Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 40



Ngày hôm sau, An Nhược cuối cùng cũng chịu rời khỏi nhà Ôn Lĩnh. Bận rộn xong mấy ngày cuối năm sẽ về quê đón Tết Âm Lịch. Nhà cô cách thủ đô không xa lắm, cho nên mấy năm nay cô cũng muốn ba mẹ dọn đến đây ở, nhưng mà ba mẹ cô lại sống chết không chịu đi, nói ở quê vẫn thoải mái hơn, hàng xóm cũng quen biết lâu năm, có đến thủ đô ở thì cô cũng bận rộn căn bản cũng không rảnh để lo cho hai người.

Vì vậy, An Nhược từ bỏ ý định đó, mỗi năm về nhà sẽ ở nhà lâu hơn một chút, cho nên Tết Âm Lịch cô đều về nhà.

Trước khi đi, An Nhược ôm lấy Ôn Noãn âu yếm nửa ngày, Ôn Noãn rất nghe lời, An Nhược nói đi nói lại phải nhớ mẹ nuôi, sang năm sau mẹ nuôi sẽ mang Ôn Noãn ra ngoài chơi, An Nhược nói cái gì thì Ôn Noãn gật đầu cái đó, mẹ nuôi đối với cô bé rất tốt, cô bé cũng nhận thức được việc ấy.

Cô bé cũng bịn rịn, vừa mới nghe mẹ nuôi phải đi rồi nước mắt xém chút nữa là rơi ra rồi, nhưng mà sau khi bị An Nhược tra tấn nửa ngày, Ôn Noãn chỉ biết chết lặng.

"Thôi được rồi đó." Ôn Lĩnh nhìn thấy con gái bị tra tấn nhìn thôi cũng đã xót rồi, An Nhược rất thích Ôn Noãn, Ôn Lĩnh biết việc đó, nhưng mà không thể nào mỗi lần sắp phải xa cách thì lại lải nhải không thôi.

Ngay cả Lâm Tự cũng chết lặng dùm Ôn Noãn, lúc ban đầu cô còn nghĩ An Nhược thật tốt với Ôn Noãn, nhưng mà cái kiểu bịn rịn này, lặp đi lặp lại n lần, cô cũng cảm thấy phiền nữa, Tiểu Noãn thật đáng thương, phải cố gắng chịu đựng cái tình yêu này.

"Mình đang cùng với con gái mình chào tạm biệt nhau, cậu ý kiến cái gì?" An Nhược không vui, giấy tiếp theo nước mắt cô sắp chảy ra rồi, bầu không khí tốt đẹp đã bị Ôn Lĩnh phá huỷ trong giây lát.

Ôn Lĩnh thở dài bất đắc dĩ, đôi khi An Nhược như một đứa trẻ, cô an ủi An Nhược, "Qua Tết là có thể gặp mặt nhau rồi mà."

An Nhược không nói chuyện.

"Qua Tết nếu cậu có thời gian thì hãy nói, chúng ta đi ra ngoài chơi được không?"

Lúc nói ra lời này, An Nhược cười hắc hắc, giống như đang chờ câu nói này vậy.

"Chị Ôn Lĩnh, qua Tết không phải chị bận cho bộ phim mới à?"

"..... Ôn Lĩnh, cậu... cái đồ lừa đảo này."

An Nhược vờ làm bộ dạng bị người ta lừa gạt, sau đó rơi vài giọt nước mắt, "Mình còn đang suy nghĩ có nên quay lại sớm không, nào ngờ cậu lại lừa gạt mình."

Ôn Lĩnh trừng mắt với Lâm Tự một cái, giải thích, "Không có mà. Trước khi bận rộn, mình muốn mang Tiểu Noãn ra ngoài chơi một chuyến."

Ôn Lĩnh sợ năm sau cô bận rộn, không có thời gian đưa Ôn Noãn đi chơi. Trước khi qua năm mới, cô sẽ sắp xếp công việc ổn thoả. Sau đó trải qua một cái Tết thật vui vẻ, mẹ và dì Lâm cũng sẽ bay qua thủ đô. Cô còn đang định khuyên hai người đó chăm sóc Ôn Noãn giúp cô, bởi vì sau đó cô thực sự không có thời gian chăm sóc cho Ôn Noãn.

