Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 18



Ôn Lĩnh không ngờ là có một ngày cô cũng sẽ có hành động mất mặt như vậy, cô nhìn thấy Cố Dung Khanh vì hành động của cô mà xấu hổ đến mức cả người đều hồng hồng, cúi đầu không dám ngẩng lên, thật là muốn tìm cái lỗ chui xuống mà.

Lúc này Ôn Noãn thúc giục Cố Dung Khanh, "Mẹ nhỏ, lại đây tắm nhanh lên nào." Sau đó lại chỉ chỉ vào Ôn Lĩnh mà nói, "Hình như mẹ lớn đói bụng nha, vừa rồi còn nuốt nước miếng thật lớn nha."

Lời này vừa nói xong, hai người nghe lập tức sửng sốt, Ôn Lĩnh lén nhìn qua Cố Dung Khanh. Cô sợ Cố Dung Khanh hiểu lầm mình, cái câu vừa rồi của Ôn Noãn, ở trong tình cảnh này, Cố Dung Khanh có khi sẽ nghĩ "Đói bụng" theo nghĩa bóng.

Cái suy nghĩ này trong đầu Ôn Lĩnh ngày càng lớn, thậm chí lúc này đây cô còn không nhìn Cố Dung Khanh, nhưng cảm giác bản thận thực sự "đói bụng" vậy.

Cố Dung Khanh đã xấu hổ rồi giờ còn xấu hổ hơn, Ôn Noãn không nói gì cô còn cố gắng bình tĩnh, còn bây giờ thì cô không có cách nào mà thuyết phục bản thân cùng tắm với Ôn Lĩnh. Ngôn Tình Sắc

Ôn Lĩnh cũng xấu hổ, cô không nghĩ sẽ tắm với Cố Dung Khanh, ngoài miệng thì nói không sao nhưng mà hành động thì ngược lại, cô vội vàng tắm cho bản thân, sau đó lại tắm cho Ôn Noãn. Rồi nhanh chóng đi ra ngoài, sau khi đi ra ngoài Ôn Noãn còn chưa biết tại sao lại vậy, đành hỏi Ôn Lĩnh, "Mẹ nhỏ còn chưa tắm xong, chúng ta không đợi mẹ nhỏ sao?"

Ôn Lĩnh chửi thầm "Chờ cái đầu con đó." Cô còn không có dũng khi ngẩng đầu lên nhìn cũng như nói thêm lời nào, trái tim đập nhanh muốn nổ rồi! Nếu còn ở lại đây nữa thì thật sự sẽ có chuyện đó, cho nên cô không hề nghĩ nhiều mà chạy trối chết, tóc còn chưa kịp lau....

Sau khi, Ôn Lĩnh mang Ôn Noãn đi ra ngoài, Cố Dung Khanh mới dám thở nhẹ ra, bởi vì cô đang rất khẩn trương còn thẹn thùng nữa...

Xả nước vào bồn tắm lần nữa, Cố Dung Khanh định ngâm trong bồn tắm thả lỏng cơ thể một lát. Ngày hôm nay, cô thật sự rất khẩn trương và kích thích. Từ lúc gặp được Hứa mẹ mang theo Ôn Noãn cô đã khẩn trương rồi.

Hai người kết hôn nhiều năm rồi, mà số lần cô gặp Hứa mẹ cũng không bao nhiêu. Bởi vì các cô sống ở thủ đô mà Hứa mẹ thì sống ở Đông Thành. Mới đầu cô chỉ tưởng là một bữa tiệc đơn giản nào ngờ đâu gặp ba người Hứa mẹ, trong lòng cũng không được thoải mái cho lắm. Bây giờ, cô tự suy nghĩ có phải lúc Ôn Lĩnh đến nhà cô cũng có cảm giác này không? Vừa khẩn trương lại vừa xấu hổ.

Ngay cả lúc, Ôn Noãn đòi ngủ cùng cô và Ôn Lĩnh, cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cho đến khi Ôn Noãn đề nghị tắm rửa cùng nhau, cô muốn từ chối nhưng mà nhìn thấy bộ dáng của con gái mình, cô thực sự không nỡ nói lời từ chối. Chứ làm sao mà cô lại đồng ý tắm cùng Ôn Lĩnh chứ.

