Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 2: Cô ta không nhận sai thì không cho cô ta đứng dậy



“Bạc Minh Thành?”1

Dù cho đã biết trước anh sẽ không bảo vệ mình, thế nhưng khi tay anh thật sự đè lên vai cô, trái tim Thẩm Thanh Ngọc vẫn đau đớn như ngàn chiếc dao đâm vào.

Đây là người đàn ông cô không màng tất cả, bỏ mặc người thân để kết hôn cùng anh, cô cứ nghĩ rằng thời gian ba năm đó dù trái tim có lạnh giá đến đâu cũng sẽ được sưởi ấm.

Thẩm Thanh Ngọc bị Bạc Minh Thành bắt quỳ trên đất, đầu gối cô đau đớn, thế nhưng dù có đau đến mức nào cũng không thể so sánh được với nỗi đau trong lòng cô lúc này.

Cô ngẩng đầu nhìn Bạc Minh Thành đang đứng bên cạnh, đôi mắt của người đàn ông ấy lạnh lùng, tàn nhẫn, đôi môi mỏng mím chặt như một mũi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim Thẩm Thanh Ngọc.

Cô thật quá ngây thơ.

“Thẩm Thanh Ngọc, cô đã biết sai chưa hả?”

Nghe thấy giọng nói của ông nội Bạc, Thẩm Thanh Ngọc nhìn về phía ông ta, dựng thẳng lưng, nói: “Con không đẩy chị ấy, con không biết mình sai chỗ nào.”

Thẩm Thanh Ngọc vừa mới dứt lời, ông nội Bạc lập tức giơ tay ném thẳng bình hoa trên bàn xuống trước mặt cô.

Chiếc bình hoa rơi xuống đất vỡ tan tành thành từng mảnh, những mảnh vỡ đập vào tay Thẩm Thanh Ngọc, xẹt qua mu bàn tay cô, tay cô rách đến chảy máu.

“Vẫn còn không biết hối cải! Cô không xứng đáng quỳ trong từ đường nhà họ Bạc, làm bẩn nền nhà của nhà họ bạc chúng tôi! Kéo cô ta ra ngoài, để cô ta quỳ ở ngoài đó, quỳ đến khi nào cô ta biết nhận sai thì mới thôi!”

Ông nội Bạc nói xong, quay sang nhìn Bạc Minh Thành: “Tìm người trông chừng cô ta cho ông! Cô ta không nhận sai thì không cho cô ta đứng dậy!”

Ông nội Bạc giận dữ bỏ đi, Tần Minh Tú liếc nhìn Bạc Minh Thành rồi đi đến trước mặt Thẩm Thanh Ngọc: “Thẩm Thanh Ngọc, con cứ đứng lên trước đã, do ông nội quá giận dữ nên mới vậy thôi.” Người duy nhất trong nhà họ Bạc đối xử tốt với Thẩm Thanh Ngọc chỉ có Tần Minh Tú.

Bà ấy là một người lương thiện, bà cảm thấy dù Thẩm Thanh Ngọc có thế nào đi chăng nữa thì cũng đã được gả vào nhà họ Bạc rồi.

Bạc Minh Tâm đứng bên cạnh chế nhạo: “Mẹ, dù sao thì ông nội con cũng nói rồi, nếu Thẩm Thanh Ngọc không nhận lỗi thì không được đứng dậy. Mẹ đừng can dự vào chuyện này nữa!”

Từ trước đến nay, Bạc Minh Tâm vẫn không ưa Thẩm Thanh Ngọc, khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc gặp đen đủi, cô ta nói xong vội vàng kéo Tần Minh Tú rời đi.

Tần Minh Tú thở dài nhìn về phía Bạc Minh Thành vẫn luôn im lặng từ đầu đến giờ: “Minh Thành, con có nghĩ thế nào thì Thẩm Thanh Ngọc cũng là vợ của con 3 năm nay rồi, kể cả con bé không có…”

Bạc Minh Thành lạnh lùng nhìn Tần Minh Tú: “Con không có một người vợ tâm địa độc ác như vậy!”

Cả người Thẩm Thanh Ngọc run lên, cô biết cô không còn cần phải giải thích nữa, anh đã sớm xác định cô là loại người như vậy rồi.1

Nói xong, Bạc Minh Thành đứng thẳng người, lạnh lùng nói một câu vô cùng tàn nhẫn: “Thẩm Thanh Ngọc, cô tự giải quyết mọi việc đi.”

Hay cho câu tự giải quyết mọi việc!”

Nghe tiếng bước chân anh càng lúc càng đi xa, dần dần Thẩm Thanh Ngọc cũng nghe thấy trong trái tim cô như có thứ gì đó đang rạn nứt.1

Không bao lâu sau khi Bạc Minh Thành rời đi, hai người giúp việc nhà họ Bạc đi đến chỗ cô: “Mợ hai, cậu hai nói mợ đi ra bên ngoài quỳ ạ.”

Sau khi nói xong, hai người giúp việc nhìn nhau, sau đó trực tiếp kéo Thẩm Thanh Ngọc ra khỏi đại sảnh từ đường, ấn mạnh lên vai cô, bắt cô phải quỳ xuống một lần nữa.

Thẩm Thanh Ngọc chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như vậy, cô ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hai người giúp việc trước mặt: “Các người dám đối xử như vậy với tôi à!”

Thế nhưng hai người giúp việc cũng không coi trọng lời cô nói: “Mợ hai quỳ tử tế vào! Ông nội Bạc đã nói rồi, trừ khi mợ thừa nhận sai lầm, nếu không mợ hai nhất định phải quỳ ở đây cả đêm nay! Mợ hai nên an phận chút đi, mợ làm tốt thì tôi mới sống tốt được, mọi người cùng có lợi!”

Lúc này, bỗng nhiên trời nổi tiếng sấm, sớm không đến muộn không đến, một cơn mưa lớn bất ngờ ập đến.1

Hai người giúp việc cũng sửng sốt đôi chút, sau khi lấy lại tinh thần, bọn họ nhanh chóng quay vào từ đường, để lại một mình Thẩm Thanh Ngọc quỳ ở đó.1