Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 11



Lương Mị vừa đến, Hứa Mộc Mộc và Lâm Tự bắt lấy cô ngồi xuống tám nhảm.

Ôn Lĩnh không tham gia, vẫn luôn chú ý đến Cố Dung Khanh.

Cố Dung Khanh sau khi chào hỏi mọi người thì trở lại chỗ ngồi không nói lời nào, còn mọi người ở xung quanh trò chuyện rất sôi nổi, thỉnh thoảng cũng sẽ có người đến mời rượu Cố Dung Khanh, Cố Dung Khanh cũng không từ chối, uống hết lần này đến lần khác, Cố Dung Khanh đã có chút say. Kỷ Thần Hi thấy vậy liền uống giúp cô vài ly rượu. Cho đến khi cô nhìn thấy Hứa Triết rót một ly rượu trắng đưa cho Cố Dung Khanh.

"Ảnh hậu Cố, tiền đầu tư của tôi chỉ có thể trông cậy vào cô để lấy lại." Nói xong Hứa Triết uống cạn ly, rồi nhìn vào cái ly của Cố Dung Khanh.

Cố Dung Khanh cảm thấy Hứa Triết, con người này từ lần gặp mặt trước đã không có ý thân thiện với cô.

"Hứa tổng, tôi uống thay cho Dung Khanh." Kỷ Thần Hi duỗi tay lấy ly rượu của Cố Dung Khanh nhưng đã bị Hứa Triết ngăn cản.

"Cố Dung Khanh là nghệ sĩ của công ty tôi, tôi bảo cô ấy uống rượu còn không được sao?"

Kỷ Thần Hi chỉ nghĩ Hứa Triết chỉ là người của tập đoàn Vạn Dương, không ngờ được Hứa Triết cũng có phần trong công ty giải trí Vạn Dương. Cô có chút do dự...

"Tôi uống thay cô ấy." Ôn Lĩnh lấy ly rượu trong tay Cố Dung Khanh uống hết, uống xong còn đưa cái ly trước mặt Hứa Triết mà quơ qua quơ lại, tửu lượng của Ôn Lĩnh so với Cố Dung Khanh tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, uống chút bia hay rượu vang đỏ còn ổn, một ly rượu trắng uống vào, dạ dày cô giống lửa đốt ở trong đó, đầu cũng có chút choáng.

Lúc này, mọi người đang đứng một bên ăn dưa xem trò hay, thì Hứa Triết đột nhiên cười thành tiếng nói với Ôn Lĩnh, "Tửu lượng tốt nha."

"Tránh ra!" Ôn Lĩnh trừng mắt liếc anh một cái, sau đó kéo Dung Khanh đi ra ngoài.

Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh kéo đi, bước chân có chút không theo kịp, lúc đi đến trước cửa thang máy, Cố Dung Khanh dùng chút sức véo lên tay Ôn Lĩnh.

"Em chậm một chút..."

Ôn Lĩnh bỗng nhiên dừng lại nhìn cô.

Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh kéo đi như vậy, chân đã không vững cho lắm, Ôn Lĩnh đột nhiên dừng lại làm cho Cố Dung Khanh lảo đảo một chút, cơ thể muốn ngã ra sau.

Ôn Lĩnh theo phản xạ mà ôm lấy Cố Dung Khanh, cả hai cơ thể gần bên nhau, trong nháy mắt tim Ôn Lĩnh đập thình thịch, cô đã rất lâu rồi không có ôm Cố Dung Khanh, vòng eo so với trước kia hình như càng nhỏ hơn.

Cố Dung Khanh bị Ôn Lĩnh ôm, bắt đầu không thành thật, cô sờ sờ mặt Ôn Lĩnh nói, "Em thật đáng yêu..."

Ôn Lĩnh không có để ý Cố Dung Khanh nói cái gì, cô ôm một lúc mới phát hiện tay của Cố Dung Khanh vẫn còn đang sờ sờ mặt cô, cô buông tay ra hỏi Cố Dung Khanh, "Vừa rồi chị có nói cái gì đó không?"