Cố Dung Khanh nhìn cơ thể mình đang chìm trong nước, lại nghĩ tới lời Ôn Noãn nói kèm với phản ứng của Ôn Lĩnh... cô cúi đầu nhìn nhìn cơ thể của mình, đặc biệt là ngực...

Tự hỏi bản thân là ngực cô lớn như vậy sao? Ôn Lĩnh nuốt nước miếng cũng vì cái này sao?

Cố Dung Khanh phát hiện ra bản thân có chỗ không đúng, sao lại làm mấy cái hành động này. Cả người lại bắt đầu xấu hổ, "Mình đang làm cái gì vậy a?"

Bây giờ, cô cũng không hiểu được chính cô, đáng lẽ với phản ứng vừa rồi của Ôn Lĩnh đối với cô là mạo phạm, nhưng mà khi nghĩ đến người mạo cô lại là Ôn Lĩnh, không biết vì sao cô không tức giận mà lại xấu hổ....

Cố Dung Khanh vùi đầu vào trong nước để cho đầu óc thanh tỉnh hơn.

Chờ Cố Dung Khanh tắm xong đi ra ngoài, Ôn Lĩnh đã dỗ Ôn Noãn ngủ rồi. Giường rất lớn nhưng Ôn Noãn chỉ nằm có một bên, nghĩ đến lát nữa hai người phải nằm cạnh nhau ngủ, Cố Dung Khanh cảm thấy cái váy cô đang mặc có chút.... Có chút không được thoải mái, hai tay ôm lấy ngực.

Ôn Lĩnh vừa mới dỗ Ôn Noãn ngủ, không có việc gì cứ nằm vậy mà nhìn dáng vẻ ngủ đáng yêu của con gái. Lúc này nghe được tiếng mở cửa nhà tắm, quay đầu lại thấy Cố Dung Khanh đã tắm xong đi ra, vốn dĩ việc cũng không có gì nhưng thấy Cố Dung Khanh ôm lấy ngực, Ôn Lĩnh đơ cả người ra.

Trong căn phòng yên tĩnh, có một tiếng phát ra từ người Ôn Lĩnh.

Ôn Lĩnh không có chú ý đến sắc mặt đang đỏ dần lên của Cố Dung Khanh, đầu óc chỉ đang suy nghĩ là cô đói bụng rồi sao.

Cố Dung Khanh thật sự chịu không nổi cái ánh mắt khao khát kia của Ôn Lĩnh, oán trách nói, "Nhắm mắt lại!"

Chính là cái câu nói hờn dỗi nhẹ nhàng kia làm cho bản thân Cố Dung Khanh cũng giật mình, Ôn Lĩnh thì khỏi nói rồi, ánh mắt cô nhìn Cố Dung Khanh như muốn phun hoả... thật sự có cảm giác... như bị Ôn Lĩnh nhìn cô khoả thân vậy.

Cố Dung Khanh giả vờ tức giận trừng mắt liếc Ôn Lĩnh một cái, đi đến bàn trang điểm ngồi xuống dưỡng da. Lúc này, Ôn Lĩnh mới lấy lại tinh thần, cô cũng không nghĩ bản thân sẽ có ngày như thế này, xấu hổ sờ sờ cái mũi, rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, Ôn Lĩnh nhìn chính mình trong gương, tự hỏi "Ôn Lĩnh gần đây mày thiếu thốn vậy à?" Kết hôn với Cố Dung Khanh nhiều năm vậy rồi mà còn không có mấy cái hành động táo bạo như vậy. Ngẫm lại cũng không đúng, lúc trước cả hai vẫn còn là thê thê hợp phát làm cái gì mà chẳng được, muốn làm gì thì làm. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy có thể do bản thân "quá đói bụng."

Lúc cô đi ra ngoài thì Cố Dung Khanh đã lên giường nằm rồi, quấn chăn nằm ở bên mép giường, thấy cô đi vào trong phòng ngủ, Cố Dung Khanh nói, "Em ngủ ở bên cạnh Tiểu Noãn đi, chị sợ sẽ đè con bé."

Ôn Lĩnh gật đầu, tắt đèn rồi lên giường.

