Thu Tư

Quyển 1 - Chương 7



Khi những tia nắng đầu tiên của một ngày mới chiếu rọi khắp nơi, Thu Tư đã bị Tang Mặc Ngôn nhẹ giọng đánh thức, bị trang điểm từ đầu đến cuối trong tình trạng hai mắt buồn ngủ mơ màng, hoàn toàn không có cảm giác gì hết. Cậu chỉ biết hiện giờ mình rất muốn ngủ. Khi thực sự tỉnh táo, đầu tóc đã được cắt sửa gọn gàng, mặc một áo đuôi én màu trắng chỉnh tề nhưng có hơi thiên về trung tính, ánh mắt mờ mịt bị ôm trong lồng ngực Tang Mặc Ngôn đang hạnh phúc tươi cười. Mà trên người đối phương cũng mặc một áo đuôi én màu trắng như thế, nhưng bộ này so với bộ mình mặc trên người có vẻ nam tính hơn. Đây là có chuyện gì vậy?

“Thật vừa người.”

“A?”

“Vương Lạc nói hiện giờ thân thể không có vấn đề gì. Nếu em mệt hoặc không thoải mái thì phải nói cho anh biết.”

“Được. Nhưng hôm nay là ngày gì?” Thân thể đúng là so với đêm qua tốt hơn rất nhiều, nhưng hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?  Hẳn là không phải ngày lễ gì đi, vì sao phải ăn mặc long trọng như thế.

“Hôm nay là một ngày rất hạnh phúc.” Nói xong Tang Mặc Ngôn càng ôm Thu Tư chặt hơn, cúi đầu thân tình khẽ hôn một cái.

“A?” Thu Tư mặt nhăn mày nhíu nghi hoặc. Cậu vẫn không hiểu, Tang Mặc Ngôn hôm nay dường như thay đổi thành người khác, thay đổi đến không hiểu ra sao nữa.

“Chúng ta đi xuống thôi. Hiện tại có rất nhiều khách khứa ở dưới đang chờ chúng ta.” Khoác tay lên bờ vai gầy của Thu Tư, thân mật ôm lấy cậu đi xuống dưới lầu.

“A, được.” Vẫn có phần không quen với sự ôn nhu của Tang Mặc Ngôn, cùng với động tác quá mức thân mật này, Thu Tư bất giác muốn tránh xa cánh tay đối phương. Nhưng cậu lại không hề có khí lực để có thể thực hiện mong muốn này.

“Làm sao vậy?” Nghĩ rằng Thu Tư không thoải mái, Tang Mặc Ngôn dừng bước, ánh mắt thân thiết nhìn làm Thu Tư lại càng không được tự nhiên.

“Không có việc gì.”

“Vậy đi xuống đi.”

“Ừ.”

Khi đến đầu cầu thang, Thu Tư chợt nghe thấy tiếng nhạc thanh nhã thoải mái vờn quanh toàn bộ căn phòng. Tang Mặc Ngôn buông cánh tay đặt trên vai Thu Tư xuống, ôn nhu nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu, cùng cậu từ từ đi xuống phía dưới.

“Oa, Tang đại ca, đây là Tang đại tẩu nha! Em là em trai của Vương Lạc, tên là Vương Kiệt. Rất vui được quen biết anh.” Nhìn thấy hai người vừa mới xuống cầu thang, Vương Kiệt liền bổ nhào ra, cướp lời chào hỏi của anh trai Vương Lạc với người nghe nói đã lâu nhưng chưa gặp mặt này.

“Chào em, anh là Triệu Thu Tư. Anh cũng rất vui có thể quen biết với em. Em gọi anh Thu Tư là được.” Miễn cưỡng tác động khóe miệng có chút cứng ngắc, cậu cũng không phải là không thích cậu bé cởi mở khoảng mười bảy, mười tám tuổi trước mắt này mà là không chấp nhận được cách xưng hô đối phương gọi mình.

“Được, Thu Tư.” Vương Kiệt từ lần đầu tiên nhìn thấy đã muốn kết bạn với Thu Tư. Nó cảm thấy được trên người Thu Tư có một hơi thở đặc biệt làm người khác thấy thoải mái, cùng với những người nó đã từng tiếp xúc, hoàn toàn bất đồng.

