Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 39



Cố Dung Khanh đi rồi, nhưng không ra khỏi khu nhà, cô đứng ở dưới nhà Ôn Lĩnh.

Cô cảm giác cơ thể cô không còn sức nữa.

Mỗi một câu Ôn Lĩnh nói, đều lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Ôn Lĩnh nói mệt rồi, Ôn Lĩnh ghê tởm cô, còn có cô như vậy.... Ôn Lĩnh sẽ không thích.

Cố Dung Khanh ngồi xổm xuống, cô nhịn không được mà khóc nữa, cô thực sự cảm thấy bản thân quá kém cỏi.

Ngay lúc, Cố Dung Khanh khóc nức nở, Lương Mị gọi điện thoại cho cô.

".... Alo...." Bởi vì khóc lâu lắm rồi, cho nên giọng nói Cố Dung Khanh cũng tiếng được tiếng mất, sau đó cô che miệng lại, muốn bình ổn lại tâm trạng, cô không nghĩ để Lương Mị nghe được gì.

Nhưng mà tiếng khóc của cô quá rõ ràng, cho nên Lương Mị đã nghe được.

Lương Mị và Lâm Tự còn ở khách sạn, cô vừa mới thức, cầm lấy điện thoại thì thấy tin nhắn lúc sáng Cố Dung Khanh nhắn cho cô.

[Lương Mị, em nghĩ rồi, mấy năm qua em đều dành thời gian cho công việc, mà bỏ qua quá nhiều thứ, em cũng mất đi nhiều thứ, em muốn dừng lại, em muốn tìm Ôn Lĩnh trở lại.]

Nhưng mà... bây giờ Cố Dung Khanh đang khóc thút thít là có chuyện gì xảy ra?

"Dung Khanh, em làm sao vậy?" Giọng nói của Lương Mị không có kiều mị như ngày thường, mà nghiêm túc lại ôn nhu. Thực ra cô là một người rất đáng tin cậy, mấy năm qua cô chỉ làm hai việc không đáng tin, một là yêu bạn gái cũ, một cái là yêu Lâm Tự, không đúng, còn thêm một cái chính là bạn trai cũ.

Còn lại thì cô vẫn là người mà Cố Dung Khanh có thể dựa vào.

Cho nên lúc Cố Dung Khanh nghe được giọng nói của Lương Mị, cũng có cảm giác An Nhược toàn, cô không khống chế nước mắt nữa, khóc thành tiếng với Lương Mị, "Em phải làm sao bây giờ a... Ôn Lĩnh... Ôn Lĩnh em ấy...." Cô có chút nói không nên lời, nghĩ đến những lời Ôn Lĩnh nói với cô, thì lòng cô lại càng đau.

Cô trước kia, tại sao lại xem nhẹ tình cảm của Ôn Lĩnh vậy chứ?

Cô đương nhiên đón nhận đường sự thích của Ôn Lĩnh, cũng tiếp thu Ôn Lĩnh yêu cô.

Sau đó, không kiêng nể gì mà tổn thương Ôn Lĩnh, làm cho Ôn Lĩnh buồn, làm cho Ôn Lĩnh thương tâm.

Bởi vì cô, bởi vì Kỷ Thần Hi, bởi vì cô vô tâm.

Cô trước nay không nghĩ đến, tình cảm sẽ làm con người thống khổ như vậy.

Có lẽ lời An Nhược nói đúng, cô là một người khi không được người ta ưu tiên nữa, thì sẽ như một con mèo xù lông.

Đã từng không sợ hãi gì cả, làm cho cô cảm thấy bản thân không có tình cảm với Ôn Lĩnh.

Cho rằng các cô ly hôn, có khả năng là Ôn Lĩnh không yêu cô.

Nhưng cô từng nghĩ vấn đề lại do chính bản thân cô, cô chỉ xem Ôn Lĩnh như một thói quen.

Lương Mị đợi một lát, không nghe được Cố Dung Khanh nói gì, chỉ nghe tiếng khóc, cô thật sự sốt ruột, "Dung Khanh, em nói chuyện đi, rốt cuộc là làm sao vậy?"

