Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 10



Lương Mị nói xong, nhìn thấy biểu cảm của Cố Dung Khanh có chút khó coi, không tiếp tục nói cái đề tài này nữa.

"Đúng rồi, Tiểu Hàng đâu? Sao chị không thấy con bé?"

Tiểu Hàng là trợ lý của Cố Dung Khanh, là do chính Cố Dung Khanh tuyển về làm trợ lý riêng cho cô, đáng lý sáng nay đến đón cô, kết quả đã bị Kỷ Thần Hi đón người đi mất. Lúc Cố Dung Khanh định gọi cho cô ấy thì Tiểu Hàng đã gọi điện thoại đến trước, nói trong nhà có người bệnh, có khả năng thời gian tới không có cách nào đi theo Cố Dung Khanh được.

Cố Dung Khanh kể cho Lương Mị nghe về tình trạng của Tiểu Hàng, Lương Mị gật gật đầu, sau đó cười nguy hiểm với Cố Dung Khanh, "Hay là để chị chiếu cố em trong thời gian này đi?"

Cố Dung Khanh không trả lời, Lương Mị nói tiếp, "Dù sao em đi đóng phim, công việc của chị cũng không nhiều lắm, ngẫu nhiên vẫn phải đến thăm em, chi bằng ở lại đây chiếu cố em, có việc thì chị sẽ tự đi."

"Như vậy cũng tốt, quyết định vậy đi."

"Hôm nay cứ như vậy, ngày mai chị sẽ mang hành lý lại đây." Lương Mị cảm thấy cô ở bên kích thích mấy cái dây thần kinh bị đơ của Cố Dung Khanh cũng tốt, thuận tiện đề phòng Kỷ Thần Hi luôn.

Cốc...cốc... ngoài cửa có tiếng gõ, Lương Mị đi ra mở cửa, vừa mở đã thấy người đến là Kỷ Thần Hi.

"Cô Kỷ, có chuyện gì thế?" Lương Mị đứng chặn ở cửa cố ý không cho Kỷ Thần Hi đi vào.

"A...không có gì, tôi chỉ lại đây xem thử Dung Khanh đã về chưa thôi." Kỷ Thần Hi cười cười.

"Cô Kỷ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chiếu cố Dung Khanh tốt."

"Vậy được rồi, 6h tối nay đạo diễn Lý Tân mời cơm, mọi người cũng đều quen biết nhau hết."

"Tôi biết rồi. Cô Kỷ, Dung Khanh đang nghỉ ngơi, không tiện mời cô vào trong." Lương Mị cảm thấy bản thân ngày càng lợi hại. Kỷ Thần Hi là ai a? Là ảnh hậu quốc tế đó! Lớn vừa xinh đẹp lại nhiều tiền, vậy mà cô dám nói chuyện không thèm khách khí với Kỷ Thần Hi, muốn like cho bản thân vài cái quá đi.

Thật ra, trước kia cô cũng không có ý đối đầu gì với Kỷ Thân Hi, cũng không có biết được mối quan hệ tay ba này rắc rối đến vậy. Bởi vì Cố Dung Khanh không có ý định nói cho cô nghe, mà thôi bây giờ có không nói thì Lương Mị cũng đã hiểu rõ rồi.

Kỷ Thần Hi dựa vào sự hiểu của bản thân với Cố Dung Khanh, biết Cố Dung Khanh là người hiền lành tốt bụng, biết làm sao để Cố Dung Khanh khó mở lời từ chối cô ta.

Kỷ Thần Hi không tình nguyện mà rời khỏi đó, cô ta vốn dĩ cho rằng có thể mượn cớ vào phòng Cố Dung Khanh để cả hai có thể thân mật với nhau hơn. Sau đó, buổi tối sẽ cùng xuất hiện với nhau, chọc tức Ôn Lĩnh. Không ngờ là chân còn chưa bước vào cửa đã bị Lương Mị cản rồi.

Trở về phòng, cô ta giận cá chém thớt phát cáu với trợ lý của cô ta, làm cho trợ lý sợ hãi không dám nói lời nào.