“Chúc mừng hai người.” Minh Nhược Phong vẫn một tay ở túi quần, một tay cầm li rượu, vô cùng anh tuấn nhìn chằm chằm vào Thu Tư và Tang Mặc Ngôn.

“A?” ‘Chúc mừng’ là ý gì vậy?

“Cám ơn.” Tang Mặc Ngôn ôn hòa nở nụ cười hạnh phúc, bàn tay nắm tay Thu Tư siết thật chặt.

“Oa, băng sơn cũng đến thời điểm có ánh mặt trời.” Vương Lạc đang ở một bên tán gẫu với bạn bè đi đến, giễu cợt Tang Mặc Ngôn vốn rất ít khi tươi cười.

“Tôi có thể hỏi một chuyện được không?” Biểu tình và lời nói của mọi người đều có chút là lạ. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải là có chuyện gì về cậu mà cậu lại là người duy nhất cái gì cũng không biết hay không?

“Sao vậy?” Ánh mắt ôn nhu của Tang Mặc Ngôn chăm chú nhìn Thu Tư.

“Hôm nay là sinh nhật anh sao?”

“Thu Tư, hôm nay là anh cùng…” Vương Kiệt vừa định chen vào nói đã bị Tang Mặc Ngôn cắt ngang.

“Hôm nay là hôn lễ của em và anh.” Ánh mắt Tang Mặc Ngôn ôn nhu, trả lời đầy nghiêm túc.

“Hôn…hôn lễ? Hôn lễ gì?” Hôn lễ của ai?

“Hôn lễ của hai chúng ta.”

“Không thể nào!” Không thể, không thể, chẳng lẽ văn kiện ngày đó cậu ký tên là…

“Em và anh đã là vợ chồng hợp pháp, hôm nay chẳng qua là hình thức mà thôi.”

“Không…không đâu.” Tại sao có thể như thế, sẽ không phải đâu. Sắc mặt Thu Tư trắng bệch, cả người lạnh băng. Dùng hết sức lực có thể vùng khỏi tay Tang Mặc Ngôn, cất bước lao ra ngoài cửa.

“Em đi đâu?” Thu Tư mới chạy đến cửa đã bị Tang Mặc Ngôn bắt được, dùng sức kéo vào lòng mình.

“Tôi phải đi khỏi đây!” Thân thể yếu ớt vì giận dữ mà hơi run rẩy, ngay cả đứng cũng không vững đành dựa vào người Tang Mặc Ngôn.

“Em là vợ của anh. Em không có tư cách rời khỏi nơi này.” Nhíu mày không vui, Tang Mặc Ngôn gắt gao siết chặt Thu Tư trong ngực mình.

“Không, không phải. Tôi không phải là vợ của anh. Tôi là đàn ông. Tại sao phải gả cho anh?”

“Bởi vì em là của anh.” Ánh mắt Tang Mặc Ngôn đang nhu hòa trong nháy mắt lại khôi phục vẻ băng lãnh ngày xưa.

“Tang Mặc Ngôn, anh là đồ điên.” Dùng chút khí lực cuối cùng lớn tiếng hét lên, thanh âm át cả tiếng nhạc hoa lệ và tiếng mọi người nói chuyện với nhau. Tất cả khách khứa đều lẳng lặng nhìn về phía bên này.

“Vì em mà điên.” Một trận trời xoay đất chuyển, Tang Mặc Ngôn ôm ngang người Thu Tư đi lên trên bục cao được dựng hoa lệ nhất phòng khách, ôm chặt Thu Tư đang không ngừng giãy dụa vào trong lòng.

“Cậu ấy chính là người ta quyết định yêu thương suốt đời này.” Nói xong lạnh lùng nhìn quét một lần khách khứa đứng ở dưới, không phải là thông báo, mà chính là lời cảnh cáo.

Ánh mắt lạnh như băng của Tang Mặc Ngôn làm cho khách khứa tỉnh táo lại sau một hồi kinh ngạc, cùng nâng chén: “Chúc hai người hạnh phúc.”