"Bây giờ, em đang ở đâu vậy?" Lương Mị lập tức đứng dậy mặc quần áo vào, Lâm Tự bị hành động của Lương Mị mà thức, mơ mơ màng màng hỏi, "Sao vậy chị?"

Lương Mị vội vàng mặc quần áo vào, cũng không thèm để ý đến Lâm Tự, Lâm Tự chớp chớp mắt, hỏi một lần nữa, "Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao lại gấp như vậy?"

Chờ cô mặc quần áo xong, cầm lấy điện thoại muốn nói chuyện tiếp với Cố Dung Khanh, thì Cố Dung Khanh đã ngắt điện thoại.

Cô tức giận liếc mắt một cái, Lâm Tự có chút uỷ khuất, sáng ra làm sao vậy?

Ngày hôm qua, bạn gái còn rất ôn nhu mà, hôm nay lại làm sao đây???

Lâm Tự có chút khó tiếp thu sự tương phản như vậy. Hôm qua, sau khi hai người xong, Lương Mị còn nằm ở trong lòng ngực cùng cô nói chuyện. Vốn định chờ bạn trai cũ về nước rồi sẽ gặp ba mẹ nói chuyện, kết quả Lương Mị không thể nhịn được mà nhớ đến Lâm Tự, cho nên cô đã giải quyết trước, cuối cùng thì ba mẹ Lương Mị cũng không có phản ứng gì lớn. Cư nhiên còn nói, hai ông bà còn cảm thấy hai người đó không đi được đến bước cuối cùng, còn đoán Lương Mị sẽ mang vợ về nhà.

Sau đó... cô liền hiến thân, cô cũng đâu biết kỹ thuật của Lương Mị lại tốt như vậy....

Nhưng mà bây giờ, con người này lại ném quần áo lên người cô, người này là người phụ nữ ôn nhu tối hôm qua sao?

"Em ngẩn người làm gì, còn không mau rời giường, trả phòng!"

Vẻ mặt Lâm Tự ngốc ngốc, nhanh chóng mặc quần áo vào, đi theo Lương Mị ra cửa.

Trả phòng xong, Lâm Tự hỏi Lương Mị có chuyện gì? Làm gì mà gấp như vậy, nhưng Lương Mị còn đang gọi điện thoại... không rảnh trả lời cô.

Lương Mị gọi cho Cố Dung Khanh vài cuộc gọi, mà Cố Dung Khanh không có tiếp, cô có chút sốt ruột, sau đó gửi tin nhắn thoại.

"Em cuối cùng làm sao vậy? Ở đâu vậy?"

"Làm sao mà không nghe điện thoại, có chuyện gì thì nói với chị đi."

Lâm Tự ở một bên nhìn, tức hộc máu nói, "Lương Mị, chị gọi điện thoại cho ai!"

Lâm Tự tức giận, Lương Mị rốt cuộc cũng nghe được lời nói của Lâm Tự, vì vậy liền đem chuyện của Cố Dung Khanh nói cho Lâm Tự nghe.

Lâm Tự là một người suy nghĩ rất kỹ lưỡng, cô suy nghĩ một lát rồi nói, "Em cảm thấy chị Dung Khanh, có khi đang ở nhà chị Ôn Lĩnh."

Lương Mị lúc này như bừng tỉnh, vừa rồi sốt ruột quá, căn bản không có thời gian tự hỏi, cô gõ đầu Lâm Tự một cái, "Sao em không nói sớm?"

Sau đó, vội vã đi, Lâm Tự đi sau lảm nhảm, "Chị sớm để ý nói cho em nghe thì không phải tốt rồi sao."

Thấy Lương Mị đã đi xa, cô chạy đuổi theo, "Aiz.. đợi em với!"

Cố Dung Khanh nghe thấy giọng nói của Lâm Tự, cô lập tức tắt điện thoại, cô quên mất hôm qua Lương Mị ở cùng Lâm Tự.

Lúc sau, Lương Mị gọi lại mấy cuộc điện thoại, gửi tin nhắn thoại cô cũng không trả lời.

