Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 34



Trăm ngàn lần Cố Dung Khanh cũng không ngờ được là cô bị từ chối.

Sau khi cô nói cùng nhau đi ăn đi, trong video Ôn Lĩnh lập tức khó xử rồi lại nhíu mày, sau đó nói với cô, "An Nhược đã hẹn trước rồi." Nói xong còn quay qua dỗ Ôn Noãn, nói cái gì mà mẹ nuôi đã lâu rồi không gặp cô bé, đợi cuối tuần rồi đi qua gặp mẹ nhỏ sau.

Ôn Lĩnh không có chú ý đến trên màn hình điện thoại, biểu cảm của Cố Dung Khanh có chút chán nản, An Nhược quan trọng như vậy sao? Mặc dù, cô không tình nguyện đi ăn cùng An Nhược nhưng mà bị từ chối cũng thật quá....

Cô muốn một nhà ba người đi ăn, cô không để ý đến chuyện đi với An Nhược, nhưng mà Ôn Lĩnh cư nhiên từ chối cô...

Ô thật là khổ sở mà....

Chẳng lẽ cả con gái lẫn Ôn Lĩnh sắp bị cướp mất rồi sao?

Vẫn là con gái đau lòng cho cô.

Lúc Cố Dung Khanh chưa nói cùng nhau đi ăn thì trong lòng cô bé còn có chút bâng khuân, không biết phải nên làm sao.

Nhưng mà sau khi Cố Dung Khanh nói xong, cho dù Ôn Lĩnh có nói cái gì cô bé cũng không đồng ý, cô bé khăn khăn đòi đi ăn cùng với mẹ nhỏ và An Nhược!

"Con muốn cùng đi ăn với mẹ nhỏ và mẹ nuôi cơ!" Ôn Noãn làm bộ dáng mẹ đừng có nói gì hết, con sẽ không nghe lời mẹ đâu, làm Ôn Lĩnh có chút bất đắc dĩ, không còn cách nào chỉ có thể ra đòn sát thủ, "Vậy hôm nay mẹ không đi, con đi cùng mẹ nhỏ và mẹ nuôi của con đi."

Lời vừa nói ra, Ôn Noãn bĩu môi uỷ khuất, làm bộ sắp khóc đến nơi.

Cố Dung Khanh nhìn vậy đau lòng cho con gái, vội vàng dỗ dành Ôn Noãn, "Bảo bối ngoan, con nghe lời mẹ con đi, cuối tuần này mẹ nhỏ có thời gian, sẽ mang con ra ngoài chơi được không?"

Ôn Lĩnh thật sự rất đau đầu, đứa nhỏ Ôn Noãn này về sau không làm diễn viên thực sự đáng tiếc mà...

"Chị đừng có dung túng cho con bé, con bé đang diễn cho chị xem đó!"

Lời Ôn Lĩnh vừa nói ra, Ôn Noãn đã oa một tiếng khóc rất lớn.

Cố Dung Khanh trừng mắt với Ôn Lĩnh rồi dỗ Ôn Noãn.

Ôn Lĩnh khôn thèm để ý đến hai mẹ con nhà đó, đi thu dọn đồ của Ôn Noãn, lát nữa đưa cô bé đến trường.

Cô đấu không lại con gái cô.

Chờ đến lúc cô thu dọn xong, nhìn Ôn Noãn vui vẻ chạy đến chỗ cô.

Nước mắt trên mặt... cũng không còn nữa...

Ôn Noãn thật đúng là sấm sét xẹt trên bầu trời, chưa kịp mưa đã tan!

"Mẹ ơi, hôm nay mẹ nhỏ sẽ đi ăn với chúng ta, còn có cuối tuần còn mang con đi ra ngoài chơi nữa."

Ôn Lĩnh nga một tiếng, cô có chút không vui, Ôn Noãn nghe được vậy lập tức hoi, "Sao vậy mẹ?"

"Không có gì, mặc quần áo vào đi."

Ôn Noãn vâng một tiếng, rồi mặc áo khoác vào.

Ôn Lĩnh cầm lấy cái ba lô nhỏ của Ôn Noãn, Ôn Noãn mặc xong áo ồi, ngoan ngoãn cùng mẹ đi ra khỏi nhà.

Trên đường đi, Ôn Lĩnh có chút trầm mặc, trong đầu vẫn luôn nghĩ về Cố Dung Khanh....

Cô loáng thoáng nhìn qua Ôn Noãn, cô nghĩ, có Ôn Noãn ở đây về sau cô và Cố Dung Khanh cũng không tránh được tình huống như sáng nay...

