầu liếm đi nước mắt còn vương trong khóe mắt cậu.

“Đừng sợ.” Thanh âm ôn hòa mang một chút lạnh lẽo, nhưng không có tác dụng trấn an ngược lại chỉ khiến cho nước mắt cậu rơi nhanh hơn.

“Không, không được, tôi không muốn, anh không được chạm vào tôi.” Thu Tư từ nhỏ đến lớn đều rất ít khóc, cho dù sợ hãi chuyện gì, cậu cũng sẽ chịu đựng. Cậu nghĩ là đàn ông thì phải kiên cường, không được lấy nước mắt làm công cụ giải phóng tâm tình không tốt. Nhưng lần này thì khác, cậu thật sự sợ, nhìn gương mặt lạnh băng của Tang Mặc Ngôn cậu thấy như hiện giờ mình đang ở địa ngục.

“Xem ra không cho em biết tay, em sẽ không học cách nghe lời.” Âm điệu trong nháy mắt biến thành lạnh như băng, lại càng khiến Thu Tư thêm sợ hãi, trong mắt ánh lên sắc thái kinh hoảng, hơn nữa thân thể không ngừng giãy giụa tránh ra. Những hành động này làm cho Tang Mặc Ngôn vốn đã thịnh nộ lại càng thêm phẫn nộ. Hắn cởi quần, đem hạ thân chưa được bôi trơn đưa vào trong cơ thể chưa được nới rộng của Thu Tư.

“A! Đau.” Loại đau đớn tưởng như xé tan cơ thể ra kéo Thu Tư trở về thực tại, làm cho cậu thêm rõ ràng, bản thân không thể thoát khỏi loại tra tấn thống khổ này, vô luận cầu xin thế nào, cậu cũng không trốn được.

“Xem ra tôi cố gắng chưa đủ, vẫn có thể để cho em nghĩ sang chuyện khác được.” Tất cả những điều này khiến cho Tang Mặc Ngôn mỗi lần ra vào đều dùng thêm lực, đều giống như muốn đâm thủng Thu Tư, tra tấn không ngừng, làm Thu Tư đang mê man trong biển khổ càng thêm đau đớn…

— o0o —

Khi Thu Tư lần thứ hai mở to mắt thì không biết hiện tại là thời điểm nào. Trên chiếc giường lớn xa hoa cũng chỉ có một mình cậu, Tang Mặc Ngôn đã không thấy bóng dáng. Thu Tư nhìn bốn phía xung quanh, quan sát cách bài trí này, chắc là trong lúc cậu hôn mê, Tang Mặc Ngôn đã ôm cậu trở về căn phòng lúc trước. Thu Tư cứ như vậy nằm trên giường,  ngây ngốc nhìn chằm chằm lên trần nhà, nước mắt theo hai bên má thành một dòng chảy xuống…

Chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy, chờ đợi biết đâu sẽ có lúc Tang Mặc Ngôn chán ghét mình mà buông tha? Nhưng những tra tấn thế này làm cậu dù chỉ một ngày cũng không muốn ở lại nơi đây nữa.

Một tiếng gõ cửa đều đều lại vang lên, Thu Tư quay đầu ngơ ngác nhìn về phía cánh cửa vẫn liên tục truyền đến tiếng gõ, cho đến khi đối phương tự mở cửa ra, quả nhiên lại là Thiệu quản gia.

“Triệu tiên sinh, ông chủ phân phó, nhất thiết vào 11 giờ trưa phải nhắc nhở ngài rời giường ăn cơm.”  Thiệu quản gia lần này không có đi vào phòng. Anh ta vốn vẫn rất thủ lễ, hai lần trước, đầu tiên là mở cửa, đi vào phòng, dừng lại một chỗ cách giường ước chừng 1.8 mét, đứng đó trả lời cậu. Nhưng lần này lại chỉ đứng ở chỗ cửa mở, Thu Tư trong lòng đang phiền muộn, những điểm đáng ngờ này cũng không làm cho cậu chú ý đến.

“Triệu tiên sinh, quần áo tôi đã giúp ngài chuẩn bị tốt, ngay tại ngăn tủ bên tay phải của ngài.” Nhìn thấy Thu Tư vẫn không hề nhúc nhích, Thiệu quản gia thở dài, đi vào trong phòng, giúp Thu Tư lấy một bộ quần áo và vật dụng hàng ngày ra, đặt bên cạnh gối Thu Tư, sau đó xoay người kéo màn ra, dẫn ánh nắng sáng rỡ vào phòng. Tia nắng chói rực chiếu lên mặt Thu Tư làm cậu bất giác vươn bàn tay phải yếu ớt vô lực lên che mắt.

Mỗi ngày mặt trời lên rồi có lúc mặt trời phải lặn, chuyện gì cũng sẽ có kết thúc, phải chăng cậu nên nghĩ thoáng một chút?