Nghe thấy Ôn Lĩnh giải thích như vậy, An Nhược mới yên tâm, còn nói cô sẽ tranh thủ trở lại thủ đô sớm.

Lúc ra khỏi cửa, An Nhược cũng không bảo Ôn Noãn và Ôn Lĩnh đi ra tiễn cô, cô cười nói, "Mình chỉ đi về nhà thôi mà, cậu đừng có khách sáo như vậy. Bên ngoài rất lạnh, đừng để Tiểu Noãn bị lạnh."

Ôn Lĩnh có chút xấu hổ, làm gì có đạo lý khách đi về mà không ra tiễn chứ?

"Để Lâm Tự tiễn mình được rồi, cậu và Tiểu Noãn đừng đi ra ngoài."

An Nhược nói xong, không chờ Ôn Lĩnh trả lời, đã lôi kéo Lâm Tự đi ra ngoài.

Lâm Tự bị An Nhược doạ, chỉ là ra khỏi cửa thôi mà, làm cái gì mà lôi kéo dữ vậy.

Xuống dưới lầu, An Nhược mới thả tay Lâm Tự ra.

Lâm Tự cảm thấy An Nhược có gì đó không đúng, cô xoa xoa chỗ tay bị An Nhược nắm đau nói, "Aizz... chị An Nhược, chị có phải có chuyện muốn nói với em không a?"

"Chị đây muốn dặn dò em mấy câu, ngày hôm qua... Cố Dung Khanh đến đây, em cũng thấy rồi đó."

Lâm Tự gật đầu, An Nhược tiếp tục nói, "Thật ra chị rất lo lắng cho Ôn Lĩnh, đừng nhìn dáng vẻ làm như không có gì của cô ấy mà tưởng không sao cả, cái thái độ từ bỏ Cố Dung Khanh ấy. Hừ... chị đây đã biết cô ấy hơn mười năm rồi, có khả năng bản thân Ôn Lĩnh cũng không biết chị hiểu cô ấy bao nhiêu đâu."

"???" Lâm Tự chớp chớp mắt, không hiểu An Nhược đang nói cái gì.

"Chị An Nhược, chị có gì thì nói thẳng ra đi."

An Nhược vốn dĩ định lừa tình một phen, nào ngờ bị Lâm Tự làm cho nghẹn, tức giận mà liếc một cái.

"Chị muốn nói, đừng nhìn bề ngoài Ôn Lĩnh không có việc gì, nhưng mà trong lòng cô ấy còn chưa buông được, chị có cảm giác, bây giờ Ôn Lĩnh đang bị đả kích, giống như Cố Dung Khanh vậy, cũng bị đả kích."

"Em vẫn không hiểu chị muốn nói cái gì."

"Chính là.... Không phải bây giờ em đang quen mới Lương Mị à? Nếu Cố Dung Khanh có xảy ra chuyện gì thì em chắc hẳn cũng biết, em tự lượng mà làm..."

"Em tự lượng mà làm...." Lâm Tự cảm thấy lời của An Nhược, cô có chút hiểu lại không hiểu.... Cô quen Lương Mị, đối với Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh có tác dụng gì cơ chứ?

An Nhược thở dài, chả lẽ cô phải nói huỵt toẹt ra vậy sao? Người cô ghét nhất chính là Cố Dung Khanh a, làm sao có thể cùng Cố Dung Khanh nói chuyện chứ?

Không đúng, không phải cô thay Cố Dung Khanh nói chuyện, chỉ là Ôn Lĩnh làm cô lo lắng, từ trước đến giờ chỉ có một tình yêu là Cố Dung Khanh, người khác có thể không biết nhưng cô biết rất rõ những gì mà ol đã làm cho Cố Dung Khanh. Muốn nói không yêu nữa sao? Mười năm đó nha, làm sao có thể nói không yêu là không yêu được.

Hôm qua, cô nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của Cố Dung Khanh, trong lòng cô cũng cảm động.

Cố Dung Khanh, còn người thật ra cũng rất kỳ cục.

Với cái EQ hơi hỗn của Cố Dung Khanh. Nếu không phía sau cô ấy có Ôn Lĩnh, có Vạn Dương, có khi vừa mới tốt nghiệp đã thất nghiệp rồi.

Ôn Lĩnh không muốn để Cố Dung Khanh biết những chuyện phía sau.

