Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 40: Làm sao, cậu cũng muốn theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc à?



Chiếc xe màu xanh lam rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt, Châu Du Dân nhíu mày: "Sao trước đây mình không phát hiện ra Thẩm Thanh Ngọc cũng có cá tính như thế này nhỉ?"

Trần Ánh Nguyệt đang chuẩn bị rời đi đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta rồi nói: "Vì trước đây anh bị mù chứ sao nữa."

Nói xong, cô ấy lướt qua người Bạc Minh Thành, trước khi hoàn toàn rời khỏi đó còn không quên hừ một tiếng.

Cũng đúng thôi, ai bảo cô là bạn thân của Trần Ánh Nguyệt cơ chứ, mà cô ấy không phải là người hay nhường nhịn giống cô, vì thế trong mắt cô ấy Bạc Minh Thành luôn là một tên đáng chết.

Trần Ánh Nguyệt lại lườm Châu Chu Dân một cái rồi mới lên xe rời đi.

Bỏ đi, không thèm tính toán với đám người đó nữa.

Châu Chu Dân bị ánh mắt đó làm cho sững sờ, anh ta muốn nói vài câu phản bác lại nhưng Trần Ánh Nguyệt và những người khác đều đã lên xe đi rồi.

Anh ta chỉ đành nuốt lại những lời còn chưa kịp nói, quay đầu nhìn về phía Bạc Minh Thành: "Thẩm Thanh Ngọc vừa rồi còn không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái, cảm thấy thế nào, Minh Thành?"

Bạc Minh Thành lạnh lùng hừ một câu: "Cút đi."

Châu Du Dân cười cười: "Không cần phải tức giận như vậy."

Bạc Minh Thành cũng không thèm để ý đến anh ta nữa, bước chân đi về phía xe của mình.

Lần sau anh nhất định sẽ không bao giờ xuất hiện cùng tên Châu Chu Dân này nữa.

Đúng lúc này, Phó Ngọc Hải cũng vừa bước ra từ quán bar, nhìn thấy Bạc Minh Thành anh ta ngay lập tức nở một nụ cười nửa miệng, giọng khiêu khích: "Có một câu mà tôi luôn muốn hỏi cậu hai Bạc Minh Thành đây."

Châu Du Dân biết Phó Ngọc Hải luôn thích đối đầu với Bạc Minh Thành, lúc này mà chạy quá đó, có lẽ cũng chọc tức tên họ Phó kia được vài câu.

"Cậu Phó đây chưa tốt nghiệp sao?

Sao mà từ sáng đến tối lúc nào cũng có chuyện đi hỏi người khác thế?"

Phó Ngọc Hải liếc Châu Chu Dân một cái, nụ cười nửa miệng trên mặt anh ta vẫn không hề thay đổi, anh ta lại nhìn về phía Bạc Minh Thành rồi hỏi: " Không biết cậu hai nhà họ Bạc mắt bị hỏng chỗ nào, mà lại ly hôn với một cô gái tốt như Thanh Ngọc vậy?"

Sắc mặt anh trầm xuống, nhìn thẳng vào Phó Ngọc Hải, nói: "Tôi cũng không biết cậu Phó đây mắt kém đến thế nào mà lại cho rằng Thẩm Thanh Ngọc tốt đẹp như vậy!"

Câu nói này thực sự có chút quá đáng rồi.

Châu Du Dân đưa tay lên vỗ vỗ vai anh, rồi lại chỉ về phía đó không xa, không biết cô đã quay lại từ lúc nào.

"Cậu làm gì thế?"

Anh có chút cáu kỉnh, ngẩng đầu lên nhìn theo hướng Châu Du Dân đang chỉ, thấy cô đang đứng ở đó, anh bất giác cau mày.

Cô quay lại để lấy điện thoại, đúng lúc lại chứng kiến cảnh tượng này.

Cô vừa mới lái xe rời đi thì chợt nhớ ra bỏ quên điện thoại, vì hơi ngại quay xe nên đành đỗ xe bên lề đường rồi đi bộ trở lại đây.

Chỉ là không ngờ rằng, cô vừa mới đến, đã nghe thấy những lời Bạc Minh Thành đang nói, không sót một chữ nào.

Lúc đó cô cảm thấy trong tim như có một vết thương vậy, nó khiến cô cảm thấy đau nhói vô cùng.

Tuy nhiên cảm giác đó cũng chỉ xuất hiện trong giây lát, rất nhanh sau đó cô đã lấy lại được sự bình tĩnh, bước vào trong quán bar.

Phó Ngọc Hải thấy cô đột nhiên quay lại, đã thế còn nghe hết câu nói vừa rồi của Bạc Minh Thành, anh ta hơi cúi đầu, nụ cười trên mặt càng rõ nét hơn: "Nếu đã như thế thì tốt rồi, tôi nghĩ cậu hai đây có lẽ sẽ không để tâm đến việc tôi theo đuổi Thanh Ngọc đâu nhỉ?"

Nói xong, anh ta lên xe, đợi cô đi ra mới bắt đầu lái xe chậm rãi đi phía sau cô.

Châu Du Dân ngẩn người ra nhìn Phó Ngọc Hải theo sau cô, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người họ và chiếc xe nữa, anh ta mới thu hồi lại ánh mắt, quay về phía Bạc Minh Thành: "Minh Thành, câu nói vừa nãy của cậu có phải là hơi quá đáng rồi không?"

Anh lạnh lùng nhìn Châu Du Dân: "Làm sao, cậu cũng muốn theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc à?"

Vớ vẩn!

Tên Bạc Minh Thành này đúng là một tên khốn mà!

Châu Du Dân hung hăng lườm anh một cái, tức giận, bèn quay người lái xe rời đi.

Nhìn theo bóng xe của Châu Du Dân, anh không nói gì, cúi đầu châm một điếu thuốc.

Khói thuốc bay xung quanh, nghĩ đến lời nói khiêu khích vừa rồi của Phó Ngọc Hải, anh không khỏi nhếch khóe môi, nở một nụ cười chế nhạo.

Sao cơ, Thẩm Thanh Ngọc mà cũng tốt đẹp đến thế sao?1