Thôi bỏ đi, không cần làm phiền Lương Mị, nhiều năm vậy rồi, Lương Mị mới tìm được hạnh phúc của bản thân.

Nghĩ đến cái này, Cố Dung Khanh lại muốn khóc, Lương Mị cũng đã tìm được hạnh phúc của cô ấy rồi, mà hạnh phúc của cô lại do chính tay cô đánh mất.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

Từ ngày hôm đó, Ôn Lĩnh nói với cô, Ôn Lĩnh mệt rồi. Ngẫu nhiên nhớ đến cô sẽ khóc, ở trong chăn cắn răng mà khóc, thật ra cô cũng là một người nhát gan, cô thích những ngày sống có Ôn Lĩnh, cũng thích cái lúc hai người chưa ly hôn, sinh sống ở đây. Thật ra cô cũng có nhiều khuyết điểm, không biết làm gì cả, lại thích khóc, bận rộn làm việc để cho bản thân có thành tựu.

Cô sợ Ôn Lĩnh thấy cô vô dụng sẽ không ở lại bên cô.

Cái một chút thích Ôn Lĩnh, không biết từ khi nào lại càng lớn.

Sẽ lưu luyến, sẽ ỷ lại.

Lại lo được lo mất, cô sợ Ôn Lĩnh không thích cô, nhưng mà cô càng làm như vậy, Ôn Lĩnh lại càng không thích cô.

Lúc Lương Mị đến, nhìn thấy Cố Dung Khanh ngồi xổm ôm đầu gối, còn khóc như một đứa trẻ.

Cố Dung Khanh rất sợ lạnh, từ trước đến nay cô không thích mùa đông, đặc biệt là lúc tuyết rơi như bây giờ.

Lương Mị ôm lấy cô, thật sự ấm.

"Em... em thật sự làm sai rồi." Cố Dung Khanh ôm lấy Lương Mị, nghẹn ngào nói.

"Em không nghĩ đến, việc em thờ ơ, sẽ làm tổn thương đến em ấy, em không có không thích em ấy, em nhìn thấy em ấy ở bên người khác, em rất khó chịu...."

"Em từng cho rằng, bọn em sẽ bình bình đạm đạm đến hết đời, nhưng mà hiện tại...."

Lúc nghe Cố Dung Khanh nói lời này, Lương Mị cũng nén cảm xúc lại, Cố Dung Khanh a, khi nào lại yếu đuối như vậy?

Lúc trước, khi cô hỏi Cố Dung Khanh có thích Ôn Lĩnh không, Cố Dung Khanh còn nói không biết, nhớ tới là lại tức cái lồng ngực à.

Tức cô gái này sao lại trì độn, sao lại ngốc như vậy, nhưng mà bây giờ, nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Dung Khanh, lại đau lòng.

Ngay cả Lâm Tự đứng phía sau đó, hốc mắt cũng đỏ theo.

Từ trước đến nay, cô không nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy Cố Dung Khanh như vậy, bộ mặt này của hoàn toàn khác biệt với ảnh hậu Cố lúc trước.

Cô cho rằng Cố Dung Khanh dùng sự lạnh nhạt chà đạp tình yêu của Ôn Lĩnh.

Nhưng còn bây giờ thì sao, không thể nói Cố Dung Khanh không yêu, chỉ là tình yêu của cô ấy quá mức bình đạm, bình đạm như nước, làm cho người ta không nhìn ra được, có khả năng chính bản thân Cố Dung Khanh còn không biết được, có chút thích, có chút yêu, biến thành một thói quen, cũng trở lại một loại sinh hoạt.

Cố Dung Khanh có thể là người như vậy, cô ấy không phải không thích Ôn Lĩnh, thậm chí là rất Ôn Lĩnh, nhưng bởi vì thờ ơ cho nên mới đả thương người khác.

Cô nhìn không được, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhà Ôn Lĩnh.

Lại nhìn thấy ở bên cửa sổ có một người đang nhìn xuống vị trí của Cố Dung Khanh.