Ảnh hậu Cố, nữ thần lạnh lùng, kiêu ngạo. Những cái này cũng có một tay Ôn Lĩnh xây dựng lên.

Ôn Lĩnh có bao nhiêu không thích có liên quan đến Hứa gia, cô là người biết rõ.

Người nhà Hứa gia rất quan tâm đến Ôn Lĩnh, nhưng mà Ôn Lĩnh không muốn giao tiếp với họ, khép mình trong thế giới mà cô ấy muốn.

Nhưng vì Cố Dung Khanh....

Ở một khía cạnh nào đó, An Nhược cảm thấy, Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh rất xứng đôi. Một người thì không xuất đầu lộ diện, nhốt bản thân ở trong nhà, chìm đắm trong tình yêu của bản thân, vì Cố Dung Khanh mà trả giá mười năm. Lúc trước, Ôn Lĩnh từ chức không làm việc nữa, cô đã từng khuyên qua nhưng Ôn Lĩnh lại không nghe. Muốn phân tích cho Ôn Lĩnh cái đúng cái sai, nhưng mà không biết Cố Dung Khanh đã rót hồn mê dược gì nữa.

Mà Cố Dung Khanh đối với việc này lại không biết cái gì cả. Cô ấy chỉ dựa vào sở thích của bản thân và chiến đấu trong cái vòng không hề đơn giản, lăn lê bò lết hơn mười năm, đạt được thành tựu của bản thân. Trong đó cũng có phân nửa công lao của Ôn Lĩnh.

Mà Ôn Lĩnh lại chỉ cần Cố Dung Khanh ở bên cạnh là đủ.

Nhiều năm trước, khi Ôn Noãn mới một hai tuổi, Cố Dung Khanh vừa mới đạt được ảnh hậu, cô và Ôn Lĩnh đã cãi nhau một trận lớn. Ôn Lĩnh trở thành người mà cô thật sự không thể hiểu được nữa, Ôn Lĩnh chấp nhận làm một bà nội trợ trong gia đình, như vậy là đủ rồi.

Cô kích động muốn đi mắng Cố Dung Khanh, mà Ôn Lĩnh lại ngăn cản cô, chỉ nói một cậu, "Mình muốn chị ấy ở bên cạnh mình thôi."

Cô đã từng cho rằng quan niệm tình yêu của Ôn Lĩnh rất dị dạng.

Mà bây giờ, cô cảm thấy không chỉ có quan niệm tình yêu của Ôn Lĩnh dị dạng.

Mà Cố Dung Khanh càng dị dạng hơn!

Vậy bây giờ, cô nên nói với Lâm Tự như thế nào đây? Cô sợ sẽ có một ngày Ôn Lĩnh hối hận, Cố Dung Khanh lại trở về Cố Dung Khanh như trước kia.

Với tính cách của hai người, cô cũng sẽ không ngạc nhiên nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Cô nhìn thôi cũng đã thấy đau lòng, nhưng mà cô biết phải làm sao đây? Cô chỉ không đành lòng nhìn thấy Ôn Lĩnh bị tổn thương lần nữa.

Lúc trước, cô ghét Cố Dung Khanh, là vì có quan hệ mờ ám với Kỷ Thần Hi.

Sau đó thì cô ghét vì nhìn thấy bạn thân của mình một lòng một dạ với Cố Dung Khanh, trong lòng cô rất chua xót a.

Nếu Cố Dung Khanh là người tốt, thì cô không nói làm gì.

"Vì vậy, chị An Nhược... chị muốn em tác hợp cho hai người đó sao?" Lâm Tự suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy vấn đề An Nhược đang muốn nói chính là cái này.

Nào ngờ An Nhược nghe xong lại giật mình, cô muốn phủ nhận, cô làm sao có thể tác hợp cho Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh chứ.

Nhưng mà... hình như... ý của cô cũng giống vậy mà?

"Cái này... mà thôi, em tự lượng mà làm đi."

Người quản lý của An Nhược đã đến đón cô, cô vội vàng đi.

Lên xe, An Nhược còn vẫy tay với Lâm Tự, "Chị đi đây..."

Để lại Lâm Tự với ngổn ngang một đống suy nghĩ.

Ủa... đến cuối cùng thì có phải như cô nghĩ không a???