Nằm trên giường, Ôn Lĩnh ngửi được mùi thơm từ bên người Cố Dung Khanh, cái mùi hương này làm cô chết mê chết mệt. Ôn Lĩnh ở trong chăn mà ngửi ngửi, hành động này của cô bị Cố Dung Khanh để ý, trong đầu Cố Dung Khanh còn thầm nghĩ con người này đang làm gì vậy, loáng thoáng cô nghe được Ôn Lĩnh nói "Thơm quá."

Nhận định được hành động của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh lập tức xoay người đưa lưng về phía Ôn Lĩnh, sờ sờ cái lỗ tai đã nóng bừng của mình.

Lúc này, Ôn Lĩnh đột nhiên lên tiếng, "Dung Khanh, chị biết lần trước chị uống say đã làm gì sao?"

Ôn Lĩnh nói khẽ nhưng mà Cố Dung Khanh vẫn có thể nghe được, cô cũng nhỏ giọng trả lời, "Không biết."

Sau đó, Ôn Lĩnh bắt lấy cơ thể của cô, xoay lại đối mặt với Ôn Lĩnh. Các cô ở trong bóng tối cũng lâu, đủ để mắt thích ứng được với bóng đêm, cho nên có thể mơ hồ thấy mặt biểu cảm trên mặt của đối phương. Cố Dung Khanh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Lĩnh, chắc là muốn cô nói cái gì đó đi.

Cô còn chưa kịp nói cái gì thì Ôn Lĩnh mím môi nói tiếp, giọng nói cũng khe khẽ, "Lần trước, chị cũng làm như vậy với tôi, thậm chí còn quá đáng hơn."

Vẫn không cho Cố Dung Khanh mở miệng nói, Ôn Lĩnh nói tiếp, "Tôi cảm thấy tôi làm với chị còn nhẹ nhàng."

Cố Dung Khanh còn đan muốn hỏi Ôn Lĩnh cô đã làm cái gì, thì đã cảm nhận được đôi môi đang mím lại của Ôn Lĩnh hôn mình, cảm nhận được chút mềm mại ướt át.

Cố Dung Khanh trầm mê theo nụ hôn của Ôn Lĩnh, cho đến khi tay của Ôn Lĩnh bắt đầu không an phận, cô nắm lấy cái tay kia lại, "Rốt cuộc chị đã làm cái?"

Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh, ánh mắt cô có chút rõ, cô lấy tay mình ra khỏi tay Cố Dung Khanh nói, "Chị thật sự không nhớ sao?"

Ôn Lĩnh đột nhiên nhớ đến cái ngày cô về lại thủ đô, nửa đêm Cố Dung Khanh hình như đã từng gọi điện thoại cho cô. Cô vẫn luôn cho rằng bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng mà bây giờ cô phát hiện lúc Cố Dung Khanh say căn bản sẽ không nhớ gì, làm cô có chút hoài nghi.

"Trước ngày, tôi bị phóng viên phỏng vấn. Tối hôm trước, chị đi ra ngoài uống rượu sao?"

Ôn Lĩnh hỏi câu này, làm cho Cố Dung Khanh cũng phải nghĩ lại, mấy cái việc đó đối với Cố Dung Khanh cô không có nhớ rõ cho lắm, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra, "Hôm đó, Thần Hi hẹn chị đi ăn tối."

Ôn Lĩnh vừa nghe thấy tên của Kỷ Thần Hi, lập tức không muốn nói chuyện nữa. Thậm chí còn tức giận, cô nghĩ đến cảnh Cố Dung Khanh say cũng sẽ làm nũng với Kỷ Thần Hi như vậy. Lòng đố kỵ trong lòng cô lại dâng lên, cô xoay người không muốn nói chuyện với Cố Dung Khanh nữa.

Cố Dung Khanh cảm nhận được cảm xúc của Ôn Lĩnh thay đổi, quay đầu nhìn trần nhà, gần đây cô vẫn luôn suy nghĩ vì sao hai người lại ly hôn?

Cô cho rằng là bản thân quá lạnh nhạt, cũng có thể là một người không hiểu được chuyện tình cảm, nhưng nhìn thấy Ôn Lĩnh vì chuyện cô và Kỷ Thần Hi ra ngoài ăn tối mà không vui, cô muống giải thích vì vậy mở miệng nói, "Chị và Thần Hi thật sự không có gì."