Bao nhiêu tính tốt đẹp của Kỷ Thần Hi chắc chỉ dành cho Cố Dung Khanh. Từ thời đại học, cô ta đã thích Cố Dung Khanh, cô ta cũng nghĩ rằng Cố Dung Khanh thích cô ta, bởi vì dường như mỗi ngày hai người đều bên cạnh nhau. Trong mắt căn bản không có người khác, cho dù có làm một chút hành động mờ ám, thì Cố Dung Khanh cũng không có từ chối, thậm chí trong trường học cũng có tình đồn hai người là một đôi. Nhưng mà Cố Dung Khanh chưa từng phản bác một lần nào. Có nên khi Ôn Lĩnh xuất hiện, cô ta không thèm để ý đến Ôn Lĩnh.

Kỷ Thần Hi dáng người rất chuẩn lại có gương mặt xinh đẹp, cho nên thường xuyên quyến rũ Cố Dung Khanh. Tính cách của cô ta rất mạnh mẽ, quen biết với Cố Dung Khanh nhiều nằm rồi nhưng vẫn luôn muốn chiếm hữu Cố Dung Khanh. Cố Dung Khanh có thể thờ ơ với bất cứ ai, nhưng tuyệt đối không được thờ ơ với cô ta.

Lúc tốt nghiệp, cô ta phải ra nước ngoài du học, cô ta muốn Cố Dung Khanh cùng đi với cô ta. Kỷ Thần Hi ở nước ngoài chờ Cố Dung Khanh, nhưng mà Cố Dung Khanh lại không đồng ý.

Cô ta không ngờ có một ngày Cố Dung Khanh sẽ từ chối cô ta, cô ta tức giận cắt đứt liên hệ với Cố Dung Khanh. Một năm sau, Cố Dung Khanh chủ động liên hệ lại với cô ta, cô ta còn cho rằng Cố Dung Khanh muốn đến tìm cô ta, nhưng đời ai nào ngờ Cố Dung Khanh nói với cô ta là cô ấy sắp kết hôn với Ôn Lĩnh.

Sau đó, cô ta cũng bắt đầu có bạn gái, nhưng cảm giác vẫn không đúng, cô ta không quên được Cố Dung Khanh... vì thế quyết định trở về nước.

"Cho nên, chị bởi vì Kỷ Thần Hi về nước mà ly hôn với Cố Dung Khanh à?" Lâm Tự nghe Ôn Noãn nói lý do ly hôn có chút không tin được, tuy rằng cô là fan của Kỷ Thần Hi, nhưng mà chuyện này... thật sự không thể ngờ được a.

"Cũng không phải vì cô ta về nước." Ôn Lĩnh muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.

"Vậy lý do là gì? Cố Dung Khanh xinh đẹp biết bao, đã cưới người ta làm vợ rồi, lại còn sinh ra Ôn Noãn đáng yêu nữa chứ."

"Em có biết... cái cảm giác cuộc sống vốn dĩ có hai người nhưng lại phải trải qua một mình không?" Lúc Ôn Lĩnh nói câu này, tâm trạng cảm xúc đã hạ xuống rõ, Lâm Tự cũng yên lặng nghe Ôn Lĩnh nói tiếp.

"Là chị theo đuổi cô ấy. Lúc đó, Cố Dung Khanh là nữ thần của trường đại học, ở trong lòng chị cũng vậy. Từ ánh mắt nhìn đầu tiên, chị đã thích cô ấy, thích... cũng đã mười năm."

"Lúc đó, Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi ở trong mắt mọi người là một đôi, hơn nữa hai người bọn họ thật sự rất ưu tú, còn chị chỉ là một nhân vật không ai biết đến. Chị luôn tìm cơ hội tạo tình huống để tình cờ được gặp Cố Dung Khanh, từng chút từng chút tìm cảm giác tồn tại bên người Cố Dung Khanh. Sau đó, Kỷ Thần Hi xuất ngoại, Cố Dung Khanh chỉ có một mình, một mình đi ăn, một mình đi học. Không biết lúc đó chị lấy dũng khí ở đâu ra mà chạy đến ăn cơm với cô ấy, có thời gian sẽ đưa cô ấy đi học. Chuyện chị yêu thầm cô ấy, cuối cùng cũng nói ra được, Cố Dung Khanh cũng không có chừ chối. Chị bắt đầu đối tốt với cô ấy hơn... càng dịu dàng quan tâm hơn... cho đến lúc chị cầu hôn. Dung Khanh cũng không có từ chối."

