Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 290: Em không muốn biết sao?



Thẩm Thanh Ngọc quen Trần Ánh Nguyệt nhiều năm như vậy, từ ánh mắt của cô ấy thôi là cô đã có thể nhận ra cô ấy có đang chột dạ hay không, có phải đã làm chuyện thẹn với lòng hay không.

Nghẹn lời, Trần Ánh Nguyệt không làm gì thẹn với lòng hay chột dạ à.

Thẩm Thanh Ngọc ‘hừ’ một tiếng: “Nói chuyện thì vuốt thẳng đầu lưỡi của cậu đi rồi hẵng nói! Tranh thủ bây giờ tâm trạng tớ tốt, cậu thẳng thắn thì được khoan hồng.”

Trần Ánh Nguyệt cố gắng chuyển đề tài: “Hôm nay có chuyện gì vui à Tiểu Ngũ, nói ra cho tớ vui chung với?”

“Cũng không có gì, trị được một người thôi.”

Thẩm Thanh Ngọc nói xong, như cười như không nhìn cô ấy: “Cậu thật sự không nói thật à?”

Trần Ánh Nguyệt không chịu nổi ánh mắt này của cô, trông hệt như có thể nhìn thấy tận đáy lòng người ta.

Thẩm Thanh Ngọc cứ thế nhìn cô ấy, Trần Ánh Nguyệt lập tức sợ hãi: “Tớ nói thật, cậu không đánh tớ chứ?”

Thẩm Thanh Ngọc bị chọc tức mà bật cười: “Cậu không nói thật thì có thể tớ sẽ đánh cậu đấy, nói.”

Trần Ánh Nguyệt nhìn Đàm Anh Phương: “Tiểu Ngũ, thực ra thì... ly vừa rồi cậu uống không phải Thủy Trung Nguyệt mà là gọi là ‘Thiên đường nhân gian’.

“À, nhưng cũng ngon mà.”

Thẩm Thanh Ngọc nói xong rồi lại nhấp một ngụm.

Trần Ánh Nguyệt cắn răng: “Thiên đường nhân gian, cái tên nói lên tất cả, Tiểu Ngũ, cậu hiểu không?

Thủy Trung Nguyệt thật sự chẳng có nồng độ gì đâu, ngon mà không say, nhưng ở ‘Mây’, Thiên đường nhân gian còn có cái tên khác là ‘Một ly giải nghìn sầu’ hoặc là ‘Một ly kiếm tình duyên’.”

Thẩm Thanh Ngọc vừa uống xong hai ly ‘Thiên đường nhân gian’: “...”

“Thế nên ý của cậu là hai ly rượu mà tớ uống có nồng độ rất cao?”

Trần Ánh Nguyệt biết mình làm sai, không dám nói gì, cúi gằm đầu như gà mổ thóc:”Đúng vậy.”

Cô ấy nhìn Thẩm Thanh Ngọc, yếu ớt bổ sung một câu: “Hơn nữa còn là rượu trộn.”

Thẩm Thanh Ngọc giận quá hóa cười: “Trần Ánh Nguyệt, cậu giỏi lắm!”

Thảo nào bây giờ cô thấy hai má nóng ran.

Trần Ánh Nguyệt không dám nhìn ánh mắt đó của Thẩm Thanh Ngọc: “Hay là giờ tớ đưa cậu về nhé Tiểu Ngũ?”

Thẩm Thanh Ngọc vẫn còn ý thức, men rượu vẫn chưa xộc lên, cô lạnh lùng nhìn Trần Ánh Nguyệt: “Vậy cậu còn không gọi tài xế giúp tớ?”

Trần Ánh Nguyệt nghe thấy câu này của cô, sững người rồi hỏi: “Mạnh vậy sao Tiểu Ngũ, đến cả gọi tài xế mà cậu cũng không gọi được luôn?”

Thẩm Thanh Ngọc cười véo má cô ấy: “Bớt nói nhảm đi, tớ thấy hơi nóng, men rượu sắp ngấm rồi.”

Trần Ánh Nguyệt vội lấy điện thoại ra gọi tài xế, gọi xong, cô ấy lại ‘ân cần’ đưa Thẩm Thanh Ngọc ra khỏi ‘Mây’, đợi tài xế đến.

Nhưng, Bạc Minh Thành còn đến trước cả tài xế.

“Thẩm Thanh Ngọc, chúng ta nói chuyện.”

Trần Ánh Nguyệt cau mày: “Tiểu Ngũ chẳng có gì để nói với anh hết, phiền anh Bạc đừng chắn đường, chúng tôi đang đợi người!”

Trần Ánh Nguyệt như ăn ớt, Bạc Minh Thành khẽ cau mày nhưng không nói gì, chỉ nhìn Thẩm Thanh Ngọc.

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, khẽ cười nói: “Tôi thấy giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả.”

“Chuyện buổi tối bốn năm trước, cô không muốn biết sao?”

Trần Ánh Nguyệt không biết chuyện buổi tối bốn năm trước: “Buổi tối bốn năm trước gì, Tiểu Ngũ, anh ta đang nói gì vậy?”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn Trần Ánh Nguyệt: “Cậu vào trong đi, tớ về đến nhà sẽ nói với cậu.”

Trần Ánh Nguyệt muốn nói không cần, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Ngọc, Trần Ánh Nguyệt lườm Bạc Minh Thành rồi cuối cùng vẫn nghe lời Thẩm Thanh Ngọc, xoay người đi vào trong.

Ở cửa quán bar xe cộ qua lại, không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

“Tôi uống rượu, không thể lái xe.”

Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, nói thẳng.

“Ừm, tôi lái.”

Bạc Minh Thành đáp một tiếng: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”

Thấy anh đưa tay ra, Thẩm Thanh Ngọc hơi sững sờ, nhớ lại vài chuyện xưa.

Nhưng cô nhanh chóng hoàn hồn: “Đi xe anh đi.”

Bạc Minh Thành nhìn cô: “Được.”