Thấy Ôn Lĩnh không có phản ứng lại, cô nói tiếp, "Chị cũng đã nói với em, là chị có khả năng thích em, nhưng chị không thích Kỷ Thần Hi." Lúc Cố Dung Khanh nói ra lời này, trong lòng có chút thẹn thùng, sống trên đời hơn hai mươi năm cô rất ít nói câu này.

Lúc hai người còn ở bên nhau, cô cho rằng sống với Ôn Lĩnh cũng tính là hạnh phúc, mà cô cũng không biết làm sao để trở thành một người vợ tốt. Có đôi khi cô rất bận không có thời gian về nhà, nhưng mỗi một khi về nhà rồi cô cảm thấy rất thoải mái, còn rất hưởng thụ nữ. Cô cho rằng chỉ cần cô làm như vậy là đủ rồi, không từ chối Ôn Lĩnh, mặc cho Ôn Lĩnh làm gì cô cũng đồng ý.

Cô cho rằng cuộc hôn nhân này Ôn Lĩnh luôn chiếm ở vị trí chủ động là được rồi. Nhưng cô không biết được, một người chủ động quá nhiều sẽ có lúc mệt mỏi.

Và vì cô không biết cho nên Ôn Lĩnh mệt rồi.

Nhưng mà cho dù có mệt đến mấy, Ôn Lĩnh vẫn sẽ yêu Cố Dung Khanh.

Trong bóng đêm, Cố Dung Khanh cảm nhận được Ôn Lĩnh nắm lấy tay cô, cô cũng nắm lại, lại nói tiếp, "Chị không nhớ là có gọi cho em không, nhưng chị xác định mỗi khi say, người chị gọi nhất định là em"

Ôn Lĩnh xoay người đè lên người Cố Dung Khanh, điên cuồng mà hôn lấy Cố Dung Khanh.

Sau đó, Ôn Lĩnh xoay người để Cố Dung Khanh ngồi lên trên đùi cô.

Hành động của Ôn Lĩnh bây giờ giống như lúc trước, mãnh liệt tra tấn Cố Dung Khanh.

Sao có thể làm chuyện này trước mặt Ôn Noãn?

Cô xấu hỏi, đẩy vai Ôn Lĩnh ra nhỏ giọng nói, "Tiểu Noãn còn ở đây."

Nhưng Ôn Lĩnh không quan tâm.

Cố Dung Khanh chỉ có thể dung túng cho Ôn Lĩnh như ngày xưa.

Ôn Lĩnh thích như đối xử như vậy với Cố Dung Khanh.

Ảnh hậu Cố cao cao tại thượng, nằm trong tay cô khóc thút thít xin tha. Phải nghe được tiếng khóc của Cố Dung Khanh thì cô mới vừa lòng.

Nhưng mà bỗng nhiên.....

"Mẹ, mẹ nhỏ, hai người làm gì vậy?"

Hai người đâu ngờ Ôn Noãn lại tỉnh vào lúc này, Ôn Lĩnh bị một câu nói sợ ngây người không dám động đậy.

Mà Cố Dung Khanh thì chỉ có thể nhịn tiếng thở dốc....

Cố Dung Khanh che miệng lại, chậm rãi bình ổn hơi thở, ý thức cũng bắt đầu tỉnh táo hơn, tư thế của cô và Ôn Lĩnh của bây giờ.... Cô vội vàng từ trên đùi Ôn Lĩnh ngồi xuống giường, sửa sang lại quần áo.

Nhìn thấy Cố Dung Khanh xuống khỏi người mình, Ôn Lĩnh quay sang dỗ con gái. Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh dịu dàng nói với Ôn Noãn, "Mẹ và mẹ nhỏ đang nói chuyện, làm ồn đến bảo bối sao?"

Ôn Noãn gật đầu lại lắc đầu, "Không có làm ồn.... Mẹ ôm con một cái."

Ôn Lĩnh cười ôm Ôn Noãn một cái, dỗ cô bé ngủ lại. Cố Dung Khanh nhớ lại hành động vừa rồi của cô và Ôn Lĩnh, trên người cô còn dư lại hơi thở của Ôn Lĩnh. Trong lòng, có chút không thoải mái, nói bắt đầu liền bắt đầu, muốn kết thúc là kết thúc....

Thật là khó chịu.

Cô cảm thấy chính mình ăn dấm của Ôn Noãn.