Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 33



Tổng giám đốc Nhạc cũng cười nói: “Đúng vậy, tôi và ba của Tiểu Dương là bạn bè. Ba cô bé chơi mạt chược rất giỏi nhưng cô bé vận may kém, vẫn thua suốt.”

Hai người còn lại cũng nói phụ vài câu, nhân dịp này trao đổi danh thiếp với Phó Kình Hiên.

Chỉ có Bạch Dương ngồi xếp bài, im lặng không nói.

Sau khi nhận danh thiếp của hai người, Phó Kình Hiên sải chân dài bước về phía Tổng giám đốc Lương, thản nhiên nói: “Các ông cứ chơi tiếp đi, tôi ngồi xem một lát.”

Tổng giám đốc Lương vừa nhìn hành động của anh là đã hiểu ý ngay, lập tức nhường chỗ cho anh.

Phó Kình Hiên kéo ghế ra ngồi xuống. Ngồi gần mới phát hiện áo lông cao cổ của Bạch Dương bị ướt, vài sợi tóc ướt dính vào cái cổ trắng ngần.

“Khụ khụ!” Lúc Bạch Dương bốc bài, đột nhiên ho khan hai tiếng.

Phó Kình Hiên cảm nhận được hơi lạnh, thấy cửa sổ mở to thì đi qua đóng lại, đồng thời gọi phục vụ tới sai bảo: “Mang một cái thảm lông tới đây.”

Thấy anh cư xử như vậy, đám người tổng giám đốc Lương thay đổi vẻ mặt.

Mà Bạch Dương lại làm như không nghe thấy lời Phó Kình Hiên nói, cũng coi như không nhìn thấy anh.

Cô sắp xếp lại quân bài rồi ra một quân.

Phục vụ nhanh chóng đưa thảm lông tới.

“Cảm ơn, nhưng tôi không lạnh.” Bạch Dương khách sáo nhận thảm lông nhưng lại nhét ra sau ghế, tiếp tục chơi.

Phó Kình Hiên nhìn dáng vẻ ngang bướng của cô thì nhăn mày, trong lòng lại cảm thấy buồn bực.

Người phụ nữ này chưa từng lăn lộn trong thương trường, mà lại dám tới đây chơi mạt chược mới mấy lão cáo già này, không sợ bị ăn sạch không còn gì sao?

Có lẽ vì có Phó Kình Hiên, hoặc là những người khác trong phòng đều biết quan hệ của cô và anh, nên bầu không khí trong phòng trở nên khá hòa hợp, không ai dám ăn nói không đứng đắn nữa.

Thậm chí tổng giám đốc Lương còn lén đút bài cho Bạch Dương mấy lần.

Sao Bạch Dương lại không biết bộ mặt thật của đám người này. Cô liên tục cười lạnh trong lòng, làm như không hiểu quân bài họ đánh ra, tiếp tục tùy tiện ném quân bài.

Bài của cô càng đánh càng nát, đám người tổng giám đốc Lương muốn ù mà không dám.

Phó Kình Hiên thấy cô lại ho thì càng nhăn mày chặt hơn. Lúc cô chuẩn bị ra bài thì anh nghiêng người qua, lấy một quân bài ném ra trước.

Bạch Dương ngửi thấy hơi thở lạnh lẽo trên người anh thì đầu càng choáng hơn, dịch người về phía sau.

Sau đó cơ bản đều là Phó Kình Hiên bốc bài, ra bài thay cô.

Tổng giám đốc Lương nhìn anh, sau đó nói với Bạch Dương, giọng điệu có phần áy náy: “Mấy ngày trước một khách hàng lâu năm của tôi đột nhiên đặt thêm hàng, tôi chưa nói chuyện này với bên thương vụ đã quyết định ký với người ta trước. Tới hôm nay tôi mới biết bên tổng giám đốc Bạch cũng cần gấp lô hàng ngoại kia, thật sự xin lỗi cô.”

“Lát tôi sẽ gọi cho bên thương vụ, 9 giờ sáng mai ký hợp đồng. Tôi nhất định bảo nhà máy nhanh chóng đưa hàng của công ty cô tới.”

Thấy tổng giám đốc Lương lấy lòng như vậy, Bạch Dương cũng nhận: “Vậy làm phiền tổng giám đốc Lương rồi, khụ khụ…”

Thấy cô ho mạnh, hai má ửng đỏ, Phó Kình Hiên càng thêm buồn bực trong lòng. Anh lấy cái thảm lông sau ghế ra, đang chuẩn bị khoác lên người cô thì cô lại như cảm giác được gì đó, lập tức đứng dậy, tránh khỏi việc tiếp xúc với anh.

“Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Lương, trong công ty còn có việc cần tôi xử lý. Mọi người cứ chơi tiếp đi, tôi sẽ thanh toán tiền trà nước và điểm tâm hôm nay.”

Bạch Dương nói xong thì xách túi rời khỏi.