"Ôn Lĩnh, cô ấy khóc cũng lâu lắm rồi." Sau khi Cố Dung Khanh đi không lâu, An Nhược đã đứng bên cửa sổ nhìn, Cố Dung Khanh ở đó khóc chắc cũng sắp cả tiếng rồi. Bên ngoài tuyết đang rơi, cô phải nói cho Ôn Lĩnh nghe.

Ôn Lĩnh ôm Ôn Noãn ngồi trên sô pha, đang định dỗ Ôn Noãn ngủ.

Chẳng bao lâu, Ôn Noãn đã ngủ rồi, Ôn Lĩnh ôm cô bé đi về phòng.

Lấy sự hiểu biết của cô với Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh sẽ không phải là người tuyệt tình như vậy. Mặc dù không nói lời nào, cũng không nhìn Cố Dung Khanh một cái, nhưng cô biết, Ôn Lĩnh người này rất dễ mềm lòng, làm bộ nhẫn tâm vậy đó nhưng ai biết làm bộ đến khi nào.

Mà cả bản thân cô cũng rất mâu thuẫn nha, tâm cũng mềm.

Nhìn thấy Cố Dung Khanh như vậy, cô lại nhịn không được mà muốn nói giúp cho Cố Dung Khanh....

"Thật ra, con người Cố Dung Khanh cũng rất kỳ lạ, lúc hai người ở bên nhau, sao có thể không nhận được bản thân thích người khác chứ?"

"Cô ấy nói có khả năng thích cậu, chắc chắn là thích cậu rồi."

"Còn nữa, cô ấy cũng nói là không thích Kỷ Thần Hi rồi còn gì."

"Cô ấy từng nói không thích cậu sao?"

Ôn Lĩnh ngồi chơi điện thoại không để ý đến An Nhược.

An Nhược thò mặt lại gần Ôn Lĩnh nói, "Thật ra mình biết cậu, tính tình rất tốt, không thích tức giận, nhưng đã giận rồi thì rất dai."

Nói xong cái này, Ôn Lĩnh có phản ứng lại.

Trừng mắt một cái.

Sau đó tiếp tục xem điện thoại, không để ý đến An Nhược.

An Nhược cảm thấy bộ dáng này của Ôn Lĩnh cũng nhàm chán, lại nằm bò trên cửa sổ.

Chẳng bao lâu, cô thấy Lương Mị và Lâm Tự đến.

Sau đó, Cố Dung Khanh đã bị Lương Mị đón đi.

Cô vẫn là người tình báo cho Ôn Lĩnh, cho đến khi Cố Dung Khanh được Lương Mị đưa đi rồi, Ôn Lĩnh mới bỏ điện thoại xuống, đi về phòng.

An Nhược thở hắc một cái, cô biết cô gái này lại mềm lòng nữa rồi, trong lòng căn bản là không buông bỏ được Cố Dung Khanh, vậy còn tra tấn nhau cái gì nữa a?

Hôm nay, cô vốn định về nhà, nhưng mà với tình cảnh giờ thì suy nghĩ lại.

Sau khi Lâm Tự về nhà, cô lại diễn một vở nữa, bởi vì trên cổ Lâm Tự có một cái dâu tây nha.

"Tối hôm qua tốt đẹp quá ha, bạn nhỏ."

Lời An Nhược mới nói, làm cho Lâm Tự ngốc ngốc, sau đó chớp chớp mắt, tỏ vẻ cô không hiểu cô bạn kia đang nói cái gì, sau đó cô thấy tầm mắt người đang nhìn cổ cô.

Chết mẹ! Trong lòng Lâm Tự hốt hoảng, đột nhiên nghĩ đến đêm qua Lương Mị càng quấy trên người cô, nhanh tay che cái cổ lại rồi chạy về phòng.

Để An Nhược ở lại một mình trong phòng khách cười thích thú, cười xong đột nhiên trong đầu có chút phiền muôn.

Nhỏ như Lâm Tự còn có bạn gái, mà cô đã sống 30 năm trên đời rồi, vẫn còn yêu thầm, hơn nữa cái yêu thầm này xác định là không có kết quả tốt rồi.