Cố Dung Khanh không thèm để ý đến cô, nhìn bàn tay vừa mới rời khỏi mặt Ôn Lĩnh mà bĩu môi.

"Dung Khanh?"

Cố Dung Khanh hừ một cái, không thèm trả lời, duỗi tay ra muốn sờ tiếp gương mặt của Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh nhìn thấy hành động của Cố Dung Khanh liền né qua một bên, Cố Dung Khanh không được sờ vào mặt của Ôn Lĩnh liền không cao hứng, cô còn muốn sờ nữa, hai người lớn cái đầu rồi mà đứng ở trước cửa thang máy náo cả buổi, người thì muốn sờ người thì lại muốn né. Cuối cùng vẫn là Ôn Lĩnh đầu hàng, sợ có người sẽ nhìn thấy.

"Dung Khanh, chị ở phòng nào. Tôi đưa cô về."

"Về rồi... còn để chị sờ mặt em không?"

"Mắc cái gì mà đi sờ mặt tôi?"

"Vì mặt của em thật mềm..." Giọng nói của Cố Dung Khanh lúc này còn mang theo men say, Ôn Lĩnh bất đắc dĩ. Bây giờ, Cố Dung Khanh rất giống một đứa con nít, thật sự không có cách nào mà hiểu nổi.

Lên đến lầu 5, Ôn Lĩnh một tay đỡ lấy Cố Dung Khanh sợ cô ấy ngã, một bên gọi cho Lương Mị hỏi Cố Dung Khanh ở phòng nào. Lương Mị nói cho cô ở phòng 503. Ôn Lĩnh đỡ Cố Dung Khanh đi đến phòng 503, Lương Mị vẫn còn nghe điện thoại, đã vậy còn trêu ghẹo Ôn Lĩnh, cái dáng vẻ vừa rồi thật sự rất soái. Đáng tiếc là Cố Dung Khanh đã say nhất định không có nhớ rõ dáng vẻ kia. Còn hỏi cô buổi tối có trở về phòng ngủ không, nếu không thì cô sẽ ở phòng ngủ với Lâm Tự.

Ôn Lĩnh đã bắt đầu ngấm men say, cộng thêm cả người Cố Dung Khanh cứ cọ cọ trong ngực cô, còn thêm Lương Mị ở bên tai nói không thôi, cô cảm giác có chút nóng, khoé mắt cũng có chút tơ đỏ, cô nhào qua ôm lấy vòng eo Cố Dung Khanh, tay còn xoa xoa ở đó. Làm cho Cố Dung Khanh bất mãn rên rỉ một tiếng, Cố Dung Khanh đã vậy còn cọ cọ lên cổ cô rồi dùng, nhẹ nhàng nói, "Ưm... có chút ngứa ~" cái giọng nói dịu dàng này làm cho Ôn Lĩnh giật mình, lập tức buông tay.

Cô vừa buông tay thì Cố Dung Khanh bất mãn ngẩng đầu, bĩu môi, cắn lên xương quai xanh của cô.

Ôn Lĩnh bị cắn một phát đã tỉnh rượu hơn, cô ôm lấy Cố Dung Khanh nhanh chóng đi về phía phòng, mở cửa đi vào lập tức đóng cửa lại. Cô đứng tựa vào cửa mà thở dốc, vài giây sau mới nhớ Cố Dung Khanh còn đang bị cô ôm. Còn cái nơi đầy đặn mềm mại kia đang chạm vào người cô, cô cúi đầu xuống nhìn, thiếu chút nữa không nhịn được mà sờ lên đó.... Cố Dung Khanh hôn lên mặt Ôn Lĩnh một cái, không chờ phản ứng của Ôn Lĩnh lại sờ sờ nhéo nhéo cái mặt của cô tiếp, miệng còn nói, "Thật mềm ~"

Ôn Lĩnh bị cái hành động này của Cố Dung Khanh làm cho ngây ngốc.