Lâm Tự nhìn vào mắt Ôn Lĩnh đã có ngấn lệ, cô muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng Ôn Lĩnh đã cản cô lại, "Để chị nói xong đi."

"Lúc đó, chị thật sự rất hạnh phúc, em có hiểu được cái cảm giác có được người mà mình ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng đã là vợ của mình không? Chị cảm giác lúc đó mình là người hạnh phúc nhất trên đời này. Về sau, Cố Dung Khanh nói sinh con, chị cho là bọn chị sẽ càng hạnh phúc hơn. Nhưng mà không có."

"Sau khi có Ôn Noãn, chị cảm giác có thể là do bản thân thay đổi, nghỉ việc ở nhà chăm sóc lo quản chuyện nhà cửa, chị hy vọng Dung Khanh có thể ở nhà càng nhiều càng tốt, nếu bận thì có thể nói chị, chị có thể mang Ôn Noãn đến, nhưng mà.... Chị cảm thấy bản thân giống như bà mẹ đơn thân."

"Trên người Cố Dung Khanh luôn mang một loại xa cách, chỉ có lúc ở bên Ôn Noãn thì cô ấy mới dịu dàng ấm áp, nhưng cái này dường như chưa từng có với chị. Cho đến khi Kỷ Thần Hi về nước, chị cảm nhận được cô ấy thay đổi, lúc về đến nhà chị cảm thấy cô ấy vui vẻ hơn, ở trong nhà không kiêng nể gì mà gọi điện thoại cho Kỷ Thần Hi."

"Lâm Tự... em nói chị nghe thử, lúc ở nhà cô ấy còn biểu hiện như vậy, vậy lúc đi ra ngoài có phải càng không kiêng nể gì hết không?" Lâm Tự bị hỏi như vậy, cũng không biết trả lời như thế nào, cô nghĩ nghĩ rồi nói, "Có thể... mọi việc không như chị nghĩ."

"A...." Ôn Lĩnh cười, nhưng Lâm Tự thấy nụ cười này quá miễn cưỡng.

"Chị Ôn Lĩnh..."

"Chị đi rửa mặt đây."

Ôn Lĩnh đi vào trong nhà tắm khoá trái cửa lại, nước mắt cuối cùng cũng không khống chế được nữa mà rơi xuống. Bây giờ, cô rất khổ sở, nhưng mà cô thật sự quá yêu Cố Dung Khanh, yêu đến mức cho dù lấy cách thức hiện tại để được nhìn thấy Cố Dung Khanh, thì vết thương trong lòng cô cũng đã thấy thoả mãn, nhìn chính mình trong gương, Ôn Lĩnh có thể thấy được bản thân mình có bao nhiêu đáng thương.

Ôn Lĩnh vừa vào trong nhà tắm không bao lâu, thì có người lại gõ cửa. Lâm Tư đi ra mở cửa, nhìn thấy là nhân viên của đoàn làm phim đến nhắc các cô tham dự buổi tiệc lúc 6h. Lâm Tự gật đầu đáp ứng.

Tiễn nhân viên ra về phát hiện Ôn Lĩnh vẫn chưa có ra ngoài, Lâm Tự có chút lo lắng, đi qua đi lại định gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Ôn Lĩnh, cô rụt tay lại, đi trở về sô pha chờ Ôn Lĩnh.

Năm phút sau, Ôn Lĩnh mới đi ra ngoài.

"Vừa rồi có người đến gõ cửa à?"

"Vâng, là người của đoàn làm phim, nhắc nhở Cô Ôn đừng quên buổi tiệc tối nay."

"A... mấy giờ?"

"6h, bây giờ mới có 4h hơn, chị có muốn nghỉ một lát không? Gần đến giờ em gọi chị dậy."

"Ừ, vậy đi." Bây giờ, Ôn Lĩnh không muốn nói chuyện, chỉ muốn lên giường nghỉ ngơi.

Ôn Lĩnh ngủ được một tiếng thì bị Lâm Tự gọi dậy, hai người thay đồ rồi đi xuống lầu, Lý Tân đã đặt sẵn chỗ ở một nhà hàng gần đó, người trong đoàn làm phim cũng đã đến rồi. Đêm nay, đạo diễn mời cơm mọi người.

Đến nhà hàng, Ôn Lĩnh phát hiện Hứa Triết cũng tới, có lẽ bữa cơm này là muốn mời Hứa Triết.

