Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 22



“Tổng giám đốc Phó, tôi cũng phải cảm ơn anh.” Lục Khởi nhếch miệng cười: “Nếu không vì sự lạnh lùng của anh, cục cưng của tôi còn chưa tỉnh ngộ đâu! Cảm ơn anh nương tay thả cục cưng của tôi đi, cô ấy đáng có điều tốt đẹp hơn.”

Lương Triết cầm túi xách bươm bướm trên bàn lên, là Bạch Dương quên mang đi, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

“Đi!” Lục Khởi khoác vai Lương Triết, cùng nhau rời khỏi nơi này, còn châm chọc: “Không khí nơi này quá ô nhiễm, ở thêm một giây tôi cũng cảm thấy ghê tởm.”

Phó Kình Hiên đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, chân mày càng nhíu chặt hơn, trong lòng có cảm giác khó chịu không thể diễn tả bằng lời, làm thế nào cũng không xua đi được.

Bạch Dương lặng lẽ nhìn, không ngờ còn có người theo đuổi xuất sắc như thế.

… Bạch Dương vừa mới lên xe, nhắm mắt nghỉ ngơi chưa tới một phút, Lục Khởi và Lương Triết đã tới.

“Cục cưng, biểu hiện của em khi nãy quá tuyệt vời, chậc, em nhìn sắc mặt của Cố Tử Yên kia đi, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống em thôi.” Lục Khởi ngồi lên ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa cười ha hả: “Anh xem mà thấy sảng khoái, chỉ muốn vỗ tay cho em!”

Lương Triết ngồi vào ghế sau, đưa túi xách cho Bạch Dương: “Khi nãy chị để trên bàn, quên mang theo.”

“Khi nãy tôi đi nhanh quá nên không chú ý.” Bạch Dương nhận lấy túi xách.

Lương Triết nhìn hộp trang sức bị để bên ghế, hỏi Bạch Dương: “Chị, có phải chị… Còn để ý đến Phó Kình Hiên không? Không muốn nhìn thấy anh ta ở bên Cố Tử Yên nên muốn lấy sợi dây chuyền Azure Heart này?”

Lục Khởi lái xe nhưng cũng nhìn Bạch Dương từ kính chiếu hậu, đợi cô trả lời.

“Tôi và Phó Kình Hiên đã ly hôn rồi, còn để ý anh ta làm gì?” Bạch Dương cười một tiếng: “Tôi không ngờ Cố Tử Yên lại nhảy số nhanh như vậy, mượn chuyện tặng quà đền ơn tôi dời đi sự chú ý của mọi người với video.”

Nói xong, cô mở hộp châu báu ra cho Lương Triết xem: “Tôi điều tra rồi, Azure Heart này là do ‘K’ danh tiếng lẫy lừng của giới châu báo thiết kế, định giá đã là ba trăm tỷ, tiền đưa tới cửa sao tôi có thể không lấy? Cậu thấy đúng không?”

Lục Khởi chửi tục một tiếng: “Một sợi dây chuyền ba trăm tỷ? Cục cưng, em ngầu thật, lấy được một khoản tiền lớn của Phó Kình Hiên luôn!”

“Đương nhiên em biết em ngầu.” Bạch Dương hừ một tiếng, ném hộp trang sức cho anh: “Tìm một đường dây tốt bán giúp tôi, ba trăm tỷ, tiền dư là tiền công của cậu.”

“Được!”

Lương Triết thấy vẻ mặt Bạch Dương rất bình tĩnh, không giống đang nói dối lừa mình, nhíu chặt mày: “Nhìn dáng vẻ này của chị, em yên tâm rồi.”

“Cục cưng, hay là anh tìm bạn trai cho em nhé!” Lục Khởi cười hì hì nói, lại nhìn Bạch Dương một cái từ kính chiếu hậu: “Nói nghe yêu cầu của em xem, hay là em quen anh đi, dù sao mẹ anh cũng rất thích em…”

“Không được!” Anh ta còn chưa nói hết câu đã bị Lương Triết ngắt lời.

“Sao không được?” Lục Khởi trợn mắt, tự khen mình: “Ông đây chẳng những đẹp trai mà còn đa tài đa nghệ, là thanh mai trúc mã với Tiểu Dương, tôi là ứng cử viên có một không hai cho vị trí chồng của chị ấy.”

Lương Triết mím môi, trên người phát ra hơi thở lạnh lẽo: “Anh không quan tâm đến gia đình.”

“Gì chứ, tôi có quan tâm đến gia đình không sao cậu biết được? Cậu cũng đâu có ở với tôi bao giờ!” Lục Khởi nhìn điệu bộ của Lương Triết, đột nhiên cười xấu xa: “Này này, có phải cậu cũng thích Tiểu Dương rồi không?”

Bạch Dương hơi sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì lập tức đưa tay đánh Lục Khởi: “Im miệng, cậu ấy mới chỉ hai mươi hai tuổi, còn nhỏ lắm!”