Ôn Lĩnh cảm thấy An Nhược thật kỳ lạ, không cho cô tiễn xuống nhà, còn cố tình bảo Lâm Tự đi, rồi lúc Lâm Tự vào lại nhà, cũng trở nên kỳ lạ luôn.

Cô hỏi Lâm Tự bị làm sao, Lâm Tự cũng không nói.

Thôi cô không thèm hỏi nữa, nếu có chuyện gì thì Lâm Tự cũng tự nói với cô. Không nói thì thôi, chắc cũng chả có chuyện gì quan trọng.

An Nhược đi rồi, cô bận cả tháng, có một số việc cô không hiểu, căn bản đều dựa vào Hứa Triết cả, Hứa Triết bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó, chọn địa chỉ hay đăng ký giấy phép, đều là Hứa Triết giúp cô làm.

Thật ra thì cô nhờ Hứa Triết giúp đỡ cũng không có gì sai cả, trước đây cô ở nhà chăm sóc con mấy năm trời, giờ cái gì cũng không hiểu. Cho nên Hứa Triết làm gì thì cô làm đó thôi.

Cho nên việc chăm sóc Ôn Noãn cô đều giao cho Lâm Tự.

Nhưng mà Ôn Lĩnh cũng rất chu đáo, biết Lâm Tự và Lương Mị vừa với yêu đương, cuối tuần cô sẽ đưa Ôn Noãn đến Cố gia, để cho Cố Dung Khanh chăm sóc.

Nhưng mà cô sẽ không đụng mặt Cố Dung Khanh, lịch làm việc của Cố Dung Khanh cô rõ như lòng bàn tay. Nếu cuối tuần, Cố Dung Khanh ở nhà thì cô gọi điện thoại nói bản thân không có thời gian nhờ Cố mẹ đi đón Ôn Noãn giúp cô. Cố mẹ sẽ lập tức đi đón Ôn Noãn, đương nhiên cũng sẽ có lúc cô không biết là Cố Dung Khanh đón hay là Cố mẹ đón.

Mỗi lần Ôn Noãn về nhà, cũng sẽ hỏi cô khi nào mới có thể ở chung với mẹ nhỏ.

Chuyện ly hôn, cô không muốn gạt Ôn Noãn, nhưng cũng không muốn làm con gái tổn thương.

Bây giờ, Ôn Noãn đã biết cô và Cố Dung Khanh ly hôn, nhưng cụ thể ly hôn có nghĩa gì, thì Ôn Lĩnh nghĩ Ôn Noãn vẫn chưa biết.

Nào ngờ có một ngày, lúc cô đi đón Ôn Noãn, phát hiện Ôn Noãn khóc.

Ôn Lĩnh nhanh chóng ôn lấy Ôn Noãn dỗ dành, "Bảo bối, sao con lại khóc?"

"Mẹ ơi. Hôm nay, Khả Khả nói với con, mẹ cậu ấy bảo cậu ấy từ nay về sau không được đề cập đến ba cậu ấy nữa."

"Cậu ấy nói ba cậy ấy sắp kết hôn, cậu ấy có em trai, ba không phải chỉ là ba của cậu ấy nữa."

"???"

"Mẹ ơi, mẹ và mẹ nhỏ ly hôn, về sau con không thể nhắc đến mẹ nhỏ sao?"

Cô muốn giải thích, nhưng mà Ôn Noãn đã khóc thật lớn, bộ dáng rất đáng thương, "Về sau, con cũng sẽ có em trai hay em gái sao mẹ?"

"Bảo bối yên tâm, mặc kệ ra sao, mẹ và mẹ nhỏ đều là mẹ của con."

"Thật vậy sao?" Ôn Noãn không khóc, đôi mắt đáng thương uỷ khuất nhìn cô.

Ôn Lĩnh sờ sờ đầu Ôn Noãn nói, "Đừng lo lắng."

Ôn Noãn nhớ Cố Dung Khanh. Thật ra trong lòng, Ôn Lĩnh cũng rất buồn, nhưng mà làm sao bây giờ? Cũng bởi vì từ khi Ôn Noãn còn nhỏ, đã nói với cô bé, mẹ nhỏ rất yêu Ôn Noãn, chỉ là mẹ nhỏ rất bận, mẹ nhỏ yêu Ôn Noãn như mẹ yêu Ôn Noãn vậy.

Còn em trai hay em gái, thôi quên đi, khó mà có được.