Trong lòng cô cũng có chút hốt hoảng, không muốn thấy....

Ôn Noãn cũng cảm nhận được mẹ không vui, trước khi xuống xe hôn lên mặt Ôn Lĩnh rồi nói, "Mẹ đừng có không vui."

Nhìn thấy con gái cẩn trọng lo lắng cho mình, Ôn Noãn cười cười nói, "Mẹ không sao, con đi vào đi."

Nhìn thấy mẹ cười Ôn Noãn cũng cười theo, vẫy tay chào tạm biệt mẹ rồi đi vào nhà trẻ.

Ở trên đường, cô bé đụng phải một bạn học mới, tên là Khả Khả.

Một cô bé có mái tóc ngắn, cũng mặc đồng phục giống Ôn Noãn vậy, bước ngắn chạy đến cạnh Ôn Noãn.

"Noãn noãn ~"

"Khả Khả~"

Hai đứa bé cười hì hì chào hỏi nhau, sau đó nắm tay cùng đi vào.

Giữa trưa hai đứa cũng cùng nhau ăn cơm, là cơm trưa tình yêu mà mẹ chuẩn bị cho Ôn Noãn, đột nhiên cô bé nhớ lại vẻ mặt không vui của mẹ lúc sán.

"Khả Khả ~ hình hôm nay, mình làm mẹ không vui."

Khả Khả đang ăn ngon lành, đột nhiên bị Tiểu Noãn nói vậy, cô bé nói mấy chữ không rõ, "...ao... ậy?"

Ôn Noãn đem hết chuyện của buổi sáng kể cho bạn học Khả Khả nghe, Khả Khả nghe xong cũng trầm mặc một lát, sau đó nói với Ôn Noãn, "Mẹ mình cũng như vậy, đôi khi mình muốn đi tìm ba.... Mẹ cũng không vui."

Ôn Noãn có chút không hiểu, cô bé hỏi, "Tại sao lại vậy?"

Khả Khả buồn bã trả lời, "Bởi vì mẹ mình và ba đã ly hôn."

Ôn Noãn nghe xong cũng không ngờ được, mẹ cô bé và mẹ nhỏ cũng...

Sau đó, cô bé lại lắc đầu, không giống nhau!

"Chúng ta không giống nhau! Mình muốn cùng mẹ nhỏ ăn cơm, không phải ba!" Ôn Noãn nghĩ trong đầu "Mình không có ba! Cho nên tình cảnh của mình và Khả Khả và không giống nhau."

Cô bé lại nghĩ đến lời của bà ngoại, lại nói với Khả Khả, "Mẹ và mẹ nhỏ sẽ luôn tốt đẹp!"

Khả Khả nghe không hiểu, ngây thơ hỏi, "Tốt đẹp cái gì?"

Trong lòng Ôn Noãn cảm thán, Khả Khả quả nhiên là đứa con nít, cô bé nói với Khả Khả, "Ngoan ngoãn ăn cơm đi."

Khả Khả chớp chớp mắt, gật đầu, sau đó vùi đầu ăn cơm.

Về đến nhà, Ôn Lĩnh gọi điện thoại An Nhược, nói chuyện ăn đi ăn vào tối nay.

Kết quả cô vừa mới nói xong, An Nhược lại không nói gì, cô nghĩ rằng An Nhược không vui, cho nên muốn mở miệng giải thích, "Thật ra mình...."

Sau đó bị An Nhược cắt ngang, An Nhược cười chế nhạo, "Thật ra, cậu cũng muốn cùng đi ăn với Cố Dung Khanh chứ gì?"

An Nhược nói xong, Ôn Lĩnh tức giận, "Cậu nói bậy cái gì đó?"

Sao có thể được?

Cô giải thích, "Hôm nay, Ôn Noãn nằng nặc đòi nhất định phải ăn cơm với Cố Dung Khanh."

An Nhược nga một tiếng, sau đó nói, "Thật ra mình chả sao cả."

Ôn Lĩnh nghe được An Nhược nói vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy tối nay 6h, mình đến đón cậu."

"Được rồi, hôm nay đi ăn thịt nướng đi, con gái nuôi của mình thích."

Ôn Lĩnh cười sủng nịnh đáp, "Biết rồi, nghe cậu hết."

"Chị Ôn Lĩnh, chị đang yêu đương sao?"

Lâm Tự không biết từ khi nào đã thức dậy, đôi mắt còn buồn ngủ, nhìn Ôn Lĩnh...