Trước kia, lúc Cố Dung Khanh say cũng sẽ làm như vậy với cô nhưng mà lúc đó hai người là thê thê hợp pháp với nhau mà lúc đó phản ứng của Ôn Lĩnh cũng rất tự nhiên, cho nên mỗi khi Cố Dung Khanh làm nũng ôm lấy cô, cô hận không thể làm cho Cố Dung Khanh khóc thút thít mới thôi...

Nhưng mà bây giờ... tình cảnh này không đúng a, Ôn Lĩnh chưa làm gì hết mà Cố Dung Khanh không chỉ nhào vào trong ngực cô lại còn sờ sờ xoa xoa mặt cô... sau đó còn hôn cô!

Ôn Lĩnh vừa định đẩy người ra, Cố Dung Khanh đã thả cô ra đi đến bên giường. Vừa đi còn vừa cởi quần áo, cho đến khi Cố Dung Khanh ngồi trên giường thì cởi được một nửa rồi.

Ôn Lĩnh cảm thấy miệng lưỡi mình có chút khô, trong lòng thì nhộn nhạo, cứng đờ cả người không dám nhúc nhích.

Nói thật thì cái tình cảnh này cô còn chưa chứng kiến nữa nói chi mà trải qua, trong quá khứ Cố Dung Khanh là một người rất e thẹn, chỉ có lúc bị cô khi dễ tàn nhẫn mới thả lỏng mới tạo chút quyến rũ, nhưng mà bây giờ thì... Cố Dung Khanh giống như một con yêu tinh vậy.

Cố Dung Khanh thấy Ôn Lĩnh nửa ngày cũng không có hành động gì, còn không chịu đến đây với cô, liền bất mãn, "Em làm gì mà không lại đây~"

"Dung Khanh... chuyện này... chị có thể mặc quần áo vào không?"

"Vì sao? Chị đang nóng..." Nói rồi tay tiếp tục cởi nữa.

"Này...." Ôn Lĩnh sốt ruột, không muốn cô cởi tiếp! Đây vẫn là nữ thần của cô sao? Cái này là cưỡng ép cô phạm tội nha!

Cố Dung Khanh nhíu mày, chống tay đứng dậy đi đến trước mặt Ôn Lĩnh. Đôi tay vòng lấy cổ của Ôn Lĩnh, chủ động hôn lên đôi môi kia, cơ thể cũng cọ sát người kia....

Ôn Lĩnh nhịn không được mà hôn đáp trả lại, cảm nhận được đôi môi mềm ấm của Cố Dung Khanh, bàn tay bắt đầu không an phận mà sờ khắp nơi....

Hành động của hai người càng lúc càng lớn, Ôn Lĩnh ôm lấy Cố Dung Khanh đem cô đi đến giường, đè lên người Cố Dung Khanh.

Cho đến khi từ cổ Cố Dung Khanh có tiếng ngâm nga rên rỉ, Ôn Lĩnh giật mình, đầu tỉnh táo hơn, tay cũng ngừng lại.

Khoé mắt Cố Dung Khanh phiếm hồng, nhìn cô khó hiểu.

Ôn Lĩnh hận không thể cho mình một cái tát, thầm mắng mình là cầm thú, nếu lỡ phát sinh cái gì thật, làm sao cô còn mặt mũi mà nhìn Cố Dung Khanh?

Sau một lát hoà hoãn, cô nhẹ giọng dỗ Cố Dung Khanh ngủ, nhưng mà Cố Dung Khanh lại nháo muốn đi tắm rồi mới ngủ, căn bản không để ý đến chuyện vừa rồi.

Ôn Lĩnh nghĩ, cũng may vừa rồi dừng lại, cho dù Cố Dung Khanh có không nhớ đến chuyện này, cũng tự chửi bản thân cầm thú. Cô sau khi uống rượu không có giống như Cố Dung Khanh không biết trời trăng mấy gió gì, uống nhiều thì đâu có chút choáng nhưng mà vẫn còn lý trí. Còn Cố Dung Khanh căn bản không nhớ đã xảy ra chuyện gì, cho dù có nhắc cho nhớ lại thì cũng không nhớ hết.

