Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 39



Nếu Trình Minh Viễn biết Bạch Dương đa nghi đến mức này thì đã chẳng nghe cuộc điện thoại tối qua.

“Tôi lừa cô đấy, thực ra là tôi không muốn cô hợp tác với Chúng Tư.” Trình Minh Viễn nghiêm túc nói, lấy điện thoại ra, tìm ảnh cho Bạch Dương xem: “Đây là bạn gái tôi, nhưng lại bị con trai của tổng giám đốc Lương cướp mất, hai người cùng nhau chạy ra nước ngoài rồi.”

Anh ta lộ ra vẻ mặt thâm tình: “Tôi cực kỳ yêu thích cô bạn gái này, tặng xe, tặng nhà, tặng trang sức cho cô ta nhưng cô ta lại đi theo người đàn ông khác. Thù này không báo, cô nói xem tôi có đáng mặt đàn ông không?”

Bạch Dương nhìn người phụ nữ trong ảnh: “Bạn gái anh xinh thật đấy, không ngờ anh cũng có ngày bị cắm sừng.”

Trình Minh Viễn bỏ qua ánh mắt thương cảm của cô: “Đúng thế, bị cắm sừng là không thể nhịn được, vậy nên tôi muốn trả thù Chúng Tư, bạn bè xung quanh tôi đều không được hợp tác với Chúng Tư. Cô là đối tác của tôi, đương nhiên cũng không được hợp tác với Chúng Tư.”

“Trình độ sản xuất của nhà xưởng này còn cao hơn Chúng Tư, cô cứ tin tôi đi.” Trình Minh Viễn bấm điện thoại: “Tôi gửi số điện thoại người phụ trách của Du Đồ cho cô.”

“Du Đồ?” Bạch Dương hơi sửng sốt.

Cô biết nhà máy chế tạo Du Đồ, đó là nhà xưởng rất có tiếng ở Nam Giang, vì chất lượng cao nên rất nhiều công ty nước ngoài tìm họ đặt hàng, nghe nói đơn hàng của họ đều được xếp tới tận năm sau.

Ban đầu Bạch Dương cũng muốn tìm Du Đồ, nhưng không tìm được đường tắt bèn phải lựa chọn Chúng Tư.

“Tôi rất thân với người phụ trách khu vực Nam Giang của họ.” Trình Minh Viễn nói, thấy trên bàn có xoài bèn không khách sáo lấy một quả ra, tự gọt vỏ ăn: “Cô gọi nói chuyện với anh ta đi.”

Bạch Dương lập tức lưu số lại rồi gọi.

Bên kia nghe máy rất nhanh.

Bạch Dương biết rõ đơn đặt hàng ở nước ngoài này, lúc nói chuyện với người phụ trách bên Du Đồ cô nói rất rõ ràng mạch lạc, không hề giống người vừa mới bước vào thương trường, ngay cả Trình Minh Viễn cũng phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.

Cuối cùng, người phụ trách của Du Đồ nói với Bạch Dương, sau khi ký hợp đồng có thể làm hàng cho cô trong thời gian quy định, nhưng cô cần tới nhà máy kiểm tra vào thứ năm, hai bên đàm phán rồi sau đó sẽ làm thủ tục hợp đồng.

Sau khi cúp máy, cuối cùng Bạch Dương cũng hoàn toàn yên tâm: “Trình Minh Viễn, anh đã giúp tôi một việc lớn.”

“Chỉ cần cô không qua lại với Chúng Tư thì chúng ta sẽ là bạn.” Trình Minh Viễn ăn một miếng xoài, cầm khăn giấy lên lau tay: “Xoài của trang trại Four Seasons năm nay ngon đấy, anh Hiên cho người mang tới à?”

Bạch Dương nghĩ đến chuyện chiều qua bèn nhíu mày: “Không phải, chúng tôi ly hôn rồi, tôi cũng sẽ không nhận đồ của anh ấy. Xoài này là bạn thân tôi mua, nếu anh thích thì mang về đi.”

“Thật sao?” Trình Minh Viễn nhướng mày, nhìn cô đầy ẩn ý.

Bạch Dương bị anh ta nhìn mà thấy kỳ lạ, cô nhìn thời gian rồi đứng lên mặc áo khoác: “Nếu trưa nay anh Trình không có hẹn xã giao thì tôi mời anh ăn trưa nhé.”

“Được, vậy tôi phải chọn nhà hàng thật sang mới được.” Trình Minh Viễn theo cô ra khỏi văn phòng.

“Con khốn Bạch Dương kia, ra đây cho tôi!”

“Tôi phải cho cô một bài học!”

Bạch Dương vừa đi ra liền nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, giọng nói này còn rất quen thuộc.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Vu Y Cơ đang chống nạnh đứng cách đó không xa, bà ta đang gào lên chửi cô.

Nhân viên xung quanh muốn đuổi Vu Y Cơ đi nhưng lại bị bà ta mắng lại.