Ôn Lĩnh giật mình, nhìn thoáng qua điện thoại, điện thoại còn chưa cúp, An Nhược ở bên kia cười thầm.

"Cứ như vậy đi." Nói xong cúp điện thoại.

Lâm Tự chớp chớp mắt.... Lại nói ra lời làm người khác kinh ngạc, "Hôm nay, chị đi hẹn hò à? Vậy để em đi đón Tiểu Noãn."

".... Không phải! Không có!" Ôn Lĩnh muốn giải thích, nhưng mà Lâm Tự đã đi lấy ly nước.... Cơ bản là không thèm nghe cô nói chuyện.

Thôi bỏ đi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.

Yêu đương sao, bây giờ đối với Ôn Lĩnh, cái chuyện này thật xa vời...

Cuộc hôn nhân với Cố Dung Khanh đối với Ôn Lĩnh là đã quá đủ rồi, cái chuyện hôn nhân hay tình cảm, thật sự cảm giác có chút sợ.

Trong cuộc hôn nhân kia, Cố Dung Khanh có vấn đề mà cô cũng có vấn đề.

Cho nên cô cảm thấy cứ duy trì ở trạng thái hiện tại là tốt rồi. Bởi vì có Ôn Noãn ở đây, cô và Cố Dung Khanh cũng không thể trở thành người xa lạ được, cho nên có khả năng cô là theo thói quen đi. Coi như thân phận của Cố Dung Khanh là vợ trước của cô là được rồi.

Mà vợ trước - Cố Dung Khanh lại không có chút buồn rầu nào, cô đang còn chìm đắm trong sự vui vẻ khi được đi ăn với Ôn Lĩnh và Ôn Noãn.

Cô đem quần áo chọn lui chọn tới, hỏi ý kiến của Cố mẹ rồi lại hỏi ý kiến Tiểu Hàng, đến cả Lương Mị cũng hỏi....

Cuối cùng, Tiểu Hàng nhịn không được nói, "Bà chủ thân mến, chị chọn một bộ quần áo thoải mái là được rồi."

Tiểu Hàng thật sự cạn lời với Cố Dung Khanh, tiết trời mùa đông, Cố Dung Khanh còn cho cô xem váy???

Phục thật!

Chọn quần áo từ 12h trưa đến 3h, thật may là Cố Dung Khanh cũng đã chọn được một bộ ưng ý.

Cô nghe theo ý kiến của Tiểu Hàng, mặc một cái áo khoác dài, kết hợp với áo sơ mi và quần rộng.

Lòng tràn đầy vui mừng chờ đến 6h xuất phát đến nhà hàng, chiều nay Ôn Lĩnh đã gửi địa chỉ qua tin nhắn cho cô.

Cô dừng xe ở bãi đậu xe xong, vừa mới đi vào cửa đã thấy được bức hình ba người ngồi vừa nói vừa cười, An Nhược ôm Ôn Noãn, Ôn Lĩnh còn tự nướng thịt cho hai người.

Cảnh tượng này rất ấm áp, ấm áp đến mức Cố Dung Khanh muốn bỏ về nhà.

Nhưng cô thật sự không cam lòng....

Cho nên vẫn đi vào.

Nhà hàng này rất nổi tiếng, có rất nhiều khách ở bên trong, lúc Cố Dung Khanh đi vào chủ quán có chút sửng sốt, nghĩ thầm hôm nay nhà hàng của hắn làm sao vậy? Một vị minh tinh mới tới, giờ thêm một người nữa???

"Cô là Cố Dung Khanh sao?"

Cố Dung Khanh gật đầu, sau đó bước chân ưu nhã đi đến bàn của Ôn Lĩnh, chào hỏi với An Nhược, An Nhược cười chào hỏi lại, "Xin chào tiền bối."

"Mẹ nhỏ ~ mẹ đến trễ nha ~" Ôn Noãn lại oán giận, cô bé nghĩ rằng mẹ lớn và mẹ nhỏ sẽ đến cùng nhau, nào ngờ một lúc sau Cố Dung Khanh vẫn còn chưa tới, cô bé thật sự rất đói.

"Vốn dĩ đợi chị đến, nhưng mà Ôn Noãn đói bụng." Ôn Lĩnh nhận ra khi Cố Dung Khanh nhìn một bàn đồ ăn, biểu cảm có chút mất tự nhiên vì vậy cô giải thích.

"Không sao." Cố Dung Khanh cười cười.

