Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 800



Cố Tử Yên cảnh giác đối mặt với anh ta: “Thế nên? Anh muốn trả thù tôi à?”

Advertisement

Lâm Diệc Hàng khẽ nhếch khóe môi.

Mặc dù anh ta không nói gì nhưng ý của anh ta đã rất rõ.

Con ngươi của Cố Tử Yên co rụt, cơ thể cũng co quắp lại, bối rối bất an gầm nhẹ lên: “Không, Lâm Diệc Hàng, anh không thể làm thế được. Anh không thể đổ hết tất cả sai lầm lên đầu tôi được. Tôi thừa nhận tôi giả mạo Bạch Dương, nhưng việc đó không phải là do tôi cố ý, là anh tự nhận nhầm tôi, thế nên anh không có tư cách trả thù tôi!”

“Cô nói rất đúng, quả thật là do tôi nhận nhầm cô. Nhưng cô cũng biết rất rõ rằng cô không phải ân nhân cứu mạng của tôi, thế mà lúc tôi nhận nhầm cô cũng đâu có phủ nhận đâu? Chẳng những cô thừa nhận mà còn yên tâm thoải mái hưởng thụ những lợi thế mà tôi danh cho ân nhân cứu mạng nữa. Cô nói xem vì sao tôi không thể trả thù cô?”

Lời chất vấn của Lâm Diệc hàng khiến nhất thời Cố Tử Yên không nói nên lời.

Đúng thế, quả thật là Lâm Diệc Hàng nhận nhầm cô ta là ân nhân cứu mạng, nhưng việc cô ta không phủ nhận cũng là sự thật.

Nếu có người lừa cô ta như thế, chắc chắn cô ta cũng sẽ rất phẫn nộ, sau đó muốn trả thù đối phương.

Nghĩ đến đây, Cố Tử Yên chỉ cảm thấy sự sợ hãi cực lớn bao trùm toàn cơ thể mình, khiến cô ta không nhịn được phải ôm chặt lấy bản thân.

Muốn nói người mà cô ta sợ nhất là ai thì chắc chắn đó sẽ là Thời Trạch và Lâm Diệc Hàng. Thậm chí sự sợ hãi của cô ta đối với Lâm Diệc Hàng còn lớn hơn cả Thời Trạch.

Sở dĩ trước kia cô ta không thể hiện ra sự e ngại với Lâm Diệc Hàng, thậm chí còn có thể vênh mặt hất hàm sai khiến anh ta là vì Lâm Diệc Hàng còn chưa biết cô ta là ân nhân cứu mạng giả của anh ta. Nhưng bây giờ anh ta đã biết rồi, tất nhiên sự sợ hãi của cô ta đối với Lâm Diệc Hàng cũng xông ra. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Vì người này là một kẻ biến thái. Rơi vào tay người này, cô ta không dám tưởng tượng ra mình sẽ có kết cục gì!

Có vẻ như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cố Tử Yên nên Lâm Diệc Hàng đột nhiên vỗ một cái lên vai cô ta.

Thân thể Cố Tử Yên run mạnh lên một cái, suýt nữa thì thét chói tai thành tiếng.

Lâm Diệc Hàng híp mắt, dùng chất giọng lạnh lẽo nói: “Cô yên tâm đi, thời gian này cô đang là đối tượng giám thị trọng điểm của cảnh sát nên tôi sẽ không làm gì cô đâu. Đợi sau này sự giám thị của cảnh sát hơi lỏng ra rồi tôi mới có thể ra tay với cô được. Thế nên cô cứ cố gắng quý trọng những tháng ngày bình an không nhiều lắm này đi nhé.”

Nói xong, anh ta xoay người đi ra khỏi phòng bệnh dưới ánh mắt sợ hãi chòng chọc của Cố Tử Yên.

Ngoài phòng bệnh, bà Cố và Cố Mạn Tình đang nói cái gì đó, cười rất vui vẻ.

Thấy Lâm Diệc Hàng đi ra, bà Cố vội vàng hỏi: “Bác sĩ Lâm, Tử Yên thế nào rồi?”

“Không có việc gì đâu, chỉ là không chấp nhận được tình cảnh của mình nên tâm trạng hậm hực mà thôi, qua một thời gian nữa là tốt.” Lâm Diệc Hàng đẩy mắt kính nói.

Bà Cố nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, cảm ơn bác sĩ Lâm.”

“Bà đừng khách khí.” Trong mắt Lâm Diệc Hàng hiện lên một tia sáng kỳ dị. Anh †a chào tạm biệt rồi rời khỏi.

Màn đêm buông xuống.

Trong một căn phòng bệnh cao cấp khác, Bạch Dương vẫn chưa tỉnh lại.

Phó Kình Hiên vẫn ngồi bên cạnh giường bệnh cùng cô như trước.