Cuối cùng, Ôn Lĩnh đành phải mang Cố Dung Khanh đi tắm, kết quả lúc tắm Cố Dung Khanh lại không an phận lần nữa, cô làm cho Ôn Lĩnh ướt theo, thật không còn cách nào, chỉ có thể tắm cùng nhau. Trong lúc tắm, Cố Dung Khanh còn vô tình trêu chọc Ôn Lĩnh, con mẹ nó thật gian nan, Ôn Lĩnh thầm chửi trong đầu.

Tắm xong, Ôn Lĩnh ôm Cố Dung Khanh về giường, Cố Dung Khanh vừa nằm lên giường đã ngủ mất.

Ôn Lĩnh định đứng dậy mặc lại quần áo sẽ về phòng, nhưng mà cô đã đánh giá cao sức của mình rồi, uống rượu xong còn bị Cố Dung Khanh quầng cả buổi, làm cô cũng mất sức, ở trên giường nghỉ một lát rồi ngủ luôn...

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lương Mị muốn hỏi tình trạng Cố Dung Khanh sao rồi, gọi điện thoại cho Ôn Lĩnh mấy cũng không có ai nghe máy, lúc này Kỷ Thần Hi đi đến hỏi thăm, "Dung Khanh sao rồi? Tôi gọi cho cô ấy không được."

"Vừa rồi tôi có nói chuyện với Dung Khanh, em ấy nói đi ngủ rồi."

"Vậy còn Ôn Lĩnh?" Giọng nói Kỷ Thần Hi có chút gấp, Lương Mị tức giận nói, "Ôn Lĩnh sao? Đương nhiên là về phòng rồi."

Cô cũng không thể nói cho Kỷ Thần Hi biết được có khả năng hai người ngủ chung.

Nói tạm biệt Kỷ Thần Hi rồi kéo Lâm Tự đi mất, đoán chừng đêm nay phải phân giường ngủ ké phòng Lâm Tự rồi.

Đoán không sai, Ôn Lĩnh không có ở phòng.

"Coi như cũng tốt, đêm nay chị đây sẽ ngủ với em..." Lương Mị nói xong liền đi vào nhà tắm, kết quả làm cho Lâm Tự đỏ mặt cả lên.

Lương Mị tắm xong liền bọc khăn tắm đi ra, Lâm Tự nhìn thấy đột nhiên khẩn trương, "Chị Lương Mị...em em đi tắm đây, sẽ rất nhanh."

Lương Mị cũng không có nghĩ nhiều, nằm ở trên giường chơi điện thoại.

Lâm Tự rất nhanh đã tắm xong.

Lương Mị thấy Lâm Tự đi ra, đứng dậy định tắt đèn đi ngủ, nhưng mà nào ngờ vừa mới đứng dậy đã bị Lâm Tự đè lên giường...

"Chị... em chuẩn bị tốt rồi."

Lương Mị còn chưa kịp tiêu hoá hết lời của Lâm Tự thì cảm giác trên người chợt lạnh, khăn tắm đã bị kéo xuống.... Miệng cũng bị lấp đầy.

...

Sáng sớm hôm sau, Ôn Lĩnh tỉnh dậy trước, thức dậy rồi cô còn ngốc ngốc, còn suy nghĩ đây là chỗ nào? Sau đó mới nhớ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, nhìn thấy Cố Dung Khanh ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, cái một còn chu chu ra, thật đáng yêu.

Ôn Lĩnh đang định tới gần hôn một cái, đột nhiên cửa phòng có tiếng gõ, mà Cố Dung Khanh cũng bị đánh thức, mở mắt nhìn cô.

"Tối hôm qua, chúng ta..." Ôn Lĩnh phát hiện trên người của hai người cái gì cũng không mặc....còn đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, Cố Dung Khanh mở miệng trước, "Không có việc gì."

Ôn Lĩnh nghe câu nói này đầu óc nhảy ra một câu, "Ngủ với nhau cũng không có việc gì à?" Cô nói xong phát hiện ra ánh mắt Cố Dung Khanh nhìn cô có chút kỳ quái.