An Nhược lúc này cười nhạt một cái, nói với Ôn Lĩnh, "Không biết ảnh hậu Cố có quen ăn cái này không nữa."

Lời này nói ra, ai cũng cảm thấy xấu hổ, đặc biệt là Cố Dung Khanh.... Bởi vì cô rất ít khi ăn mấy cái này....

Nhưng mà cũng không phải bởi vì không thích, chính là... trong lòng có chút khó chịu.

Lúc cô chưa tới, thấy được ba người ngồi rất vui vẻ, vậy mà cô vừa đến thì Ôn Lĩnh trầm mặc, An Nhược nói chuyện rõ ràng là khiêu khích.

Còn nữa, ba người ngồi một bên, mà cô ngồi lẻ loi một bên, có chút không thích hợp, thậm chí còn dư thừa.

Đột nhiên, cô hối hận....

"Mẹ nhỏ ~ con đút mẹ ăn nè." Ôn Noãn gắp một miếng thịt, thổi một cái thật dài, sau lại há miệng kêu, "A ~"

Hốc mắt Cố Dung Khanh đột nhiên cay cay, những năm qua đến cuối cùng cô đã bỏ lỡ cái gì vậy? Con gái thì ngoan... còn có Ôn Lĩnh....

"Nhanh nè mẹ, a ~" Ôn Noãn không thấy Cố Dung Khanh phản ứng, liền thúc giục.

Cố Dung Khanh vén tóc qua một bên, đưa miệng đến gần, cắn miếng thịt mà Ôn Noãn đút cho cô.

"Ngon lắm."

An Nhược có chút nhìn không nổi, cô không thích Cố Dung Khanh không phải chỉ vì Kỷ Thần Hi, mà chính là vì Ôn Lĩnh. Nhìn bộ dạng Cố Dung Khanh hiện tại, làm cho cô càng không thích.

Cố Dung Khanh vẫn luôn bận rộn với sự nghiệp của bản thân mà xem nhẹ Ôn Lĩnh, cũng vì Kỷ Thần Hi và tai tiếng bay đầy trời, làm tổn thương Ôn Lĩnh.

Mà bây giờ ly hôn rồi còn làm như không có gì, đi ăn cơm cùng nhau.

Tại sao trước kia cô không phát hiện, da mặt Cố Dung Khanh cũng rất dày chứ?

Cô muốn nói cái gì đó, nhưng Ôn Lĩnh đã nhìn ra được biểu cảm của An Nhược, An Nhược đang nhìn chằm chằm Cố Dung Khanh, cô không sợ An Nhược nói cái gì quá đáng với Cố Dung Khanh.

Nhưng mà Ôn Noãn còn ở đây, cô không muốn Ôn Noãn nghe những lời không hay.

Vì vậy, ở dưới bàn cô kéo lấy tay An Nhược.

An Nhược quay đầu nhìn Ôn Lĩnh, ánh mắt Ôn Lĩnh đang nhìn Ôn Noãn ám chỉ, An Nhược hiểu rõ, cũng biết bản thân vừa rồi có chút xúc động.

Ôn Noãn vẫn đơn thuần không nhận ra được bầu không khí quái lậ này, cô bé nhanh chóng chạy qua ngồi xuống bên người Cố Dung Khanh, thật ra mọi cử chỉ của Ôn Lĩnh và An Nhược, Cố Dung Khanh đều thấy cả, cô cũng nhìn thấy Ôn Lĩnh kéo tay An Nhược.

Trong lòng thật sự không thoải mái, nhưng cô không có tư cách để nói cái gì cả.

Chỉ biết yên lặng đút Ôn Noãn ăn.

Sau khi ăn xong, Ôn Lĩnh muốn mang Ôn Noãn về nhà, nhưng mà Ôn Noãn lại chơi trò ăn vạ không buông tay Cố Dung Khanh.

Từ lúc ăn cơm đến bây giờ, Ôn Lĩnh cũng không nói với Cố Dung Khanh một lời, cái này làm cho lòng Cố Dung Khanh thật sự mất mát...

Cho đến khi Ôn Noãn lôi kéo nắm lấy tay cô không buông, Ôn Lĩnh mới lên tiếng, "Nếu trong thời gian này chị không có việc, thì mang Ôn Noãn về nhà mấy ngày đi."

Giọng nói xa cách khách sáo của Ôn Lĩnh, làm cho Cố Dung Khanh càng mất tự nhiên, chăm sóc con gái của mình....

Ôn Lĩnh lại dùng giọng điệu khách sáo với cô vậy sao?

Cô gật đầu, "Chị biết rồi."