"Chị Ôn Lĩnh ~" Ôn Lĩnh và Lâm Tự vừa mới ngồi xuống thì Hứa Mộc Mộc đã chạy đến chào hỏi.

"Mộc Mộc đã lâu không gặp em."

'Chị Ôn Lĩnh, lần này có thể được đóng phim của chị, em rất cao hứng a." Thật ra lúc Ôn Lĩnh nhìn Hứa Mộc Mộc đóng vai Phương Cao cũng rất ngạc nhiên.

"Lúc về nhà, em có kể cho ba nghe, ba con khen chị lợi hại nữa chứ." Giọng của Hứa Mộc Mộc có chút chua chua, Ôn Lĩnh nghe có chút buồn cười.

"Rõ ràng là do em lợi hại, ngày em thử vai chị cũng không nghĩ em lại diễn tốt như vậy." Hứa Mộc Mộc được khen càng vui hơn, kéo lấy tay Ôn Lĩnh mà làm nũng.

Hứa Mộc Mộc nhỏ hơn Ôn Lĩnh mấy tuổi, năm nay mới có 22 tuổi, nhìn thấy bộ dáng trẻ con của cô, Ôn Lĩnh xoa xoa tóc cô.

Cố Dung Khanh vừa bước vào đã bắt gặp một màn, có một cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp ở bên cạnh Ôn Lĩnh, còn Ôn Lĩnh thì nhìn cô gái với ánh mắt cưng chiều còn xoa đầu tóc nữa.

"Dung Khanh?" Kỷ Thần Hi vừa vào cửa cũng thấy được Ôn Lĩnh và Hứa Mộc Mộc. Nhưng mà cô không ngờ được Cố Dung Khanh lại đây ngây ngốc nhìn Ôn Lĩnh.

Lương Mị đứng ở một bên cười trộm, nghĩ thầm lần này Kỷ Thần Hi đã bị Cố Dung Khanh vả mặt rồi, nhớ tới cái bộ dáng quyến rũ như yêu tinh của Kỷ Thần Hi đến phòng tìm Cố Dung Khanh, bây giờ Lương Mị cảm thấy hả giận a!

"Không có gì, đi thôi." Cố Dung Khanh lấy lại tinh thần đi vào trong, hôm nay cô mặc có chút gợi cảm, một chiếc váy dài màu đen làm nổi bậc vóc dáng hoàn hảo của cô. Vòng eo thon gọn, đôi chân dài còn có khuôn ngực đầy đặn.

Kỷ Thần Hi ở cạnh Cố Dung Khanh cũng không thua kém gì, thậm chi còn hở hang hơn, một chiếc váy đỏ cổ chữ V, làm nổi bật làn da trắng của cô, còn có phía trước ngực có một khe rãnh thật sâu.

Tất cả mọi người ở đây đều chết mê với vẻ đẹp của hai người, đạo diễn Lý đứng dậy đi qua nghênh đón hai người đẹp đi đến bàn của ông ta, Hứa Triết cũng ngồi ở đó, mắt anh nhìn vào hai cái tay đang nắm kia, rồi lại nhìn về Ôn Lĩnh, còn nhướng mày.

"Anh trai em sao lại làm cái mặt quỷ vậy?"

"Chắc sợ em mắc lỗi lần nữa đó, đúng rồi, em không đi qua đó sao? Bàn bên đó dành cho các nhân vật chính đó."

Hứa Mộc Mộc không muốn đi, sau đó nhìn Kỷ Thần Hi và Cố Dung Khanh rồi nói với Ôn Lĩnh, "Chị Ôn Lĩnh, ảnh hậu Cố và ảnh hậu Kỷ thật đẹp a~"

"Cô em gái này cũng đẹp nha." Không biết từ lúc nào Lương Mị đã đi lại đây. Lâm Tự nhìn thấy cô cũng bị hớp hồn. Đúng là Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi rất đẹp, tuy Lương Mị có kém hơn hai đó một chút, nhưng mà cái hương vị xinh đẹp của người phụ nữ kia bao nhiêu đó là đủ rồi. Tuy rằng không mặc váy giống như Kỷ Thần Hi hở ngực hở chân, nhưng chỉ cần nhấc tay một cái cũng đã cảm thấy thật cám dỗ. Lâm Tự cảm thấy nữ thần của cô sắp thay đổi thành người khác rồi.