“Hắn, khụ, khụ, hắn đâu?” Thu Tư ho nhẹ vài tiếng, cổ họng có chút không tốt, nuốt nước miếng đều rất đau, điều này làm cậu nhớ tới chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, sắc mặt lại trở nên trắng bệch.

“Ông chủ sáng hôm nay đã ra nước ngoài công tác, 7 giờ tối mai mới có thể trở về.” Thiệu quản gia đi đến một bên của căn phòng, mở chiếc tủ lạnh nhỏ lấy một bình nước lọc, rót vào chiếc cốc đã chuẩn bị sẵn, bưng đến, đặt vào trong tay Thu Tư.

Thu Tư nhận cốc nước Thiệu quản gia đưa cho uống một mạch, thanh thanh cổ họng, quả nhiên thoải mái hơn nhiều.

“Triệu tiên sinh, lát nữa tôi sẽ bưng bữa trưa đến phòng của ngài, nếu không còn việc gì, tôi xin lui ra ngoài trước.” Thiệu quản gia lui về phía cửa, hơi hơi cúi đầu, chờ Thu Tư trả lời.

“Không có việc gì, anh bận thì đi đi.” Sau khi Thiệu quản gia rời đi, Thu Tư nhấc thân thể bủn rủn, bắt đầu mặc quần áo, có lẽ nếu Tang Mặc Ngôn không ở đây, tỷ lệ bỏ trốn được sẽ cao hơn một ít. Cậu tập tễnh đi ra ban công, nghĩ muốn hoàn thành kế hoạch ngày hôm qua, nhưng, cây… đâu rồi? Rõ ràng ngày hôm qua cậu còn trèo cây muốn chạy trốn, hôm nay làm sao đã không thấy?

Trong lúc cậu đang thắc mắc, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ.

“Tiến vào.” Xem ra Thiệu quản gia vội tới đưa bữa trưa.

“Triệu tiên sinh, ngài muốn ăn trong phòng hay ở ngoài ban công?” Thiệu quản gia đặt cơm trưa lên bàn ăn, đứng thẳng ở đó.

“Ăn ở ban công đi.” Hiện tại Thu Tư không muốn đi lại nhiều.

Thiệu quản gia bưng cơm đến bàn tròn cạnh chỗ Thu Tư đứng, vừa định rời đi thì bị Thu Tư gọi lại.

“Tôi muốn ăn cơm xong thì ra ngoài đi lại một chút được chứ?” Tuy rằng toàn thân đau nhức muốn chết, nhưng biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, nhất định phải hiểu biết về hoàn cảnh một chút đã.

“Chỉ cần thể trạng của Triệu tiên sinh cho phép.” Chuyện này đương nhiên là rất khó nhưng thời gian có hạn, ngày mai tên dã thú kia quay lại rồi, nhất định trước khi Tang Mặc Ngôn về phải bỏ trốn thành công.

“Đã không việc gì.” Thu Tư ngồi vào bàn tròn nhìn trước mặt là đủ loại cháo, đủ màu sắc hương vị, nhưng một chút hứng thú ăn cậu cũng không có, miễn cưỡng ăn mấy miếng đã có vẻ nuốt không nổi nữa, muốn Thiệu quản gia bưng bữa trưa đi.

“Ông chủ đã dặn, Triệu tiên sinh nếu như không ăn hết tất cả bữa trưa, ông chủ sẽ về sớm để thăm ngài.” Uy hiếp, đây chính là uy hiếp, thế nhưng cũng là cách hữu hiệu nhất, Thu Tư hờn dỗi đem tất cả chỗ cháo còn lại như thú đói nhét hết vào trong miệng.

“Thế là được rồi chứ gì!” Miệng Thu Tư chứa đầy cháo, vẻ mặt tức giận lớn tiếng. Nhìn hai má Thu Tư phồng lên lộ ra tính trẻ con, Thiệu quản gia bật cười, làm Thu Tư tức giận nhìn anh ta chằm chằm.

“Nếu như không có gì phân phó, tôi xin lui xuống trước.” Cố nén cười, Thiệu quản gia thu bát trên bàn lại, sau đó khôi phục gương mặt tươi cười ôn hòa liền lui về chỗ cửa, đợi Thu Tư trả lời.

“Anh thu dọn xong, rồi mang tôi xuống dưới lầu làm quen xung quanh một chút được chứ?” Thu Tư có cảm giác là Thiệu quản gia ghét cậu, bằng không làm sao mỗi lần cùng cậu nói chuyện đều phải cách cậu xa như vậy, thật không giống hành vi của một Thiệu quản gia chú trọng lễ tiết. Cậu nên lợi dụng cơ hội này hỏi Thiệu quản gia một chút, xem cậu có chỗ nào đắc tội với anh ta, không chừng hòa giải xong, anh ta lại giúp cậu chạy trốn.

“Được.” Thiệu quản gia chần chừ một chút, nhưng cuối cùng cũng đáp ứng cậu, rồi đi ra.